Sủng Vợ Lên Trời

Khi TV trong phòng khách phát tin tức vụ án tham nhũng của Dương thị, Đường Ngọc Sở đang học cắm hoa với thím Ngô.

"Hôm nay, tòa án nhân dân công khai xét xử vụ án tham ô của lãnh đạo công ty Dương thị..."

Vừa nghe thấy âm thanh TV truyền đến, Đường Ngọc Sở vội đặt kéo cắt hoa trong tay xuống, bước nhanh đến phòng khách, mắt chăm chú nhìn màn hình TV.

Lục Triều Dương ngước mắt nhìn cô: "Hôm nay, không phải em cũng đến xem trực tiếp sao, sao còn xem nghiêm túc như vậy?"

"Quá trình xét xử em đã xem rồi." Đường Ngọc Sở đi tới ngồi bên cạnh anh: "Nhưng em chưa xem phỏng vấn."

Trong màn hình TV, Dương Thiên Thiên vẻ mặt chính nghĩa nói với phóng viên: "Tôi tin tưởng pháp luật công bằng, sẽ cho Dương thị một kết quả vừa lòng."

"Tôi Khinh!" Nhìn dáng vẻ buồn nôn của Dương Thiên Thiên, Đường Ngọc Sở không thể nhịn được nữa: "Anh nói xem trên thế giới này tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy chứ, quả thực là lật đổ tam quan của em mà."

Nhìn thấy dáng vẻ phẫn uất không bình tĩnh của cô, lục Triều Dương khẽ cười, sau đó nói: "Cô ta xấu như vậy chắc không cần thể diện đâu."

Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày, lắc đầu “chà chà” một tiếng: "Triều Dương, miệng anh cũng độc như vậy sao, nhưng... em thích."

Lục Triều Dương cưng chiều nhéo mũi cô, sau đó dời mắt nhìn về TV, nhìn Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân trong tin tức, ánh mắt hơi híp lại: "Có lẽ bọn Dương Thiên Thiên cũng không ngờ hôm nay sẽ có kết quả như vậy, chỉ cần ba mẹ An Kỳ còn chưa bị định tội thì những kẻ thực sự tham ô chắc chắn sẽ rất bất an, nên tiếp theo bọn họ nhất định sẽ có hành động mới."

Đường Ngọc Sở khẽ gật đầu: "Luật sư Chung cũng nói với bọn em như thế, nên bọn em phải nhanh chóng tìm được chứng cứ có thể chứng minh chú dì Tống vô tội."

"Người bạn của ba mẹ An Kỳ thì sao?"

"Tránh mặt không gặp."

"Tại sao?" Lục Triều Dương nhíu mày.

Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Không biết, An Kỳ nói lần gặp mặt đó, ông ta cũng đã nói muốn giúp đỡ, nhưng sau này khi An Kỳ liên lạc lại, dù ông ta vẫn nhận điện, nhưng lại nói bản thân không tiện cái gì đó, cho nên..."


Cô nhún vai: "Anh hiểu chứ?"

"Bị uy hiếp?"

Lục Triều Dương hỏi.

"Chắc vậy. Đây không phải là chuyện mà loại người như Dương Thiên Thiên có thể làm"

Đối với chuyện này, Đường Ngọc Sở hết sức xem thường Dương Thiên Thiên.

Lục Triều Dương sắc mặt trầm xuống: "Nếu anh đoán không sai, có thể Dương thị sẽ ra tay từ ba mẹ An Kỳ.”

Nghe vậy, sắc mặt Đường Ngọc Sở biến đổi: "Anh nói là bọn họ..."

Nếu như bọn họ thật ra tay từ chú dì Tống thì chuyện có thể đến bước đường không thể vãn hồi.

Nhìn sắc mặt cô hoàn toàn thay đổi, Lục Triều Dương bất đắc dĩ cười an ủi cô: "Anh chỉ suy đoán mà thôi, em không nên suy nghĩ nhiều."

"Nhưng suy đoán thì nhất định có thể sẽ xảy ra, nên em không thể lơ là, em nhất định phải nói cho An Kỳ để cô ấy sẵn sàng ứng phó."

Cô thật nói gì làm đó.

Lục Triều Dương quay đầu nhìn cô lộp cộp chạy lên tầng, không khỏi bật cười.

Khi bóng dáng cô biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, anh mới thu tầm mắt lại.

TV đã chuyển phát tin tức khác, anh liếc nhìn rồi tắt TV đi.

Vẻ mặt anh hơi trầm tư một lát, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn trà, gọi tới một dãy số.

Đợi sau khi bên kia kết nối, môi mỏng khẽ mở: "Tử Dục..."

...

Sáng sớm hôm sau, Đường Ngọc Sở còn đang trong giấc mộng thì nhận được điện thoại của Tống An Kỳ.

"Sở Sở, ba mẹ tớ nhận tội rồi."

Câu nói từ đầu điện thoại kia vọng tới lập tức dọa cho cơn buồn ngủ của Đường Ngọc Sở hoàn toàn biến mất.

Cô ngồi vụt dậy trên giường: "An Kỳ, cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa."

"Tối hôm qua, ở trong tù, ba mẹ tớ đã chính miệng nhận tội."

"Tại sao có thể như vậy?" Đường Ngọc Sở bực bội nắm tóc, sau đó nghĩ đến An Kỳ đang một mình, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô không buồn hỏi tiếp nữa, vội vàng nói: "Cậu hãy đợi tớ, tớ đến ngay" rồi cúp điện thoại.

Cô vén chăn lên xuống giường. Lục Triều Dương bị đánh thức cũng ngồi dậy, nhìn dáng vẻ vội vã của cô, ấn đường nhíu lại: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ba mẹ An Kỳ nhận tội rồi."

Đường Ngọc Sở bước nhanh vào phòng tắm.


Nhận tội rồi?

Ấn đường Lục Triều Dương càng nhíu chặt, gương mặt u ám mang theo vẻ lạnh lùng.

Không ngờ, Dương Thiên Thiên lại hành động nhanh như vậy, xem ra anh tính sai rồi.

...

Lục Triều Dương và Đường Ngọc Sở vội vàng chạy tới nhà họ Tống.

Là Thẩm Tử Dục mở cửa.

"An Kỳ đâu?" Đường Ngọc Sở nóng vội hỏi.

"Ở bên trong."

Đường Ngọc Sở liếc cậu ta một cái rồi vội vã đi vào.

Tống An Kỳ ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, mặt không biểu tình, hai mắt trống rỗng vô thần, trạng thái có vẻ hết sức không tốt.

Cô đi tới ngồi xuống, đưa tay kéo An Kỳ vào trong ngực, dịu dàng nói: "Đừng sợ, An Kỳ, mọi người đều ở đây."

Âm thanh dịu dàng của cô lập tức khiến cho cảm xúc căng cứng của Tống An Kỳ sụp đổ, khóc rống lên nghẹn ngào.

Nghe thấy An Kỳ khóc, trái tim Đường Ngọc Sở thắt lại, mũi cay xè, hốc mắt ngấn nước.

Cô ôm Tống An Kỳ thật chặt, mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Lúc này, dù ai có an ủi bao nhiêu thì cũng không có tác dụng, cứ để các cô khóc rống một trận đi.

Nhìn thấy các cô ôm nhau khóc, hai người đàn ông đều rất đau lòng, nhưng cũng hiểu chỉ có phát tiết cảm xúc ra, mới có thể bình tĩnh lại mà nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề đang gặp phải.

"Chúng ta nói chuyện trước đi."

Mắt thấy các cô không thể ngừng khóc ngay được, Lục Triều Dương nhìn Thẩm Tử Dục, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài ban công.


Thẩm Tử Dục theo sát phía sau.

Trên ban công, hai người đàn ông xuất sắc như nhau đứng song song.

Lục Triều Dương nhìn về phía bầu trời u ám, vẻ mặt lạnh lùng.

"Phái người điều tra chưa?" anh lạnh giọng hỏi.

"Rồi." Thẩm Tử Dục khẽ đáp, gương mặt tuấn lãng có vẻ ảo não: "Chúng ta vẫn chậm một bước."

Tối hôm qua Anh đã gọi điện thoại nhắc nhở cậu ta, nói có thể phía nhà họ Dương sẽ có hành động, bảo cậu ta theo dõi người nhà họ Dương, nhưng cậu ta vẫn sơ sót, để nhà họ Dương được như ý.

"Chậm một bước chưa chắc là chuyện xấu, điều này đúng lúc chứng minh nhà họ Dương không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh ba mẹ An Kỳ tham ô."

Lục Triều Dương khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lùng: "Cậu hãy nghĩ cách gặp ba mẹ An Kỳ một lần, mặc kệ nhà họ Dương lấy cái gì uy hiếp bọn họ, cậu đều phải cam đoan với bọn họ sẽ không có việc gì, để bọn họ yên tâm."

"Sau đó để An Kỳ kháng cáo, chuẩn bị chứng cứ kỹ càng, duy nhất một lần giải quyết hết Dương thị."

Khóe môi Lục Triều Dương nhếch lên nụ cười ác độc: "Đối đãi với đối thủ vĩnh viễn không được nương tay."

Ý của anh chính là không cho Dương thị đường rút lui, hoàn toàn làm sụp đổ Dương thị.

Đây cũng đúng ý của Thẩm Tử Dục.

Thẩm Tử Dục quay người dựa lưng vào lan can, sau đó nghiêng đầu nhìn anh họ mình, cười nói: "Anh, quả nhiên anh là người tàn nhẫn nhất trong các anh em."

Lục Triều Dương hơi mỉm cười: "Không độc ác thì tôi đã sớm chết rồi."

Thẩm Tử Dục không nói gì nhướng mày, anh nói không hề sai, không tàn nhẫn e là không thể sống được trong gia đình đầy rẫy nguy hiểm như nhà họ Lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận