Sủng Vợ Lên Trời

Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên trong phòng ăn, bầu không khí lãng mạn đặc biệt ấm áp.

Lục Triều Dương mỉm cười nhìn cô, khẽ hỏi: "Em tính làm sao để tạo lòng tin cho anh chứ?"

"Đưa tay cho em." Đường Ngọc Sở cười thần bí.

Lục Triều Dương khẽ nhướng chân mày, giơ tay qua.

Đường Ngọc Sở nắm trong tay và mở ra lòng bàn tay của anh ra, liếc nhìn anh rồi cúi đầu viết chữ trong lòng bàn tay anh.

Anh là phong cảnh đẹp nhất.

Đây là chữ cô viết.

Trong nháy mắt, con ngươi đen nháy của Lục Triều Dương đầy vẻ dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên.

"Thế nào?" Đường Ngọc Sở ngẩng đầu, cười tinh nghịch nhìn anh: “Có phải rất có lòng tin không?"

"Ừ, đặc biệt có lòng tin." Lục Triều Dương nắm ngược lấy tay cô, dịu dàng hỏi: "Em học được những lời tán tỉnh này từ khi nào thế?"

"Ừ..." Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ một lát, sau đó vừa cười vừa nói: "Mưa dầm thấm đất, tự nhiên lại biết thôi."

"Mưa dầm thấm đất à." Lục Triều Dương lặp lại từ này với vẻ nghiền ngẫm, sau đó hỏi: "Cho hỏi có phải vợ chịu ảnh hưởng của anh không vậy?"

"Anh cứ nói xem?" Đường Ngọc Sở tinh nghịch nháy mắt.


"Vậy sau này anh phải nói nhiều một chút, như vậy mới có khả năng vinh dự được nghe lời ân ái của vợ." Anh nói nửa đùa nửa thật.

"Ngài Lục thân ái, lẽ nào anh không biết nói nhiều lời ân ái sẽ trở nên mất giá à?" Đường Ngọc Sở giả vờ nghiêm túc trừng mắt nhìn anh.

"Không, lời ân ái với vợ thì chẳng bao giờ mất giá cả." Trên gương mặt điển trai của anh đầy vẻ tự tin: “Bởi vì đó đều lời thật lòng của anh."

Trong lòng Đường Ngọc Sở rất cảm động nhưng vẫn giả vờ rùng mình giống như không chịu nổi: “Ngài Lục, lời ân ái của ngài thật sự quá buồn nôn rồi."

Lục Triều Dương khẽ cười ra tiếng: “Quen là tốt rồi."

Sau đó anh thả tay cô ra, chuyển đề tài hỏi: "Khi ở trên xe, em bảo muốn nói cho anh biết chuyện gì mà?"

Anh đột nhiên chuyển đề tài làm Đường Ngọc Sở sửng sốt, sau đó nói: "Chính là chuyện trung tâm nghiên cứu ở nước Mỹ đấy."

"Ừ, sao vậy?"

"Chính là..." Đường Ngọc Sở cân nhắc: “Hôm nay Tiêu Tiêu đi xem mắt, không ngờ đối tượng xem mắt của cô ấy lại từng là nhân viên của Sở nghiên cứu."

Lục Triều Dương nhíu mày: “Một nhân viên của Sở nghiên cứu à?"

Đường Ngọc Sở "Ừ" một tiếng: “Là Thanh Chiêu nói cho em biết. Người kia tên là Tống Mạc, Tiêu Tiêu nói anh ta mới về nước."

Trung tâm nghiên cứu này làm những nghiên cứu bất hợp pháp hoặc bị cấm, có thể tưởng tượng được nhân viên nghiên cứu bên trong sẽ là loại người thế nào.

Lần này bọn họ nhận lời chữa trị cho ba vợ anh, chẳng qua chỉ là nể mặt anh đưa ra khoản tiền lớn mới miễn cưỡng đồng ý thôi.

Như vậy, Tống Mạc mà Sở Sở nhắc tới chắc chắn cũng không đơn giản.

"Đó là người thế nào?" Lục Triều Dương hỏi.

Đường Ngọc Sở nhíu mày suy nghĩ một lát: “Chính là một người rất ôn hòa, khí chất nhẹ nhàng, không cảm giác được anh ta từng làm việc ở trung tâm nghiên cứu này."

"Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài được." Lục Triều Dương thản nhiên nói một câu.

Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: “Sao anh lại nói giống Tiêu Tiêu vậy? Anh không biết thái độ của cô ấy hôm nay với Tống Mạc kia dữ tợn thế nào đâu."

Nói đến đây, Đường Ngọc Sở cười càng vui vẻ hơn: “Anh đoán xem tại sao cô ấy lại hung dữ với người ta như vậy chứ?"

Cho dù không thấy hứng thú về chuyện của người khác nhưng nể tình cô nói xong lại vui vẻ như vậy, Lục Triều Dương vẫn rất phối hợp với cô: "Vì sao?"

"Bởi vì..." Đường Ngọc Sở cố ý thừa nước đục thả câu, sau đó cười "Hì hì": “Tống Mạc là bạn trai cũ của Tiêu Tiêu."

Lục Triều Dương kinh ngạc nhướng mày. Điều này đúng là làm anh bất ngờ đấy.


"Có phải đặc biệt kinh ngạc không?" Đường Ngọc Sở cầm chén nước trên bàn lên, nhấp một hớp, sau đó không nhịn được phàn nàn: "Lúc đó em cũng vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ được Tiêu Tiêu sẽ xem mắt với bạn trai cũ. Đúng là kịch tính đầy máu chó mà..."

Đường Ngọc Sở nói liên miên về chuyện buổi chiều Tiêu Tiêu đi xem mắt với vẻ phấn chấn, vui không chịu được, quên cả ngắm cảnh đêm.

Mà Lục Triều Dương lại lẳng lặng nhìn, con ngươi tối đen sâu thẳm như đầm nước, cong môi cười khẽ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất cạnh bọn họ là bầu trời tối đen như mực được tô điểm bởi những vì sao dày đặc, kết hợp với ánh đèn biển sáng ngời mê người trong đêm ở thành phố Bắc Ninh, hoàn toàn là cảnh sắc tuyệt đẹp.

...

Từ Thịnh Thế Đế Cảnh về đến nhà đã là hơn mười giờ, Đường Ngọc Sở tắm rửa xong lại nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Lục Triều Dương ra khỏi phòng tắm, vừa liếc mắt đã thấy được người trên giường ngủ từ lâu.

Anh nhẹ chân đi tới, đứng ở bên giường và cúi đầu nhìn Đường Ngọc Sở đang ngủ say với vẻ mặt hoàn toàn không phòng bị, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng mơ hồ lại cong lên.

Anh kéo chăn qua đắp lên trên người cô, tầm mắt nhìn tới gương mặt ngây thơ đang say giấc của cô mà tâm trạng có hơi rạo rực. Anh giơ tay vén lọn tóc ngắn rũ xuống gương mặt cô, sau đó nghiêng người hôn say đắm lên giữa trán cô.

"Chúc ngủ ngon." Anh khẽ nói.

Nửa đêm, trong gian phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại gấp gáp. Đường Ngọc Sở sợ đến mức chợt giật mình ngồi dậy.

"Để anh đi nghe máy." Lục Triều Dương cũng ngồi dậy, khẽ nói câu, sau đó xuống giường và đi qua lấy điện thoại nghe.

Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói lo lắng: “Cô Đường, bây giờ ba cô đang ở trong phòng cấp cứu, cô có thể qua một chuyến được không?"

Vẻ mặt Lục Triều Dương đột nhiên nghiêm lại, anh nói với người ở điện thoại bên kia một câu "Chúng tôi sẽ qua ngay" rồi cúp điện thoại.

Trên giường, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn anh và hơi nhíu mày, vẻ mặt bất mãn trách: "Ai vậy? Hơn nửa đêm còn gọi điện thoại, cũng không sợ làm phiền người ta à."


Lục Triều Dương nhìn cô và trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: "Sở Sở, là điện thoại của bệnh viện, không biết ba đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ đang cấp cứu."

Đường Ngọc Sở sửng sốt: “Anh nói gì?"

"Ba xảy ra chuyện rồi."

Một câu "ba xảy ra chuyện" làm cho đầu óc Đường Ngọc Sở vốn còn đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại. Cô không suy nghĩ được nhiều, vội nhảy xuống giường và chạy tới phòng thay quần áo.

Lục Triều Dương theo sát phía sau.

Lúc rạng sáng, một chiếc xe Maybach màu xám bạc lao nhanh như tên bắn trên con đường đi tới bệnh viện thành phố. Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất nặng nề, hai tay đặt ở trên đùi xoắn lại với nhau vì bất an.

Lục Triều Dương nghiêng đầu liếc nhìn cô, sau đó giơ tay nắm lấy tay cô thật chặt, anh dịu dàng an ủi: "Ba sẽ không có chuyện gì đâu."

Đường Ngọc Sở quay đầu, khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì.

Bác sĩ đã nói, ngoại trừ ý thức của ba còn chưa tỉnh táo, các cơ năng trên cơ thể đều hồi phục không tệ, chỉ cần đưa đến nước ngoài là có thể tiếp nhận trị liệu theo hệ thống, chắc hẳn có thể tỉnh lại.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện, trong lòng cô căng thẳng, nỗi sợ và bất an không ngừng ăn mòn trái tim cô.

Mẹ cô đã ra đi khi cô còn rất nhỏ, cô không có mẹ, không thể lại không có ba nữa.

Trên đường đi đến bệnh viện, Lục Triều Dương vẫn luôn nắm chặt tay cô, lặng lẽ an ủi cô, cho cô sức lực để tiếp tục chống đỡ.

Xe dừng ở trước cổng tòa nhà của bệnh viện, Lục Triều Dương và Đường Ngọc Sở xuống xe chạy vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận