Cố Ngọc Lam đang ngủ mơ màng, dường như nghe được tiếng hét của mẹ, giật mình ngồi bật dậy.
Cô nhìn căn phòng mờ tối, tưởng bản thân đã nghe lầm.
Đúng lúc này, cô lại loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ la thất thanh.
Không nghĩ nhiều, cô lập tức xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Đi tới cầu thang, liếc mắt đã thấy người đang đứng trong phòng khách.
Đột nhiên cô thay đổi sắc mặt, vừa chạy xuống vừa lớn tiếng chất vấn: “Đường Ngọc Sở, em đến làm gì?”
Đường Ngọc Sở xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cố Ngọc Lam vội vội vàng vàng chạy đến, chân mày khẽ nhướng lên, tốt thôi, đến hết rồi mới dễ xử lý.
“Đây là nhà tôi, tôi muốn đến thì đến, lẽ nào còn phải báo với chị rằng tôi đến làm gì mới có thể đến sao?” Đường Ngọc Sở khẽ cười yểu điệu nói, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.
Cố Ngọc Lam đến gần, nhìn thấy Triệu Uyển Nhan trên sofa đang cau chặt mày, vẻ mặt khổ sở, cô vội chạy đến, sốt sắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Ngọc Lam, con xuống rồi sao.” Nhìn thấy cô, Triệu Uyển Nhan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Ừm, con nghe thấy tiếng mẹ nên đã đi xuống.”
Sau đó, cô lại hỏi lần nữa: “Mẹ, rốt cuộc mẹ không khỏe chỗ nào?”
“Tay.”
Triệu Uyển Nhan mở cái tay đang che ra, Cố Ngọc Lam thấy trên tay bà có một vết bầm tím đáng sợ.
Đồng tử của Cố Ngọc Lam đột nhiên co lại, xoay đầu trừng mắt nhìn Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu: “Là các người làm?”
Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu nhìn nhau, sau đó nhếch mép: “Là chúng tôi làm.”
“Đường Ngọc Sở!” Cố Ngọc Lam hung dữ đứng dậy, tức giận ngút trời, nghiến răng gằn từng chữ: “Cô dám đụng đến mẹ tôi?”
Đường Ngọc Sở khẽ hất cằm, không hề yếu thế mà trừng lại cô: “Bà ta đã dám giết ba tôi, vì sao tôi không dám đụng đến bà ta?”
Lời này vừa nói ra, Cố Ngọc Lam sững sờ: “Cô nói cái gì?”
Đường Ngọc Sở liếc cô một cái, sau đó dời mắt sang Triệu Uyển Nhan phía sau Cố Ngọc Lam: “Tôi nói cái gì? Tôi nói mẹ chị đã giết ba tôi!”
“Nhảm nhí!” Cố Ngọc Lam nghiêm giọng gạt đi, nói: “Mẹ tôi sao lại giết ba cô?”
“Nhảm nhí?” Đường Ngọc Sở cười khinh bỉ thành tiếng: “Tôi có nói nhảm hay không, chị thử hỏi mẹ chị không phải sẽ biết sao.”
Nhìn bộ dạng cô không giống đang nói nhảm, Cố Ngọc Lam ngoái đầu nhìn Triệu Uyển Nhan, dò hỏi: “Mẹ, điều cô ta nói đều là thật sao?”
Đối mặt với chất vấn của con gái, Triệu Uyển Nhan chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng tin lời nó.”
Bà ta nói như vậy, lại khiến Cố Ngọc Lam tin lời của Đường Ngọc Sở.
Mẹ cô thật sự đã giết Đường Tùng.
Giết rồi.
Giết thì tốt!
Cố Ngọc Lam không kiềm được cười thành tiếng.
Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu nhìn nhau, lần lượt chau mày, không hiểu vì sao Cố Ngọc Lam lại cười.
Mà sau đó, lời nói của Cố Ngọc Lam đã khiến họ hiểu rõ.
“Mẹ, giết thì tốt. Lão già Đường Tùng đó dù sao thì sống cũng chẳng làm được gì, không bằng chết đi cho nhẹ lòng.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu sa sầm.
Người có thể vô lương tâm, nhưng không thể vô lương tâm đến mức này.
Đường Ngọc Sở hít sâu một hơi: “Cố Ngọc Lam, chị nói ra câu như vậy không sợ bị trời phạt sao?”
“Bị trời phạt?!” Cố Ngọc Lam bật cười một cách khoa trương: “Nếu có thể gây đau khổ cho cô, bị trời phạt cũng chả sao.”
Đường Ngọc Sở thật sự cảm thấy đầu óc cô ta không bình thường, rốt cuộc sự đau khổ của cô có thể mang lại cho họ bao nhiêu niềm vui chứ?
Lúc này, Triệu Uyển Nhan đứng lên, lạnh lùng nhìn Đường Ngọc Sở: “Đường Ngọc Sở, cô cứ luôn miệng nói tôi giết ba cô, vậy cô có chứng cứ không?”
“Chúng tôi…”
Lục Thanh Chiêu gấp gáp định mở miệng, nhưng bị Đường Ngọc Sở giữ lại, anh xoay đầu thì thấy Đường Ngọc Sở lắc đầu với mình, bèn bĩu môi ngậm miệng lại.
Nhìn thấy hành động giữa hai người, Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam liếc mắt nhìn nhau, lúc này bọn họ đã xác định rằng Đường Ngọc Sở không có chứng cứ.
Sớm biết Triệu Uyển Nhan sẽ nói vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng bà ta tự tin rằng không có chứng cứ, cô thật sự rất muốn cười.
“Vậy các người cảm thấy tôi không có chứng cứ sao?” Đường Ngọc Sở không trả lời mà hỏi lại.
Không biết vì sao, nghe cô vừa hỏi vậy, trong lòng Cố Ngọc Lam dấy lên một chút bất an.
Triệu Uyển Nhan nhìn ra sự bất an của con gái, trao cho cô một ánh mắt khiến cô an tâm, sau đó nhìn Đường Ngọc Sở: “Cô có chứng cứ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết rằng tôi không hề giết ba cô.”
“Ồ?” Đường Ngọc Sở nhướng mày, nhếch khóe môi cười quỷ dị: “Xem ra trí nhớ của bà không tốt lắm, chuyện bản thân từng làm bà đều đã quên.”
Sau đó, cô xoay đầu nói với Lục Thanh Chiêu: “Thanh Chiêu, đến lượt cậu thể hiện rồi.”
Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu lập tức lấy điện thoại ra, chạm vài cái, sau đó xoay màn hình điện thoại sang phía họ: “Các người mở to mắt ra xem cho kỹ, người trong video là ai?”
Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan liếc họ một cái, sau đó dời tầm mắt nhìn vào màn hình điện thoại, tiếp đó sắc mặt hai người đều trắng bệch.
Lục Thanh Chiêu rất hài lòng với sự biến hóa cảm xúc của hai người: “Thế nào? Có phải vô cùng kinh ngạc không? Hoàn toàn không dám tin rằng chúng tôi thật sự có bằng chứng?”
“Các người đã lắp camera?” Triệu Uyển Nhan không ngờ vậy mà họ lại lắp camera trong phòng bệnh.
Lúc này, đối mặt với chứng cứ đanh thép, bà ta căn bản không thể ngụy biện.
Đường Ngọc Sở khẽ cười: “Đúng vậy, không lắp không phải là để cho mấy người nào đó đắc ý rồi sao.”
Cố Ngọc Sở cũng kinh ngạc về việc bọn họ lại có bằng chứng, còn là bằng chứng thuyết phục như vậy, sự việc hoàn toàn ngoài dự tính của họ.
Không được, cô tuyệt đối không thể để mẹ trả giá vì chuyện này.
Ý niệm vừa sượt qua trong đầu, Cố Ngọc Sở nhân lúc mấy người Đường Ngọc Sở không chú ý, thoắt cái cướp lấy điện thoại của Lục Thanh Chiêu.
Thao tác nhanh chóng, ấn vào nút xóa, video đã bị xóa mất.
Cô ngẩng đầu, đắc ý nhìn mấy người Đường Ngọc Sở, lại phát hiện họ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
“Cô tưởng chúng tôi không chép lại ư?” Một câu nói nhẹ tênh của Đường Ngọc Sở, trong chớp mắt đã thiêu hủy hết sự đắc ý của Cố Ngọc Lam.
Đường Ngọc Sở lấy lại điện thoại, lạnh lùng quét mắt nhìn mẹ con Triệu Uyển Nhan đã hoàn toàn không còn khí thế: “Lần trước vì sao ba tôi trúng gió, các người rõ hơn ai hết. Lần này các người vẫn không tha cho ba tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không tha cho các người nữa, chờ bị pháp luật trừng trị đi.”
Sau đó, cô nói với Lục Thanh Chiêu: “Tôi lên lầu lấy tranh, cậu giúp tôi trông chừng họ nhé.”
Nói xong, cô chạy bình bịch lên lầu.
Còn Lục Thanh Chiêu lạnh lùng liếc nhìn hai người Triệu Uyển Nhan, lấy điện thoại của mình ra, gọi đến một số.
Vừa có người nhấc máy, anh nói với đầu kia: “Cảnh sát hình sự, tôi là Thanh Chiêu, ở đây có người tình nghi cố ý giết người.”
Anh nói cho đối phương địa chỉ biệt thự, lại giao phó mấy câu mới cúp máy.
Anh xoay đầu nhìn hai người Cố Ngọc Lam, phát hiện mặt họ như đưa đám, hai người hoàn toàn đờ đẫn.
Lục Thanh Chiêu chỉ thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, người ác chịu báo ứng thích đáng, không gì khiến người ta vui sướng hơn chuyện này.
Đường Ngọc Sở mang tranh xuống, không buồn nhìn hai người Cố Ngọc Lam, lập tức đi thẳng ra cửa, vừa đi vừa nói: “Thanh Chiêu, chúng ta về thôi.”
“Nhưng cảnh sát vẫn chưa đến.” Lục Thanh Chiêu đuổi theo.
Đường Ngọc Sở dừng bước, ngoái đầu: “Cậu báo cảnh sát rồi?”
Lục Thanh Chiêu “Ừm” một tiếng: “Chắc sẽ lập tức đến ngay.”