Dựa theo yêu cầu của đại tiểu thư, Lục Thanh Chiêu lái xe đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của một cửa hàng ở chợ trung tâm.
Lúc ở trên xe, anh hỏi cô muốn ăn cái gì, cô đáp khô khốc một chữ - Lẩu!
Nên anh mới đến quán này, theo lời của đại tiểu thư nói, ở đây có quán lẩu ngon chính hiệu.
Xuống xe, Ứng Tiêu Tiêu cùng Lục Thanh Chiêu quen đường quen lối đi thẳng lên tầng bốn của quán, vào một quán lẩu nhìn có vẻ lâu năm.
Phục vụ rất nhiệt tình, lập tức ra đón: "Hoan nghênh đến đây, xin hỏi có hai người ạ? "
"Ừm. " Ứng Tiêu Tiêu nhìn đi nhìn lại thấy không có người nào ở quán lẩu, bèn nói: "Chúng tôi muốn ngồi ở trong góc. "
"Được ạ, mời hai vị đi theo tôi. "
Phục vụ dẫn họ đến một vị trí ở trong góc: "Hai vị mời ngồi, tôi đi lấy thực đơn. "
Lục Thanh Chiêu thấy người phục vụ rời đi, sau đó ngồi xuống.
"Trước đây cô hay đến đây lắm à? "
Tầm mắt anh ta dừng trên khuôn mặt nhỏ ưa nhìn của Ứng Tiêu Tiêu ở phía đối diện, nhăn mày hỏi.
"Trước hay cùng với mấy người Sở Sở đến đây. " Ứng Tiêu Tiêu xoay đầu nhìn cảnh trí của quán lẩu qua bao nhiêu năm vẫn vậy, ánh mắt không kìm được nổi lên đôi nét hoài niệm.
Cô nhớ lại những ngày tháng vô lo vô nghĩ đó, cứ có thời gian rảnh là rủ bạn bè đến đây quẩy một trận, đúng là thoải mái.
Sau đó, cô phì cười nói với Lục Thanh Chiêu: "Anh cứ ăn thử xem, lẩu ở đây nhận được sự khen ngợi đồng thời của bộ ba tôi, Sở Sở và cả An Kỳ đó. "
Lục Thanh Chiêu mỉm cười: "Vậy tôi phải cẩn thận thưởng thức mới được. "
Phục vụ đi đến, đưa thực đơn cho bọn họ: "Hai vị cứ từ từ xem, muốn ăn gì thì gạch ở bên trên, chọn xong rồi thì gọi tôi nhé. "
Nói xong, rời đi một lần nữa.
"Anh ăn được cay không? " Ứng Tiêu Tiêu nhìn lướt qua thực đơn, cũng không ngẩng đầu hỏi.
"Cũng tạm. " Thật ra lúc nhìn nồi lẩu đỏ rực được in trên thực đơn, Lục Thanh Chiêu đã cảm thấy trong bụng hơi đau đau.
Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn anh ta một cái: “Không ăn được cay thì bảo không ăn được, đừng cậy mạnh.”
Lục Thanh Chiêu hơi nhướng đuôi lông mày, lời này của cô là đang xem thường mình hay sao?
Sự thật là anh ta không ăn được cay, nhưng làm sao mặt mũi có thể không cần chứ?
Thế là, anh ta ho nhẹ một cái, rất bình tĩnh nhả ra một câu: “Tôi ăn cay giỏi lắm, cô yên tâm đi, muốn gọi cay như nào thì ăn như thế, tôi theo đến cùng.”
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ ngờ vực, nghiễm nhiên không tin lời anh ta.
Nhưng cũng không ra tay ngăn cản ý định tìm chết của anh ta.
Tia sáng lướt qua trong đáy mắt của Ứng Tiêu Tiêu, dưới mục lựa chọn nguyên liệu lẩu, gạch một gạch trên mục cực cay.
Lục Thanh Chiêu bị đơ rồi.
Anh ngơ ngẩn nhìn nồi lẩu toả hơi nóng nghi ngút trên bàn, vẻn vẹn một màu đỏ rực của ớt, hương bị cay nồng bao trùm quanh chóp mũi.
“A..hắt xì” Anh ta không nhịn được hắt xì hơi một cái.
Ứng Tiêu Tiêu đang dùng nước sôi tráng bát đĩa, chợt mí mắt giật giật, bèn chuyển tầm mắt lên người anh ta.
Thấy vẻ mặt cau mày có của anh ta, còn xoa xoa mũi với vẻ mặt khó chịu.
Xem ra là không chịu được mùi cay.
Để anh ta thấm thía cái bệnh sĩ, thì đáng phải nhận bài học.
“Cô Ứng à, cô đây là gọi món cay đến mức nào vậy?” Lục Thanh Chiêu hỏi.
Ứng Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn với vẻ ngây thơ vô số tội: “Là anh nói tôi gọi mức độ cay thế nào cũng được, nên tôi chọn cái cực cay thôi.”
Lục Thanh Chiêu nhìn chằm chằm nồi lẩu đỏ au chướng mắt trước mặt, gian nan nuốt nước bọt.
Đây gọi là chết vinh còn hơn sống nhục.
Bởi nồi lẩu quá cay, nên Lục Thanh Chiêu không tài nào động đũa cho được, ăn một chút xíu thôi đã cay đến toát mồ hôi hột, phải bớt bớt đi thì mới dám ăn tiếp.
Tạo nên hình ảnh tương phản với anh ta chính là Ứng Tiêu Tiêu, từ giây phút cô cầm đũa đến bây giờ thì vẫn chưa thấy cô ngừng lúc nào.
Hơn nữa cả người cô vô cùng bình thản, ngoại trừ hai má hồng hồng vì cay thì những cái khác đều bình thường.
Vị giác của cô bị mất rồi sao?
Hay là bọn họ ăn không phải cùng một nồi!
Lục Thanh Chiêu không dám tưởng tượng có thể có người xử lý được được đống đồ cay như vậy!
Chính xác không phải người bình thường rồi!
Ứng Tiêu Tiêu giống như đang phát tiết cái gì, không ngừng gắp đồ vào nồi, rồi lấy ra bỏ vào miệng.
Nào sợ cả cái miệng bị cay phồng giống như không phải miệng của mình nữa.
Cuối cùng Lục Thanh Chiêu không nhìn nổi nữa, duỗi tay giữ tay đang cầm muôi của cô lại: “Cô còn ăn nữa, dạ dày cô không tiêu nổi đâu.”
Ứng Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn anh ta, chỉ thấy anh cau có mặt mày giống như đang lo lắng cho cô.
Cô mấp máy bờ môi cay xè, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Không muốn tôi ăn tiếp, thì làm bạn trai của tôi đi.”
“Hả?” Lục Thanh Chiêu ngố lăng, hoàn toàn không hiểu lời nói của cô có ý gì.
Ứng Tiêu Tiêu rốt cuộc buông xuống, cầm khăn ướt lau miệng, sau đó tiếp tục nói: “Hôm nay tôi mời anh đi ăn là có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Đúng là không có chuyện gì tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm!
Lục Thanh Chiêu không nhịn được cười tủm tỉm: “Ứng Tiêu Tiêu, làm người sao lại không thẳng thắn một chút? Cứ nhất thiết phải vòng vo như vậy.”
Ngữ điệu của anh ta pha lẫn chút đùa cợt.
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: “Tôi mời anh đi ăn cũng được coi là vòng vo sao?”
“Ừ hứ.” Lục Thanh Chiêu gật đầu từ chối cho ý kiến.
Ứng Tiêu Tiêu cắn cắn môi, không tình nguyện gật đầu nói: “Đúng, là tôi thật sự chưa đủ thẳng thắn.”
Lục Thanh Chiêu không ngờ cô sẽ nói như vậy, lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
“Ứng Tiêu Tiêu, đây không phải là tính cách của cô chứ? Thế mà lại thừa nhận lỗi sai của bản thân, là tôi đang nằm mơ đấy à?” Dứt lời, anh ta nhéo một cái lên má mình.
“Ui cha, đau quá.” Anh bị bị đau thở hắt hơi, vội vàng xoa xoa mặt.
Ứng Tiêu Tiêu không cảm xúc nhả hai chữ: “Ngu ngốc!”
Hai từ “Ngu ngốc” lọt vào tai Lục Thanh Chiêu, anh ta nhướn mày: “Xem ra là cô không muốn tôi giúp cô.”
“Anh cũng không đồng ý sẽ giúp tôi.” Ứng Tiêu Tiêu đốp thẳng một câu.
“...” Lục Thanh Chiêu bị chặn họng không còn gì để nói.
Không khí giữa hai người ngay tức khắc rơi xuống hầm băng, đối lập hẳn với không khí náo nhiệt xung quanh.
Thật lâu sau, Ứng Tiêu Tiêu mới mở miệng hỏi: “Lục Thanh Chiêu, anh có giúp không?”
Cô nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt khó thấy nghiêm túc như bây giờ.
“Nói giúp cái gì trước đi đã, tôi mới quyết định có giúp cô hay không.” Lục Thanh Chiêu không trực tiếp cự tuyệt cô.
“Chính là…” Ứng Tiêu Tiêu trầm ngâm trong giây lát: “Tôi muốn anh làm bạn trai tôi.”
Lục Thanh Chiêu sửng sốt: “Cô không bị bệnh chứ?”
Hai người họ luôn đối đầu nhau, gặp nhau toàn là cãi lộn, cô vậy mà tỏ tình với anh ta?!
Ứng Tiêu Tiêu hiểu ý nghĩ của anh ta, thế là bổ sung thêm câu: “Là đóng giả, không phải thật.”
Lúc này, Lục Thanh Chiêu mới hiểu.
“Cô lại phải đi xem mắt à?”
“Không phải, lần này có hợp đồng.”
“Hợp đồng?! Cô tưởng là đang bàn chuyện làm ăn chắc?” Lục Thanh Chiêu bị cô làm cho dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn cô.
Ai biết cô còn thật sự gật đầu nữa chứ: “Ừ, chính là hợp tác.”
Vừa dứt lời, cô lấy từ trong túi một tờ giấy A4 đưa cho anh ta: “Đây là hợp đồng, anh xem đi nếu không có ý kiến thì chúng ta chính thức hợp tác.”
Lục Thanh Chiêu nhìn cô, sau đó cầm tờ giấy, cúi đầu bắt đầu nhìn sơ qua cái gọi là hợp đồng này.