Sủng Vợ Lên Trời

Mặc dù là lần thứ hai gặp mấy người bạn của Triều Dương, nhưng Đường Ngọc Sở đã có thể quen thuộc chào hỏi bọn họ.

"Thẩm Thanh Thu, Lăng Cẩm, Sở Ngạn Lâm, chào mọi người."

Cô gọi tên của bọn họ đều đúng rồi, Lăng Cẩm không khỏi khen ngợi một tiếng: "Chị dâu, trí nhớ chị thật là tốt, mới gặp chúng tôi một lần đã nhớ tên của bọn em."

Đường Ngọc Sở cười: “ Nếu tên của mọi người cũng không nhớ được, ngay cả chính tôi cũng xem thường mình."

Lời này vừa ra, những người khác cũng cười.

"Lăng Cẩm, cậu cho là mọi người đều có trí nhớ kém như cậu sao, nhớ cái tên còn phải gặp mặt mấy lần mới nhớ à."

Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh nói xấu Lăng Cẩm, chọc cho Lăng Cẩm quay đầu, bất mãn giơ chân lên đá về phía bụng chân anh ta: “Đừng ở đó mà nói xấu tôi, cẩn thận tôi kể cho chị dâu nghe chuyện cậu chín tuổi còn tè dầm trên giường."

Trong phòng bao lâm vào một trận yên lặng như chết, sau đó nổ ra một trận tiếng cười vui vẻ.

Lăng Cẩm không hiểu chuyện gì nhìn về phía những người khác: “Các cậu đang cười cái gì chứ hả?"

Đột nhiên, trên vai trầm xuống, anh ta nghiêng đầu đối mặt với một gương mặt tuấn tú viết đầy ai oán, dọa anh ta vội vàng lùi cái mông về phía sau, la ầm lên: "Lục Thanh Chiêu, làm gì vậy chứ?"

"Cẩm, họa là từ ở miệng mà ra, cậu hiểu không?"

Lục Thanh Chiêu nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ý lạnh.


Lăng Cẩm vô tội trừng mắt nhìn: “Vậy anh bốn, anh bây giờ hiểu chưa?"

Lần này không chỉ Lục Thanh Chiêu hiểu, ngay cả mấy người Đường Ngọc Sở cũng đều hiểu.

Hóa ra Lăng Cẩm tiểu tử này là giả heo ăn cọp, làm bộ vô tình nói ra chuyện mất mặt khi còn bé của Thanh Chiêu, thực ra là cố ý.

Lục Thanh Chiêu cảm thấy mình bị vu oan rồi, anh ta không định dính líu gì với Lăng Cẩm ở vụ này, nhưng cũng chuyển dời đi sự chú ý của mọi người.

Đề tài vừa chuyển, anh ta nói với Lục Triều Dương: "Lão đại, chuyện của Lục Thần Tây em đã an bài thỏa đáng, chắc đã đủ để anh ta chịu đựng rồi."

Đường Ngọc Sở nhướng mày, Lục Thần Tây? Không phải là người đàn ông ngày hôm trước kéo cô ở bên đường sao?

"Lục Thần Tây?" Thẩm Thanh Thu vừa nghe được cái tên này, mi tâm nhíu lại: “Anh ta làm sao lại đến Bắc Ninh?"

"Anh ta gần đây cùng một nữ minh tinh có quan hệ mật thiết, hẳn là tới gặp nữ minh tinh kia." Sở Ngạn Lâm thay hai anh em nhà họ Lục trả lời.

"Lâm, sao cậu còn hiều rõ hơn mấy người Triều Dương vậy? Không phải là cậu phái người ngó chừng Lục Thần Tây chứ?" Thẩm Thanh Thu cười chế nhạo nói.

"Tôi không theo dõi anh ta, chẳng qua là điều tra nho nhỏ một chút mục đích anh ta tới Bắc Ninh." Lúc nói lời này, Sở Ngạn Lâm theo bản năng liếc nhìn Lục Triều Dương ở một bên im lặng không lên tiếng.

Thẩm Thanh Thu chú ý tới, quay đầu nhìn Lục Triều Dương: “Triều Dương, là anh để cậu ta làm?"

Lục Triều Dương "ừ" một tiếng: “Lục Thần Tây đột nhiên xuất hiện ở Bắc Ninh, cho nên tôi để cho Lâm hỗ trợ điều tra mục đích anh ta tới đây."


"Vốn tưởng rằng anh ta tới nơi này sẽ có mục đích gì, không nghĩ tới chính là vì đàn bà mà tới." Nói tới nhà họ Lục cậu Tư, Sở Ngạn Lâm không che giấu chút nào mặt đầy khinh bỉ của mình.

Một bên Lăng Cẩm nghe vậy giễu cợt cười: “Các cậu lại vẫn lo lắng Lục Thần Tây tới đây sẽ có mục đích khác?! Các cậu không khỏi quá để mắt anh ta rồi. Lục Thần Tây chính là cái loại đó, cái gọi là con nhà giàu, phong lưu thành tính, tâm tư của anh ta đều ở trên người đàn bà, nào có tâm tư nghĩ những thứ khác."

"Lời là nói như vậy không sai, nhưng..." Thẩm Thanh Thu nhìn một chút những người khác: “Các cậu đừng quên anh của anh ta, Lục Thần Đông cũng không phải là một người đơn giản."

Nói đến Lục Thần Đông, phòng bao lại rơi vào yên lặng.

Trừ Đường Ngọc Sơ không biết tình huống của nhà họ Lục mặt ngơ ngác, những người khác đều lộ ra thoáng vẻ mặt ngưng trọng.

Cô không khỏi đang suy nghĩ, Đường Thần Đông này có phải là người rất đáng sợ hay không.

"Được rồi, đừng nhắc tới những người làm mất hứng kia nữa, phá hư tâm trạng." Lục Thanh Chiêu dẫn đầu lên tiếng, mặt đầy không kiên nhẫn cầm lên ly rượu trên bàn trà kỷ, ngửa đầu uống một hớp.

Thấy vậy, Lăng Cẩm cũng nói chuyện: “Đúng, hiếm khi anh ba cùng chị dâu tới một chuyến, chúng ta chơi gì đó vui vẻ đi."

"Vậy cậu muốn chơi cái gì?" Thẩm Thanh Thu thuận theo lời anh ta đi hỏi.

Lúc này, Đường Ngọc Sở giơ tay lên: “Tôi có một đề nghị."

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cô chậm rãi nâng lên khóe môi, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Tôi nhớ lần trước chúng ta chơi lắc xúc xắc, người thua nhiều nhất kia hình như không đi tỏ tình nha?"


Lần trước? Thua nhiều nhất?

Thẩm Thanh Thu mấy người bọn họ nhíu mày lại, hồi tưởng kết quả lần trước bọn họ ai thua nhiều nhất.

"Anh hai, là anh thua nhiều nhất đúng không?" Lăng Cẩm nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Không phải, hình như là Lâm nhiều nhất."

Vừa nói, anh ta quay đầu nhìn Sở Ngạn Lâm.

Sở Ngạn Lâm cũng lắc đầu: “Không phải tôi, hẳn là Thanh Chiêu."

Anh ta giương mắt nhìn về Lục Thanh Chiêu phía đối diện.

"Không phải tôi." Lục Thanh Chiêu la ầm lên: “Mặc dù ngày đó chị dâu vận khí tốt vô cùng, nhưng tôi cũng không đến nỗi là người thua thảm nhất."

Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó chỉ Lăng Cẩm nói: "Nhất định là cậu, kỹ thuật của cậu kém nhất, nhất định là cậu thua nhiều nhất."

"Không phải tôi!" Bị anh ta nói mình, Lăng Cẩm giận: “Tôi kém cũng không kém hơn anh hai, nhất định là anh ấy."

Mắt thấy cái nồi này lại sắp lượn quanh một vòng nữa, Đường Ngọc Sở vội vàng lên tiếng: "Được rồi, mọi người cũng đừng đẩy tới đẩy lui nữa, chuyện lần trước chúng ta coi như chưa xảy ra."

Biết bọn họ mấy cái đại lão gia cũng không muốn tỏ tình với đàn ông, vì vậy, cô đại phát từ bi nói tiếp: "Lần này, chúng ta đổi cách chơi đi, không để cho các anh tỏ tình với đàn ông nữa."

Nghe được cô lời, Thẩm Thanh Thu mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, may không cần tỏ tình với đàn ông nữa, nếu không muốn truyền đi, mặt mũi của bọn họ còn biết đặt ở nơi nào a?


"Vậy chị dâu, chị định đổi cách chơi gì vậy?" Lục Thanh Chiêu rất tò mò, đồng thời cũng rất lo lắng, anh ta sợ chị dâu lại có ý tưởng kỳ quái gì, vậy coi như làm khó bọn họ mấy đại nam nhân rồi.

"Lần này, chúng ta vẫn là lắc xúc xắc đoán số điểm, sau đó người thua nhiều nhất..."

Đường Ngọc Sở cố ý dừng lại, sau đó dưới ánh mắt vừa mong đợi lại sợ hãi của bọn họ, nói ra câu nói kế tiếp: “Lần này chúng ta tỏ tình với phụ nữ đi. Lần này không làm khó dễ các người phải không."

Vừa nghe đến là tỏ tình với phụ nữ, mấy người Lục Thanh Chiêu nhao nhao bày tỏ không thành vấn đề.

"Chị dâu, vậy chị thua thì sao? Cũng tỏ tình với phụ nữ sao?" Lục Thanh Chiêu trên mặt cười cười mang một tia không có ý tốt.

"Dĩ nhiên không phải."

Đường Ngọc Sở vẫn chưa trả lời, Lăng Cẩm ngược lại đã lên tiếng trước: “Chị dâu dĩ nhiên cùng chúng ta không giống nhau, phải tỏ tình với đàn ông."

Nói xong, còn nháy nháy mắt với Đường Ngọc Sở, cười không có chút ý tốt nào.

Mày liễu của Đường Ngọc Sở nhẹ nhấc: “Cậu chắc chắn sao?"

"Dĩ nhiên..." Lăng Cẩm há mồm muốn nói "Chắc chắn", lúc này, một đạo ánh mắt lạnh buốt ném tới, anh ta lập tức sửa lời nói: "Đương nhiên chỉ là đùa chị dâu một chút thôi."

Những người khác đều im lặng, như vậy bọn họ bị thua thiệt.

Lục Thanh Chiêu không phục nói: "Vậy nếu chị dâu thua, để cho lão đại đi tỏ tình, như vậy mới công bằng."

Đường Ngọc Sở lành lạnh nhìn anh ta một cái, giọng đặc biệt ngông cuồng: “Vậy có thể là không có cơ hội rồi."

"Chị dâu, chị cũng đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận thua." Lục Thanh Chiêu cầm tới mấy bộ xúc xắc thả vào trên bàn uống trà nhỏ: “Tới đây, chúng ta bắt đầu đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận