Sủng Vợ Lên Trời

Dạ tiệc từ thiện của Hoàng Đình được tổ chức ở trung tâm thể thao Bắc Ninh vào tối thứ bảy tuần này, vì vậy mấy ngày trước đó tập đoàn Hoàng Đình đã bắt đầu công tác chuẩn bị cho buổi dạ tiệc.

Đường Ngọc Sở dẫn theo Tiểu Từ đi tới hiện trường để quay chụp công tác chuẩn bị của buổi dạ tiệc cho rộng rãi dân mạng xem, để bọn họ có thể có một cái nhìn tổng thể về tiến trình của buổi từ thiện.

Lúc bọn họ đến trung tâm thể thao, sân khấu đã cơ bản dựng xong, rất lớn.

Mặc dù bây giờ chỉ là một sân khấu đơn giản, nhưng tin chắc rằng đến buổi dạ tiệc đêm hôm đó có thêm đủ loại ánh đèn rực rỡ nữa, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp lung linh.

Nhân viên công tác ở hiện trường tiến hành công tác chuẩn bị đâu vào đấy, Đường Ngọc Sở và Tiểu Từ cũng không tiện quấy rầy người ta quá, nên chỉ qua loa hỏi mấy vấn đề, tiến hành quay video trực tiếp ở hiện trường.

Đột nhiên, cửa vào trung tâm thể thao rối loạn tưng bừng, không biết ai kêu lên "Tổng giám đốc Lục đến thị sát công việc" nên tất cả nhân viên công tác lập tức dừng công việc trong tay lại, nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, người nào cũng đứng thẳng tắp giống như là trong bộ đội đang tiếp nhận kiểm duyệt binh sĩ vậy.

Tiểu Từ nhìn thấy vậy thì trợn mắt há mồm, cậu ta tiến đến bên tai Đường Ngọc Sở nhẹ giọng hỏi: "Chị Ngọc Sở, chị có cảm thấy bọn họ quá khoa trương rồi hay không?"

Đường Ngọc Sở gật đầu: "Đúng là quá khoa trương rồi."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Ngay lúc bọn họ đang châu đầu ghé tai, bóng dáng cao lớn của Lục Triều Dương đã xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Anh được một đám người vây quanh đi tới, vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt như trước đây.

Anh lạnh nhạt quét mắt nhìn sân khấu đã dựng xong sau đó nghiêng đầu nói câu gì đó với người bên cạnh, người kia kinh sợ cúi người gật đầu.


Sau đó, anh nhìn thấy đám nhân viên công tác xếp hàng ngay ngắn đứng ở đó, mày kiếm nhíu lại, trong mắt nổi lên một tia không vui.

"Các người đang làm cái gì vậy?" Anh trầm giọng hỏi.

Chỉ thấy một người đàn ông đứng sau lưng anh đi lên phía trước, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng trả lời: "Bọn họ đang nghênh đón Tổng giám đốc Lục đấy ạ."

Lục Triều Dương liếc anh ta một cái: "Giám đốc Vương, ông vào Hoàng Đình được bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

Mặc dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh nghe không ra là đang vui mừng hay tức giận, nhưng lưng của Giám đốc Vương vẫn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Người làm việc ở Hoàng Đình đều biết, bình thường ông chủ của bọn họ ghét nhất kiểu hình thức dối trá.

Giám đốc Vương quả thật là khôn ba năm dại một giờ mà.

Những người khác nhìn Gíam đốc Vương với vẻ mặt đồng tình.

"Tổng giám đốc Lục, tôi làm ở Hoàng Đình đã sáu năm rồi." Nếu như cẩn thận nghe thì có thể nghe ra giọng nói của Giám đốc Vương hơi run rẩy.

"Sáu năm?" Lục Triều Dương nhíu mày: "Thời gian cũng không ngắn nhỉ, Giám đốc Vương."

Giọng điệu của anh hơi lạnh lùng.

Giám đốc Vương cũng là người sành sỏi, nghe xong lời này vội vàng quay người lại lớn giọng nói với đám nhân viên công tác kia: "Còn không mau đi làm việc đi, đứng ngây ra ở đó làm gì nữa."


Nghe tiếng, tất cả mọi người lập tức giải tán, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, cảnh tượng lại khôi phục vẻ náo nhiệt bận rộn như cũ.

Sau đó, Giám đốc Vương xoay người lại đối mặt với Lục Triều Dương, thái độ thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình.

"Tổng giám đốc Lục, lần này là sai sót của tôi, tôi sẽ nhận kiểm điểm."

"Kiểm điểm thì không cần đâu." Dứt lời, Lục Triều Dương đi đến những chỗ khác.

Giám đốc Vương biết mình không sao vội vàng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Đường Ngọc Sở im lặng nhìn một màn kia, khóe môi cong lên, một đôi mắt trong trẻo như nước.

Triều Dương của cô thật là một người rất có nguyên tắc.

"Chị Ngọc Sở, không phải là đang sắp xếp đội hình chào đón Tổng giám đốc Lục à? Có cần phải tức giận như vậy không?" Mặc dù Tiểu Từ cảm thấy xếp hàng chào đón là quá khoa trương nhưng cũng cảm thấy Lục Triều Dương phản ứng như vậy là hơi quá độ.

"Sao lại không tức giận?" Đường Ngọc Sở liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó từ từ giải thích nói: "Tổng giám đốc Lục là Tổng giám đốc của cả một tập đoàn, quyền cao chức trọng nên có rất nhiều người muốn nịnh nọt anh ấy sẽ tạo ra nhiều cảnh tượng giả tạo, cứ lấy ngay chuyện ngày hôm nay làm ví dụ là tốt nhất, cậu thấy người nào cũng bỏ lại công việc trong tay sau đó xếp thành hàng nghênh đón anh ấy, như vậy anh ấy hoàn toàn không thể nhìn thấy được tình hình công việc chân thật nhất. Anh ấy chỉ muốn lúc mình đến thị sát công việc được nhìn thấy mặt chân thật nhất là được rồi."

"Vậy anh ấy lén đến đây không phải được rồi sao."

Đường Ngọc Sở gõ nhẹ vào đầu cậu ta một cái: "Cậu cho rằng vụng trộm đến đây dễ như vậy à, luôn có một số người không biết thức thời ở đó, ví dụ như Giám đốc Vương kia."


"À." Tiểu Từ cái hiểu cái không gật đầu.

Đường Ngọc Sở thở dài: "Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện này nữa, mau quay video cho xong đi rồi chúng ta còn trở về viết bản thảo."

Nói xong, cô kéo Tiểu Từ tiếp tục đi về phía ngược lại với Lục Triều Dương.

...

Lúc Đường Ngọc Sở và Tiểu Từ quay xong video đi ra khỏi trung tâm thể thao, vừa hay nhìn thấy Lục Triều Dương đang đi về phía chiếc xe Maybach đậu ở bên đường.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, anh đột nhiên quay đầu lại.

Cứ như vậy, Đường Ngọc Sở đã lọt vào trong tầm mắt của anh.

Đường Ngọc Sở nhìn thấy trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc, cô nhíu mày lại, chắc anh không ngờ là mình sẽ đến chỗ này.

"Chị Ngọc Sở, Tổng giám đốc Lục đang nhìn chúng ta đúng không?" Tiểu Từ ở bên cạnh cô hơi kích động dùng cùi chỏ huých cô.

"Chắc là vậy." Ánh mắt của Đường Ngọc Sở vẫn luôn rơi vào trên tay Lục Triều Dương, cho nên không yên lòng thuận miệng đáp một câu.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta tới chào hỏi một chút đi."

Không đợi Đường Ngọc Sở kịp phản ứng lại, Tiểu Từ đã lôi kéo cô đi về phía Lục Triều Dương.

Chờ cô kịp phản ứng lại thì bọn họ đã đứng ở trước mặt Lục Triều Dương rồi.

"Xin chào Tổng giám đốc Lục, tôi là Từ Sinh phóng viên giải trí của truyền thông Thời Thụy." Tiểu Từ đưa tay ra với Lục Triều Dương, vẻ mặt không che giấu được kích động.


Ánh mắt Lục Triều Dương quét về phía Đường Ngọc Sở, sau đó đưa tay bắt lấy tay cậu ta, nhàn nhạt nói: "Xin chào."

Hiển nhiên là Tiểu Từ không ngờ tới anh sẽ bắt tay với mình, còn cùng mình nói câu "Xin chào" nữa, cậu ta kinh sợ nói: "Xin chào, xin chào ngài."

Đường Ngọc Sở: "..."

Lục Triều Dương chuyển tầm mắt về phía Đường Ngọc Sở, khóe môi như có như không cong lên: "Phóng viên Đường, cô đang suy nghĩ gì vậy? Có phải muốn tới Hoàng Đình đúng không?"

"Không." Đường Ngọc Sở ngay lập tức không chút do dự trả lời: "Tôi vẫn thích Thời Thụy hơn."

Tiểu Từ đứng ở bên cạnh đầu tiên là kinh ngạc vì Lục Triều Dương mời chị Ngọc Sở đến Hoàng Đình, sau lại kinh ngạc thêm vì chị Ngọc Sở từ chối anh ta một cách không lưu tình.

Hoàng Đình, rất nhiều người đấu nhau đến mòn cả người chỉ vì để chui vào tập đoàn giải trí hàng đầu này.

Tổng giám đốc Lục, bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao người phụ nữ, người đàn ông quốc dân.

Nhưng nếu chị Ngọc Sở không chút động lòng thì cũng thôi đi, đằng này lại còn từ chối một cách gọn gàng dứt khoát như vậy.

Tiểu Từ cảm thấy lòng mình đang nhỏ máu, sao Tổng giám đốc Lục lại không mời anh ta đến Hoàng Đình chứ?

Cho dù thất bại anh ta cũng nguyện ý.

Lục Triều Dương bị từ chối những cũng không hề tỏ ra không vui, ánh mắt anh nhìn thật sâu vào gương mặt xinh đẹp của Đường Ngọc Sở, đáy mắt ẩn giấu đi sự dịu dàng mà người khác không nhìn thấy được.

Anh nói: "Phóng viên Đường, cửa lớn của Hoàng Đình luôn luôn rộng mở với cô, lúc nào cô muốn tới thì tới, chúng tôi lúc nào cũng chào đón cô."

Nói xong, anh xoay người đi tới chỗ xe của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận