Sủng Vợ Lên Trời

Sau khi Đường Ngọc Sở rời đi, Lục Thanh Chiêu quay đầu, không vui trừng mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu: “Cô cả Ứng à, cô vừa nói anh hùng cứu mỹ nhân là đang châm chọc tôi sao?"

Ứng Tiêu Tiêu bình tĩnh nhìn anh ta nhưng không trả lời câu hỏi của anh ta mà đổi đề tài nói: "Lục Thanh Chiêu, đi uống rượu với tôi đi."

Lục Thanh Chiêu sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, từ chối cô ấy thẳng thừng: “Không đi, cậu đây rất bận rộn."

Trong mắt Ứng Tiêu Tiêu hiện lên chút mất mát nhưng vẫn cố làm ra vẻ tiêu sái nhún vai: “Được rồi, vậy quên đi."

Ban đầu còn tưởng rằng cô ấy sẽ quấn quít lấy mình, ép mình đồng ý đi uống rượu với cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại dễ dàng bỏ qua như vậy.

Điều này cũng làm Lục Thanh Chiêu rất bất mãn. Môi anh ta giật giật muốn nói gì đó, lại thấy cô ấy đi lướt qua vai anh ta mà chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Không biết vì sao, trong lòng anh ta không vui lắm.

Anh ta xoay người, nhìn cô ấy ngồi lên xe của mình, sau đó nổ máy và rời đi, chỉ để lại một mình anh ta đứng ngây tại chỗ.

...

Đường Ngọc Sở về đến nhà, thấy thím Ngô vẫn đang chuẩn bị bữa tối. Vì vậy cô lên tầng thay quần áo ở nhà cho thoải mái, lại tới phòng bếp giúp đỡ.

Vừa nhìn thấy cô, thím Ngô lại mỉm cười đầy yêu thương: “Mợ chủ, ở đây để tôi lo là được rồi, mợ cứ ra ngoài xem ti vi đi. Chờ tới lúc cậu chủ về là cũng có thể ăn cơm được rồi."

"Không sao, thím Ngô, tôi giúp đỡ thím còn thuận tiện lén học chút tài nấu nướng chứ." Đường Ngọc Sở tinh nghịch nháy mắt với thím Ngô, sau đó cầm rổ cải xanh đã nhặt xong, đi tới trước chậu rửa và bắt đầu rửa cải xanh.

Thím Ngô thấy cô kiên trì như vậy thì mỉm cười không nói gì nữa.

Đường Ngọc Sở giúp thím Ngô chuẩn bị xong bữa tối, vừa lúc Lục Triều Dương cũng về nhà.


Nghe được tiếng động ở cửa, Đường Ngọc Sở vội vàng cầm bát tùy tiện đặt ở trên bàn ăn rồi chạy nhanh ra ngoài.

Lục Triều Dương thay dép trong nhà, vừa ngẩng đầu nhìn thấy vợ yêu của mình đang đeo tạp dề, nhìn mình và khẽ cười dịu dàng.

Ngực anh khẽ run lên, bước thong thả tới và hỏi nhỏ: "Em lại làm giúp thím Ngô à?"

"Ừ." Đường Ngọc Sở gật đầu, sau đó nhận lấy túi công văn trong tay anh: “Anh lên tầng thay quần áo rồi xuống ăn cơm."

"Được." Lục Triều Dương hôn phớt xuống trán cô, sau đó đi lướt qua cô lên lầu.

Đường Ngọc Sở giơ tay xoa chỗ trán được anh hôn, khóe miệng cười tươi đầy vẻ hạnh phúc ngọt ngào.

Lục Triều Dương thay quần áo xong đi xuống, đúng lúc nhìn thấy thím Ngô dẫn theo một người đi đến.

Anh nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?"

Người tới cung kính cúi đầu: “Cậu cả, Chủ tịch có chuyện bảo tôi chuyển lời tới cho ngài."

Đôi mắt Lục Triều Dương nheo lại, lộ ra chút sắc bén: “Ông ta có lời gì thì tôi cũng không có hứng thú nghe. Anh về đi."

Anh nói xong lại xoay người muốn đi tới nhà ăn, lúc này lại nghe: “Cậu cả, Chủ tịch nói thể diện của nhà họ Lục không thể chịu nổi giày vò như vậy nữa, bảo ngài thả cậu tư ra."

Hóa ra là tới vì Lục Thần Tây à! Lão già kia thật sự quan tâm tới đám anh em Lục Thần Tây đấy!

Lục Triều Dương cười giễu cợt: “Về nói cho ông ta biết, tôi sẽ không thả Lục Thần Tây, bởi vì cậu ta đã làm sai lại phải trả giá đắt."


"Chủ tịch cũng nói, nếu ngài không thả cậu tư ra, vậy ông ta sẽ không để ý tới tình ba con nữa."

"Tình ba con à?" Lục Triều Dương phì cười. Hóa ra ở trong mắt ông già, giữa bọn họ còn tồn tại tình ba con đấy.

"Về nói cho ông ta biết, mặc kệ ông ta muốn làm thế nào thì làm." Lục Triều Dương ném cho người tới một ánh mắt lạnh lùng, sau đó bỏ đi rất nhanh.

Thím Ngô là từ nhà họ Lục tới đây chăm sóc cho cậu cả, cho nên ít nhiều vẫn hiểu rõ về ân oán của nhà họ Lục.

Bà khẽ thở dài, nói với người được ông cụ phái tới: "Cậu về đi, chuyện cậu cả đã quyết định làm thì không phải ông cụ nói một câu là có thể thay đổi được đâu."

Ngay cả bà cũng hiểu tính nết của cậu cả, vì sao ông cụ lại không hiểu chứ? Hết lần này tới lần khác cứ muốn cậu cả làm chuyện cậu ấy không thích làm, cũng khó trách được quan hệ giữa hai ba con càng lúc càng tệ như vậy.

Nếu bà chủ ở đây thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, thím Ngô thở dài nặng nề.

Lục Triều Dương đi vào nhà ăn, Đường Ngọc Sở đang múc canh, ngước mắt nhìn qua, vừa thấy là anh cười tươi: “Triều Dương, nhanh qua ngồi đi."

Trong nháy mắt khi nhìn thấy được vẻ tươi cười của cô, tâm trạng tồi tệ vì ông cụ đã lập tức khá hơn.

Anh cười đáp lại, sau đó đi tới và ngồi xuống.

Cuộc sống của anh đang bình yên tốt đẹp, anh quyết không cho phép có người nào phá hỏng nó.


Cơm nước xong, Đường Ngọc Sở giúp thím Ngô thu dọn xong mới lên tầng.

Cô vừa đi lên cầu thang vừa nghĩ tới lời thím Ngô mới nói với cô.

"Mợ chủ, vừa rồi là người của ông cụ đến tìm cậu chủ. Hình như là qua vì chuyện của cậu tư. Tôi không biết cậu chủ làm gì cậu tư, nhưng tôi lo lắng ông cụ tức giận lên sẽ gây bất lợi cho cậu chủ. Cho nên mợ chủ khuyên cậu chủ đi, bảo cậu ấy đừng chống đối với ông cụ nữa, nếu không người thua thiệt chính là cậu ấy."

Hóa ra người của ba Triều Dương đã tới à? Thảo nào cô luôn cảm thấy lúc ăn cơm, Triều Dương hình như hơi không yên lòng, lại giống như có tâm sự vậy.

Cô không rõ tại sao thím Ngô phải nói là ba Triều Dương tức giận sẽ gây bất lợi cho Triều Dương. Dù nói thế nào đi nữa thì bọn họ cũng là ba con, không thể nào làm hại lẫn nhau chứ?

Nhưng tình hình nhà họ Lục phức tạp, có thể có chuyện mà cô cũng không hiểu nổi.

Cho nên, cô thấy vẫn hỏi Triều Dương một chút sẽ tốt hơn.

Vì vậy cô đi tới cửa phòng làm việc. Cô vừa đẩy cửa ra, đã nghe được giọng nói lạnh như băng của Triều Dương vọng đến.

"Lục Thần Tây bị trừng phạt là đúng tội, lẽ nào bởi vì nó là người nhà họ Lục lại phải nhân nhượng để nó phạm sai lầm sao?"

"Tôi cũng quên mất, Lục Thần Đông và Lục Thần Tây mới là cậu con trai quý giá nhất của ông."

"Ông tưởng thành phố Bắc Ninh là Bắc Kinh à? Ở Bắc Ninh lại do Lục Triều Dương tôi định đoạt."

"Nếu ông dám động tới cô ấy, vậy tôi sẽ làm cho nhà họ Lục không được bình yên."

Mỗi câu nói này đều đầy lạnh lùng, Đường Ngọc Sở nghe được mà trong lòng tự nhiên thấy hoảng loạn.

Anh đang nói chuyện với ba mình mà giống như đang nói chuyện với kẻ thù hơn.

Điều này quả thật còn tệ hơn quan hệ giữa cô và ba cô.


Trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh, Đường Ngọc Sở đẩy cửa bước vào.

Anh lại đứng ở trước cửa sổ, lúc này bóng dáng cao lớn lộ ra cảm giác lạnh lẽo ép người. Cô mím chặt môi, nhẹ nhàng bước tới.

"Triều Dương."

Cô khẽ gọi một câu.

Chỉ thấy người anh run lên, cảm giác lạnh lẽo lập tức được thu lại. Anh chậm rãi quay đầu, bắt gặp vẻ lo lắng trong mắt cô.

"Thím Ngô đã nói cho em biết rồi." Cô nói.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, không nói một câu nào.

Cô đi tới trước mặt anh và ngẩng đầu, đôi mắt khóa chặt lấy gương mặt lạnh lùng lại điển trai của anh: “Triều Dương, em không muốn anh bị tổn thương."

Ánh mắt Lục Triều Dương thoáng dao động, cười áy náy: “Xin lỗi, đã làm cho em phải lo lắng rồi."

Đường Ngọc Sở khẽ lắc đầu: “Không cần xin lỗi. Em chỉ là muốn..."

Cô dừng lại, trong mắt ánh lên chút kiên định: “Em chỉ muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thôi."

"Em thật sự muốn biết sao?" Anh khẽ hỏi.

"Muốn." Cô kiên định gật đầu.

Anh cười, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô và dịu dàng khẽ: "Sở Sở, tâm tư em đơn thuần sạch sẽ, anh cũng không muốn để em biết quá nhiều thứ tối tăm và dơ bẩn, chỉ muốn em có một trái tim trong sáng."

Anh có thể nhận lấy những điều này một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận