Sủng Vợ Lên Trời

Không thấy bác Triệu nữa.

Nghe lời của Triệu Khải Dương, trong đầu Đường Ngọc Sở lóe lên suy nghĩ thế này.

Chuyện có lẽ không đơn giản như thế.

Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ, sau đó nói với Triệu Khải Dương: “Như vậy đi, anh cùng tôi đi tới một nơi, chúng ta trực tiếp hỏi rõ bà ta bác Triệu đã đi đâu.”

Triệu Khải Dương nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô, cô không phải cũng là người nhà họ Đường sao, ba anh ta đi đâu, chẳng lẽ cô không biết sao?

Nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta, Đường Ngọc Sở cười áy náy: “Xin lỗi, tôi đã lâu không ở đây rồi, cho nên tình huống cụ thể tôi không biết.”

“Thì ra là vậy.” Triệu Khải Dương bừng hiểu ra, sau đó ngại ngùng cười: “Xin lỗi, tôi không biết tình hình như vậy, cho nên...”

Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: “Đừng căng thẳng, anh nghĩ vậy cũng rất bình thường.”

...

Đường Ngọc Sở lại đến bệnh viện, Triệu Uyển Nhan vừa thấy cô, lập tức trầm mặt: “Cô còn tới làm gì?”

Triệu Uyển Nhan chú ý tới lần này cô không phải tới một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông.

“Sao? Còn dẫn theo trợ thủ tới?” Triệu Uyển Nhan trào phúng.

Đối với lời trào phúng của bà ta, Đường Ngọc Sở xem như không nghe thấy, trực tiếp mở miệng hỏi bà ta: “Triệu Uyển Nhan, bác Triệu đâu?”

Triệu Uyển Nhan sững sốt, lập tức đáp: “Ông ta về quê rồi.”


“Về quê?” Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Bà chắc chứ?”

Triệu Uyển Nhan không hiểu sao bỗng nhiên cô lại hỏi tới bác Triệu, nhưng vẫn kiên trì với câu nói của mình: “Tôi chắc, lúc ông ta về nhà tôi còn đưa thêm hai tháng lương cho ông ta.”

Đường Ngọc Sở híp mắt, ánh mắt nguy hiểm, cô chỉ Triệu Khải Dương bên cạnh: “Triệu Uyển Nhan, bà biết anh ta là ai không?”

Triệu Uyển Nhan liếc nhìn Triệu Khải Dương, lạnh lùng nói: “Tôi không hứng thú muốn biết cậu ta là ai.”

“Anh ta là con trai của bác Triệu.” Lúc Đường Ngọc Sở nói ra thân phận của Triệu Khải Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Triệu Uyển Nhan, ý muốn tìm ra bất thường từ biểu cảm nhỏ của bà ta.

Quả nhiên, lúc nghe thấy Triệu Khải Dương là còn trai bác Triệu, đáy mắt Triệu Uyển Nhan lướt qua khủng hoảng, mặc dù rất nhanh chóng nhưng vẫn bị cô bắt được.

Quả nhiên bà ta biết bác Triệu thật ra đã đi đâu.

Đường Ngọc Sở tiếp tục nói: “Anh ta nói với tôi bác Triệu không về quê, vậy bác Triệu đi đâu rồi?”

Đối diện với chất vấn của Đường Ngọc Sở, Triệu Uyển Nhan rất thản nhiên, bà ta cười phì, buồn cười nhìn cô: “Đường Ngọc Sở, cô hỏi tôi tôi làm sao biết chứ? Ông ta nói với tôi ông ta muốn về quê, về phần ông ta có thật sự về quê không, tôi làm sao biết chứ?”

“Bà không biết thì ai biết đây?” Đường Ngọc Sở lườm bà ta.

Lúc này, Triệu Khải Dương mở miệng: “Chào bà, nếu bà biết ba tôi đã đi đâu thì có thể nói cho tôi biết hành tung của ông ấy không? Tôi thật sự rất nôn nóng rất lo lắng, tôi không liên lạc được với ông ấy một khoảng thời gian rồi.”

Giọng Triệu Khải Dương tràn đầy khẩn cầu.

Nhưng Triệu Uyển Nhan không có hành động gì, bà ta cười lạnh, ánh mắt nhìn con trai bác Triệu tràn đầy tia sáng lạnh lẽo, trào phúng nói: “Làm con trai cũng không biết ba mình đi đâu, tôi làm sao biết chứ?”


Triệu Khải Dương không biết làm sao nhìn Đường Ngọc Sở, cô mỉm cười an ủi anh ta, kêu anh ta bình tĩnh đừng nôn nóng.

Đường Ngọc Sở biết rõ Triệu Uyển Nhan nhất định biết bác Triệu đã đi đâu, nhưng nếu bà ta không nói, họ cũng không có cách nào với bà ta.

Thế là cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Bà đã không muốn nói, vậy chúng tôi chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát thôi.”

Nói tới đây, cô quay đầu hỏi Triệu Khải Dương: “Anh đã báo cảnh sát chưa?”

“Chưa, tôi cho rằng ba tôi...”

“Bây giờ báo cảnh sát.” Không đợi anh ta nói xong, Đường Ngọc Sở trực tiếp cắt ngang.

Triệu Khải Dương khẽ sững sốt, sau đó gật đầu: “Được, tôi báo ngay.”

Anh ta lấy điện thoại ra bấm “113” trước mặt Triệu Uyển Nhan.

Đáy mắt Triệu Uyển Nhan âm u, đôi tay đặt dưới chăn nắm chặt lại.

Bác Triệu đã đi đâu, bà ta là người rõ ràng nhất.

Bây giờ hai người Đường Ngọc Sở báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra, vậy có khả năng sự việc bại lộ.

Đến lúc đó, e rằng bà ta không dễ thoát thân như vậy, còn đem lại phiền phức lớn cho Ngọc Lam.


Thế là bà ta bỗng ‘aiya’ một tiếng.

Đường Ngọc Sở và Triệu Khải Dương lập tức nhìn sang bà ta, chỉ thấy biểu cảm bà ta nghiêm túc suy nghĩ, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Triệu Uyển Nhan, bà muốn nói thì nói thẳng, đừng làm ra vẻ nữa.”

“Tôi không phải sợ cậu ta tức giận sao.” Triệu Uyển Nhan nhìn Triệu Khải Dương.

Triệu Khải Dương lập tức nói: “Chỉ cần có thể biết hành tung của ba tôi, tôi sẽ không tức giận.”

Triệu Uyển Nhan lộ ra biểu cảm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, tôi nói nha...”

Bà ta khựng lại một chút: “Bác Triệu đi tìm tình cũ của bác ấy rồi.”

Tình cũ?

Đường Ngọc Sở nhíu mày, bác Triệu lúc nào thì có tình cũ?

“Ba tôi sao lại có tình cũ?” Triệu Khải Dương hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Sao lại không? Bác ấy cũng nói với tôi rồi, bác ấy nói con trai bác ấy, cũng chính là cậu, tuyệt đối sẽ không đồng ý bác ấy đã lớn tuổi còn tìm bạn già, cho nên bác ấy và tình cũ đã quyết định rồi, hai người muốn đến một nơi yên tĩnh thích hợp dưỡng già để sống ngày tháng còn lại, về phần cụ thể họ đi đâu, tôi cũng không biết.”

Triệu Uyển Nhan nói như thật.

Nhưng Triệu Khải Dương vẫn không tin: “Không thể nào, ba tôi không thể nào làm chuyện như vậy. Hơn nữa, tôi cũng không đồng ý ông ấy tìm bạn già.”

Triệu Khải Dương không tin khiến Triệu Uyển Nhan không nhịn được cười, giọng trào phúng: “Tôi chỉ nói cho cậu biết lời ba cậu nói với tôi mà thôi, tin hay không tùy cậu.”

“Bà...” Triệu Khải Dương còn muốn nói gì đó, lại bị Đường Ngọc Sở giữ lại.


Anh ta quay đầu, chỉ thấy Đường Ngọc Sở lắc đầu không cho anh ta nói gì nữa.

Anh ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt Triệu Uyển Nhan, không nói nữa.

Đường Ngọc Sở bước tới một bước, ánh mắt sắc bén rơi trên mặt Triệu Uyển Nhan, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Triệu Uyển Nhan, người khác không hiểu quan hệ giữa bác Triệu và bà, nhưng tôi rất rõ ràng. Bà cảm thấy tôi sẽ tin bác Triệu lại nói chuyện riêng tư như vậy với bà sao?”

“Cô không tin?” Triệu Uyển Nhan hỏi ngược lại.

Cô không đáp.

“Ha!” Triệu Uyển Nhan cười lạnh: “Cô không tin thì nó vẫn là sự thật. Được rồi, cái gì nên nói tôi đã nói rồi, hai người đi đi.”

Bà ta đang nói dối, điểm này Đường Ngọc Sở có thể chắc chắn.

Đồng thời, cô cũng có thể chắc chắn bác Triệu mất tích nhất định không tránh khỏi liên quan tới Triệu Uyển Nhan.

Bây giờ Triệu Uyển Nhan nói lung tung bác Triệu đã đi đâu, nghe sơ qua có thể giống thật, nhưng bà ta quên rằng, bất kể là Đường Ngọc Sở hay là Triệu Khải Dương đều là người có sự hiểu biết nhất định đối với bác Triệu.

Bà ta bảo vệ mình đồng thời cũng khiến mình bại lộ.

Đường Ngọc Sở nhìn Triệu Uyển Nhan thật kỹ, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị: “Triệu Uyển Nhan, hi vọng buổi tối bà vẫn có thể ngủ được.”

Dứt lời, cô liền cùng Triệu Khải Dương rời đi.

Câu cuối cùng Đường Ngọc Sở để lại khiến Triệu Uyển Nhan nhíu chặt mày, bà ta nhìn phòng bệnh tĩnh mịch, đáy lòng bất giác sinh ra ý lạnh.

Trước mắt bỗng xuất hiện hình ảnh bác Triệu nằm trong vũng máu, bà ta sợ hãi mở bừng mắt, nhìn thật kỹ mới phát hiện chỉ là ảo giác.

Nhưng lòng bà ta không thể nào bình tĩnh được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận