Sủng Vợ Lên Trời

“Không, chủ tịch Dương cũng không tin tưởng, dù sao chú Tống với dì Tống đã làm ở Dương thị nhiều năm như vậy rồi, chủ tịch Dương rất hiểu cách làm người của bọn họ.”

Không tin à?

Tống An Kỳ nhíu mày: “Không tin thì tại sao ba mẹ của tôi lại bị bắt?”

“Đó là bởi vì...” Hàn Minh Nhân do dự một lát: “Thiên Thiên và chú hai của cô ấy đã giả mạo nhiều chứng từ chuyển tiền và sao kê ngân hàng, trước những bằng chứng đó, chủ tịch Dương không thể không tin rằng tiền là do chú Tống và dì Tống tự mình chuyển đi.”

“Là vậy?” Giọng nói của Tống An Kỳ không khỏi bén nhọn: “Tôi thấy là không thể không đẩy ba mẹ của tôi ra làm vật tế.”

Hàn Minh Nhân trầm mặc, bởi vì anh ta biết rõ những chuyện này, chỉ có thể nói đến đó thôi, cũng không thể nói nhiều hơn được.

Vừa nghĩ đến ba mẹ tự dưng lại chịu tội, Tống An Kỳ đã cảm thấy cơn giận đang cuồn cuộn ở trong lòng của mình.

Cô hít một hơi thật sâu, khóe mắt liếc nhìn về phía điện thoại ở trên bàn, âm thầm nói với mình phải duy trì sự bình thản.

Tiếp theo đó cô lại mở miệng hỏi: “Tại sao sau đó ba mẹ của tôi lại nhận tội?”

Chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan tới Dương Thiên Thiên.

“Cái này là... là...” Hàn Minh Nhân do dự.

Tống An Kỳ gấp gáp: “Là cái gì hả, anh nói đi chứ.”

“Là chú hai của Thiên Thiên tìm người cảnh cáo chú Tống và dì Tống, nói là nếu như bọn họ không chịu nhận tội thì sẽ... sẽ không bỏ qua cho em.”


Tống An Kỳ sửng sờ, lập tức kịp phản ứng, giận quá hóa cười: “Hay đó, chú hai Thiên Thiên.”

Hóa ra chuyện là như vậy, khó trách lúc ở trên tòa án thì ba mẹ của cô vẫn một mực từ chối nhận tội tham ô, nhưng sau một buổi tối thì lại thay đổi hẳn, nếu như nói không có ai đang giở trò quỷ thì cũng chẳng có ai mà tin đâu.

“Những thứ anh nói đều là sự thật à?” Tống An Kỳ hỏi.

“Thật đó, tất cả đều là thật.” Hàn Minh Nhân liên tục gật đầu không ngừng: “An Kỳ, anh đã nói hết tất cả những gì mình biết cho em rồi, vậy có phải là em...”

Anh ta đây chính là bởi vì cô cho nên mới nói sự thật ra, nếu như bị Thiên Thiên biết anh ta nói cho Tống An Kỳ biết, nói không chừng sẽ không xong với cô ta đâu.

Cho nên anh ta nhất định phải chắc chắn Tống An Kỳ sẽ trở về bên cạnh của mình, như vậy thì anh ta mới có thể không cố kỵ cái gì.

“Tôi muốn suy nghĩ cái đã.” Tống An Kỳ biết rõ là mình không thể nào tái hợp lại với anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng biểu hiện ra lòng thành của mình, vậy thì có qua cũng phải có lại, cô cũng phải bỏ ra chút thành tâm nho nhỏ.

“Suy nghĩ à?” Đối với đáp án này, Hàn Minh Nhân rất không hài lòng, ai biết được có phải là cô chỉ đang nói qua loa hay không.

Biết sự lo lắng của anh ta, Tống An Kỳ hơi mỉm cười rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, ai bảo trước đó anh là lừa dối tôi làm cái gì? Cho nên tôi nhất định phải thận trọng suy nghĩ cho kỹ càng, anh còn có thể để cho tôi tin tưởng nữa hay không.”

Hàn Minh Nhân có chút không chấp nhận được, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi, sắc mặt bất mãn nhìn cô: “Anh cũng đã nói chân tướng cho em biết hết rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ chân thành à?”

Tống An Kỳ nhíu mày Hàn Minh Nhân: " tôi rất cảm kích anh đã nói những thứ này cho tôi biết, nhưng mà chuyện này cũng không thể móc nối với lòng trung thành của anh, cho nên tôi cần phải suy nghĩ đã.”

“Em...”

Hàn Minh Nhân còn muốn nói cái gì đó, Tống An Kỳ trực tiếp đánh gãy lời của anh ta: “Hơn nữa chuyện của anh với Dương Thiên Thiên vẫn còn chưa giải quyết, tôi cũng không muốn bây giờ ở bên cạnh anh, sau đó bị người khác mắng là người thứ ba phá hoại tình cảm của anh và Dương Thiên Thiên đâu.”


Nói đến đây, Tống An Kỳ mím môi, trông khá đáng thương mà nhìn anh ta: “Minh Nhân, anh sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôi có đúng không?”

Vốn dĩ Hàn Minh Nhân vẫn còn muốn chất vấn, lúc nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô, anh ta đều nuốt trở lại vào trong bụng, nặn ra một nụ cười: “Ừ, anh hiểu.”

“Minh Nhân, anh thật tốt.”

Cặp mắt xinh đẹp của cô phát ra ánh sáng lấp lánh, Hàn Minh Nhân cảm giác đã trở lại là cô của trước kia, luôn luôn sùng bái mà nhìn anh ta, sau đó khen anh ta một câu “Minh Nhân, anh thật là thông minh”.

Ngay lập tức lòng hư vinh đàn ông của anh ta cũng trỗi dậy, anh ta vui mừng khắp khỏi mà nói: “An Kỳ, anh cho phép em suy nghĩ cho đàng hoàng, nhưng mà anh hy vọng là em sẽ không để cho anh phải thất vọng.”

Tống An Kỳ cười, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

“Vậy thì...” Trong lúc Hàn Minh Nhân còn anh muốn nói cái gì đó, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.

Anh ta nhanh chóng cầm lên nhìn, lúc nhìn thấy hiển thị trên màn hình, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Thấy vậy, Tống An Kỳ thăm dò mà hỏi: “Là Dương Thiên Thiên à?”

Hàn Minh Nhân nâng mắt lên nhìn cô, trên mặt có xấu hổ: “Là cô ấy.”

Tống An Kỳ nhíu mày, thờ ơ nói một câu: “Vậy anh nhận đi.”

Không nhìn thấy cô bộc lộ ra chút bất mãn, ít nhiều gì Hàn Minh Nhân cũng cảm thấy mất mát.


Chuông điện thoại di động vẫn cứ luôn vang lên không ngừng, anh ta cũng không đoái hoài suy nghĩ gì quá nhiều, mau chóng nhận điện thoại.

Trong lúc Hàn Minh Nhân nhận điện thoại của Dương Thiên Thiên, Tống An Kỳ giả vờ cầm điện thoại trên bàn lên chơi, trên thực tế là cô tắt ghi âm, cũng lưu lại tất cả những đoạn ghi âm trước đó.

Đây chính là chứng cứ quan trọng nhất để chứng minh sự trong sạch của ba mẹ.

Hàn Minh Nhân ở bên kia sau khi nhận cuộc điện thoại của Dương Thiên Thiên, cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà là vội vàng rời đi.

Hàn Minh Nhân vừa đi thì Tống An Kỳ liền gọi điện thoại cho Thẩm Tử Dục, vừa mới được kết nối, cô liền vội vã nói: “Tử Dục, em có chứng cứ có thể chứng minh ba mẹ em trong sạch rồi.”

Hàn Minh Nhân lái xe từ cửa khu chung cư của Tống An Kỳ, anh ta chăm chú nhìn đường, cho nên không phát hiện được có một chiếc xe thể thao màu đỏ mở cửa sổ hé ra một nửa đang dừng ở bên cạnh khu chung cư.

Nếu như anh ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc, cũng sẽ rất quen thuộc.

Bởi vì chủ nhân của chiếc xe này không phải là người khác mà chính là Dương Thiên Thiên.

Giờ phút này Dương Thiên Thiên đang ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cánh cửa sổ đang được hé mở một nửa, lúc nhìn thấy xe của Hàn Minh Nhân chạy ra, trong nháy mắt ánh mắt của cô ta trở nên âm trầm, tay đang cầm lái chậm rãi nắm chặt lại.

“Anh đang nói chuyện với khách hàng, lập tức trở về ngay.”

Đây là những gì mà Hàn Minh Nhân nói cho cô ta biết ở trong điện thoại, nhưng sự thật là thế nào chứ?

Cô ta quay đầu nhìn về phía cổng của chung cư, đây là chỗ ở của Tống An Kỳ, anh ta lừa cô ta anh ta đến đây tìm Tống An Kỳ.

Đã sớm biết Hàn Minh Nhân cũng không phải là một người đàn ông yên phận, thậm chí có thể nói là một người đàn ông ham mê quyền lực, nếu không thì lúc trước cô ta cũng sẽ không cướp được anh ta từ Tống An Kỳ dễ dàng như vậy.

Thật không ngờ đến, nhanh như vậy anh ta liền muốn đến nịnh bợ Tống An Kỳ.


Tống An Kỳ!

Cô ta oán hận cắn răng, trong mắt đầy vẻ hung ác nham hiểm, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho cô đắc ý quá lâu.

...

Sau khi nhận được đoạn ghi âm của Tống An Kỳ, tốc độ làm việc của Thẩm Tử Dục cực kỳ nhanh. Rất nhanh, phiên tòa thứ hai về bản án tham ô của ba Tống và mẹ Tống được tiến hành.

Lần này ba Tống và mẹ Tống đã rút lại lời khai ở trước tòa, hơn nữa cũng nói ra sự thật là mình đã bị uy hiếp.

Ngay lập tức, ở phía cảnh sát có mấy người dính dáng với vụ án này, đều là những người bị nhà họ Dương mua chuộc.

Trước đoạn băng ghi âm và các bằng chứng khác do Thẩm Tử Dục đã thu thập được, luật sư do nhà họ Dương mời đến đã phải trực tiếp im lặng, coi như đang ngầm thừa nhận những sai lầm của thân chủ mình.

Mặc dù bị chính người chủ của mình hãm hại, nhưng ba Tống và mẹ Tống cũng không hề mang thù, thậm chí còn nghĩ đến tình cảm vài chục năm nay, bọn họ lựa chọn không buộc tội nhà họ Dương đã hãm hại bọn họ.

Cái này khiến cho Tống An Kỳ không thể chấp nhận được.

Dựa vào cái gì mà ba mẹ vô duyên vô cớ chịu phải oan ức như thế này, mà người cầm đầu lại còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

Cái này hoàn toàn không công bằng chút nào.

Cho nên cô dẫn đầu khởi kiện lại Dương Thiên Thiên và chú hai của Dương Thiên Thiên, để bọn họ phải nếm mùi tội lỗi mà ba mẹ của mình đã phải gánh chịu.

“An Kỳ, con cứ rộng lòng tha thứ đi.” Mẹ Tống tha thiết nói với cô: “Mẹ không hi vọng chúng ta và nhà họ Dương cứ tiếp tục dây dưa không rõ, chuyện này cứ xem là như vậy đi, để chúng ta trở về cuộc sống yên bình.”

Đây chính là nguyên nhân mà mẹ Tống không đồng ý tố cáo lại nhà họ Dương, ở trong nhà giam một đoạn thời gian, bà ấy cũng đã hiểu rõ không có cái gì quan trọng hơn so với cuộc sống bình yên bên cạnh nhau.

Trước lời nói này của mẹ, Tống An Kỳ bất đắc dĩ thỏa hiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận