Sủng Vợ Lên Trời

Thẩm Tử Dục đi tới, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người của Dương Thiên Thiên, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh: “Gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ đi, kêu bọn họ cho người đến đây đuổi cô ta ra ngoài.”

Nghe thấy muốn đuổi cô ta ra ngoài, Dương Thiên Thiên hoàn toàn mất đi lý trí, kêu gào với Thẩm Tử Dục: “Thẩm Tử Dục, Tống An Kỳ cũng chỉ là một đôi giày rách mà thôi, anh đường đường là người của nhà họ Thẩm mà cũng mang lên chân được.”

Lời này vừa mới nói ra, những người ở trong phòng làm việc cảm giác nhiệt độ ở trong phòng hạ xuống “vù vù”, cảm thấy được hơi thở lạnh lẽo đến từ trên người của ông chủ nhà mình.

Mọi người đều câm như hến, ánh mắt cẩn thận rơi trên người của ông chủ.

Chỉ nhìn thấy ông chủ đi đến trước mặt Dương Thiên Thiên, đưa tay bóp lấy cổ của Dương Thiên Thiên, sắc mặt của người kia thoáng chốc liền trắng bệch như tờ giấy.

“Anh... anh muốn làm gì vậy hả?” Giọng nói của Dương Thiên Thiên hơi run rẩy.

Thẩm Tử Dục lạnh lùng nhìn cô ta, khóe môi cong lên một nụ cười khát máu: “Dương Thiên Thiên, ở Bắc Ninh, tôi giết một người dễ dàng giống như là bóp chết một con kiến vậy đó, cô có tin là bây giờ tôi có thể bóp chết cô không?”

Thẩm Tử Dục luôn cho người khác một ấn tượng ôn tồn lễ độ, trên khuôn mặt tuấn lãng luôn treo nụ cười thản nhiên, nhìn qua cực kỳ dễ ở chung. Hôm nay đột nhiên lại bộc lộ ra một gương mặt khác, hù dọa hết tất cả các nhân viên của bộ phận truyền thông.

Lý trí của Dương Thiên Thiên dần dần trở lại trong đầu của cô ta, cô ta trừng to mắt nhìn gương mặt âm trầm của Thẩm Tử Dục, trong mắt chứa đựng sợ hãi, bàn tay của anh đang bóp lấy cổ của cô ta, giống như chỉ cần cô ta nói một câu chọc giận tới anh thì anh sẽ thật sự trực tiếp bóp chết cô ta.

Ai cũng sợ chết.

Đứng trước cái chết, Dương Thiên Thiên lựa chọn chịu thua: “Tôi tin rồi, tôi tin rồi, anh có thể... có thể...”

Lúc nói chuyện, trong giọng nói của Dương Thiên Thiên tràn ngập cầu xin, loáng thoáng còn mang theo chất giọng nghẹn ngào.

“Tử Dục.” Tống An Kỳ cũng không muốn anh bởi vì mình mà làm ra chuyện sai trái gì, cô nhanh chóng kêu lên một tiếng.

Nghe thấy âm thanh của cô, ánh mắt của Thẩm Tử Dục lóe lên, sau đó chậm rãi buông tay ra.

Cổ đột nhiên được thả lỏng, dưới chân của Dương Thiên Thiên mềm nhũn, nếu không phải có người đang giữ cô ta, chỉ sợ là cô ta đã ngồi sụp xuống đất rồi.

Trong lòng vẫn còn đang sợ hãi.

Thẩm Tử Dục lạnh lùng quét mắt nhìn Dương Thiên Thiên bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, sau đó quay người đi đến trước mặt của Dương Thiên Thiên, ánh mắt vừa chạm phải vết cào ở trên mặt của cô, trong nháy mắt trong mắt liền lóe lên lửa giận, đồng thời còn đau lòng.

“Có đau không?”

Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ vào vết cào, Tống An Kỳ bị đau kêu rên một tiếng.

Đầu ngón tay co lại, anh ta nặng nề nhìn vào máy vết cào trước mắt, bỗng nhiên xoay người lại đi lại Dương Thiên Thiên. Trong lúc mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, anh ta tát một tát lên trên mặt Dương Thiên Thiên.

Đường Ngọc Sở nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Tử Dục vậy mà lại ra tay đánh phụ nữ?

Nhưng mà cũng hả giận lắm!

Quả thật Dương Thiên Thiên không ngờ là anh ta sẽ ra tay đánh cô ta, tay che lấy gương mặt đau nhức, khó có thể tin được mà nhìn anh chằm chằm.

“Đây chỉ là một bài học dành cho cô thôi, nếu như sau này cô còn dám gây ra bất lợi với An Kỳ, vậy thì sẽ không phải là một bạt tay đơn giản như vậy.”

Vừa mới nói xong, Thẩm Tử Dục liền trở lại bên người của Tống An Kỳ, sau đó đỡ cô rời khỏi bộ phận truyền thông, để lại Đường Ngọc Sở thu dọn cục diện lúng túng.

Đường Ngọc Sở nhìn Dương Thiên Thiên, nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Dương Thiên Thiên, lúc trước Hàn Minh Nhân là do cô đã cướp đi từ bên người của An Kỳ, bây giờ cô trả đũa, vậy mà lại nhục nhã An Kỳ là “tiện nhân”, có phải là cô lẫn lộn đầu đuôi rồi không?”

Dương Thiên Thiên giương mắc lên, ánh mắt lạnh lùng: “Minh Nhân có tự do lựa chọn anh ấy muốn yêu ai, cho nên tôi không hề cướp anh ấy.”

“Ồ?” Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Nếu như đã nói như vậy, bây giờ Hàn Minh Nhân phát hiện mình vẫn yêu An Kỳ, có phải là cô cũng phải nên lựa chọn nhượng bộ không?”

“Không có khả năng!” Dương Thiên Thiên hét lên lớn tiếng: “Tôi đang mang thai, Minh Nhân chỉ có thể kết hôn cùng với tôi.”

Ánh mắt của Đường Ngọc Sở đảo qua cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng của cô ta, cười nhạo lên tiếng nói: “Dương Thiên Thiên, sau này con của cô cũng chỉ có thể gánh vác cảm giác tội lỗi “mẹ là người thứ ba” mà trưởng thành.”

Lời nói của cô để cho sắc mặt của Dương Thiên Thiên càng trắng hơn, hoàn toàn không thể tìm ra lời nào để phản bác cô.

Bảo vệ đã tới, Đường Ngọc Sở trực tiếp để bọn họ ném Dương Thiên Thiên ra khỏi cổng của công ty, không hề lưu tình chút nào.

Chuyện của Dương Thiên Thiên đã giải quyết xong rồi, tất cả mọi người trở về vị trí của mình tiếp tục hoàn thành công việc chưa làm xong, nhưng mà trong lòng của người nào cũng không thể bình tĩnh được.

Đường Ngọc Sở cũng có chút ảo não, bị Dương Thiên Thiên gây chuyện như thế này, chuyện yêu đương của Tử Dục và An Kỳ chắc chắn sẽ truyền khắp cả công ty, đến lúc đó An Kỳ chắc chắn sẽ gặp rất nhiều chất vấn.

Đây là chuyện mà cô không muốn thấy.

Dương Thiên Thiên bị ném ra khỏi cao ốc công ty Thời Thụy.

Cô ta không cam lòng quay đầu lại nhìn đại sảnh của tòa cao ốc, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác, cô ta oán hận cắn răng. Tống An Kỳ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!

Nghĩ đến đây, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, đợi đến lúc bên kia kết nối, khóe môi hiện ra một nụ cười quỷ dị: “Ở bên chỗ của tôi có tin tức rất lớn, có muốn biết không?”

...

Tống An Kỳ im lặng nhìn gương mặt tuấn tú đang lắc lư ở trước mắt của mình, trong mắt chứa chan dịu dàng, khóe môi không tự chủ được mà câu lên.

Thẩm Tử Dục cầm lấy cây ngoáy tai, cẩn thận thoa thuốc đều lên trên mấy vết thương của cô, động tác mềm mại nhẹ nhàng.

Tống An Kỳ thoải mái thiếu chút nữa đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Thẩm Tử Dục nâng mí mắt lên, nhìn thẳng vào trong con ngươi trong trẻo của cô, trong môi tràn ra một tiếng thở dài: “Đồ ngốc này, chẳng lẽ em không biết đánh trả lại hả?”

“Không phải là không đánh trả, mà là do sức lực của Dương Thiên Thiên thật sự rất lớn.” Cô căn bản không làm lay chuyển được chút nào.

“Không có tay thì còn có chân mà.” Thẩm Tử Dục cười càng thêm bất đắc dĩ.

“Cô ta đang mang thai.” Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất mà cô không ra tay.

“Cô gái ngốc này.” Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ, dịu dàng sờ đầu của cô, động tác thoa thuốc cho cô càng trở nên dịu dàng hơn.

Tống An Kỳ lại im lặng nhìn anh ta một hồi, sau đó mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Tử Dục, chuyện tình cảm của chúng ta, ngày hôm nay coi như là công khai rồi đúng không?”

Mày kiếm của Thẩm Tử Dục nhướng lên: “Em không thích công khai hả?”

Tống An Kỳ lắc đầu: “Không phải là không thích, chẳng qua là cảm thấy...” Cô cân nhắc lại từ ngữ: “Chẳng qua là cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín mùi thôi.”

Trước đó Ngọc Sở đã hỏi anh ta, anh ta nói mình có một người vợ sắp cưới, bây giờ một khi chuyện yêu đương của cô với anh ta bị công khai, vậy thì chắc chắn sẽ có thêm phiền phức.

Đây chính là nguyên nhân mà cô cứ chậm chạp không chịu công khai.

Nghe vậy, Thẩm Tử Dục dừng động tác ở trên tay lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Em đang lo lắng chuyện vợ sắp cưới phải không?”

“Ừm.” Tống An Kỳ cũng không che giấu nội tâm lo lắng và bối rối của mình.

“Đồ ngốc này, đó chẳng qua là vợ sắp cưới chứ cũng không phải là vợ, hơn nữa anh với cô ta căn bản cũng không có khả năng đâu.” Thẩm Tử Dục cười nói.

Tống An Kỳ biết anh thật sự yêu mình, nhưng mà chuyện tương lai ai mà nói chính xác được đâu, có quá nhiều chuyện không thể xác định được.

Cô sợ là vợ sắp cưới của anh không giải quyết dễ dàng như vậy, ông nội của anh cũng có thể sẽ không đồng ý cô với Tử Dục ở bên nhau.

Dù sao thì thể diện của nhà họ Thẩm lớn như vậy, chắc chắn phải tìm một người môn đăng hộ đối.

Chỉ riêng điểm này, cô đã bị loại bỏ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui