Sủng Vợ Lên Trời

Màn đêm buông xuống.

Nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của Thịnh Thế Đế Cảnh, ánh đèn rực rỡ, tiếng đàn du dương, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.

Đường Ngọc Sở cắt một miếng thịt bò, xiên thịt vào trong miệng nhẹ nhàng nhai nuốt, mí mắt khẽ ngước lên, ánh mắt Lục Triều Dương ngồi ở đối diện trước mặt.

Ánh đèn vàng trên đỉnh đầu chiếu xuống mũi anh, nổi bật khuôn mặt càng thêm tuấn tú.

Đường Ngọc Sở nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó giống như thuận miệng hỏi: “Triều Dương, chúng ta không về nhà họ Lục thì có sao không?”

Lục Triều Dương ngẩng đầu nhìn cô, cong khóe môi: “Không sao.”

Đường Ngọc Sở gật đầu, cũng không hỏi tiếp, anh nói không sao thì chắc không sao.

Vì thế cô chuyển chủ đề: “Em chọn Thân Ngải Hân làm nữ chính trong bộ phim mới.”

“Thân Ngải Hân?” Lục Triều Dương hơi kinh ngạc: “Diễn viên của Đường Hải sao?”

Đường Ngọc Sở “Ừ” một tiếng: “Lúc trước Thân Ngải Hân đã giúp em chuyện kia.”

“Anh biết.” Lục Triều Dương cười cười: “Anh chỉ cảm thấy em chọn cô ta nằm ngoài dự đoán của anh.”

“Hả?” Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Không lẽ anh thấy em quen biết Thân Ngải Hân nên mới cố ý chọn cô ta chứ?”

Lục Triều Dương cười cười: “Anh sẽ không nghi ngờ năng lực chuyên môn của em.”

Đường Ngọc Sở bật cười: “Em rất cảm động.”

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều có ánh sáng, so với ngôi sao trên bầu trời ngoài cửa sổ sát đất thì còn sáng chói hơn.

...

Lúc Tống An Kỳ nhìn thấy Hướng Tranh thì rất kinh ngạc, cô không nghĩ tới anh ta sẽ chờ mình ở cửa chung cư.

“Không phải người đàn ông kia là người em nhớ mãi không quên lúc trước sao?”

Thẩm Tử Dục nhìn qua kính chắn gió, ánh mắt không quá tốt nhìn Hướng Tranh đứng cách đó không xa.

Nhớ mãi không quên? Tống An Kỳ xấu hổ cười: “Không phải là nhớ mãi không quên, chỉ là lâu rồi chưa gặp thôi.”

Được rồi, lời giải thích này hình như hơi cứng nhắc.

“Không phải anh ta coi em thành người xa lạ sao? Sao lại tìm em?” Thẩm Tử Dục quay đầu nhìn cô.

“Lần trước em đến nhà tù thăm ba em thì gặp anh ta, anh ta chủ động chào hỏi em.” Nói thật, chuyện này làm cho Tống An Kỳ cũng cảm thấy bất ngờ.

Thẩm Tử Dục hơi nhướng mày, không nói gì, mà tầm mắt lại dừng trên người Hướng Tranh, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Tống An Kỳ mở cửa xuống xe, nhìn về phía Hướng Tranh, cô mím môi chậm rãi đi qua.

“Sao anh lại đột nhiên tới đây?” Tống An Kỳ dừng trước mặt anh ta, mở miệng hỏi.

Hướng Tranh nhìn Thẩm Tử Dục còn ngồi ở trong xe, sau đó giọng điệu nhàn nhạt nói: “Lo lắng cho em nên muốn đến thăm em một chút.”

Lo lắng cho cô?

“Anh thấy tin tức trên mạng sao?” Cô hỏi.

“Ừ, anh thấy rồi.” Hướng Tranh lại nhìn Thẩm Tử Dục, sau đó giọng quan tâm hỏi: “Em không sao chứ? Tin tức lần này rất ồn ào.”

“Em không sao.” Tống An Kỳ cười lắc đầu: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Hướng Tranh như có như không cong môi.

Hai người im lặng, không khỏi có cảm giác xa cách xa lạ.

Dù sao bọn họ cũng quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù từng có việc không vui nhưng vẫn là bạn bè.

Tống An Kỳ nghĩ vậy thì hơi mỉm cười: “Anh Cửu Tiêu...”

“An Kỳ...”

Hai người gần như đồng thời mở miệng, sau đó sửng sốt, không nhịn được cười ra tiếng.

“Anh Cửu Tiêu, anh nói trước đi.” Tống An Kỳ cười nói.

Hướng Tranh mím môi: “Chú dì vẫn khỏe chứ?”

“Bọn họ về nhà, cho nên khá tốt.”

“Anh có thể đi thăm bọn họ không?” Lúc Hướng Tranh hỏi chuyện này thì sắc mặt lộ ra vẻ cẩn thận, giống như sợ cô sẽ từ chối.

Tống An Kỳ mỉm cười: “Đương nhiên là được, ba mẹ em cũng rất nhớ anh.”

“Thật sao?” Hướng Tranh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại anh có thể đến nhà em sao?”

Tống An Kỳ gật đầu: “Ừ, hoan nghênh anh.”

Hướng Tranh cười với cô, lại nhìn Thẩm Tử Dục bên trong xe, lúc này anh ta mới xoay người đi nhanh ra chung cư.

Tống An Kỳ nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó quay lại bên cạnh xe Thẩm Tử Dục.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cô cúi người nhìn Thẩm Tử Dục trên ghế lái, khóe môi cong lên: “Được đấy, anh còn rất bình tĩnh.”

Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ có gì đó, ai ngờ cửa sổ xe hạ xuống thì thấy anh ta vẫn có biểu cảm như mọi ngày.

Thẩm Tử Dục nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi như có như không cong lên: “Em đã là người của anh, anh đương nhiên sẽ bình tĩnh.”

Mặt Tống An Kỳ nóng lên, tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Không nói chuyện với anh nữa, em về nhà.”

Cô nói xong thì không chút nào lưu luyến xoay người đi vào.

Thẩm Tử Dục ngồi trong xe bật cười ra tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn cô rời đi, trong mắt tràn đầy yêu thương.

...

Ba mẹ Tống An Kỳ nhìn thấy Hướng Tranh cũng chính là Lạc Cửu Tiêu thì rất kích động.

“Cửu Tiêu.” Mẹ Tống nhẹ nhàng gọi, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.

Đối với bà mà nói thì Lạc Cửu Tiêu giống như một đứa con, năm ấy anh ta tham gia quân ngũ thì hoàn toàn không có tin tức gì, khiến cho bà còn suy nghĩ lung tung cho rằng anh ta xảy ra chuyện, sau đó có người nói anh ta ở đó rất tốt, lúc này bà mới yên tâm.

Lúc này mẹ Tống nhìn thấy anh ta thì trong lòng thật sự rất kích động, hai tay không biết giơ lên rồi lại buông xuống.

Bà muốn ôm anh ta nhưng sợ anh ta không còn là Cửu Tiêu trước kia, sợ anh ta sẽ từ chối.

Mà lúc này, Lạc Cửu Tiêu chủ động đi tới, nhẹ nhàng ôm mẹ Tống, nhẹ giọng nói: “Dì Tống, con đã trở về.”

Mẹ Tống rơi nước mắt, vỗ lưng anh ta, nghẹn ngào nói: “Trở về là tốt rồi, tốt rồi.”

Lạc Cửu Tiêu nhìn mẹ Tống khóc thì tâm trạng rất phức tạp, anh ta đưa tay lau nước mắt trên má mẹ Tống: “Dì Tống, không khóc, con sẽ đau lòng.”

Nhiều năm như vậy, anh ta không trở về gặp bọn họ, chỉ tập trung làm việc lại không nghĩ tới mình làm như vậy đã tổn thương tới bọn họ.

Dù sao chú dì Tống yêu thương anh ta như con trai ruột.

“Được rồi, Cửu Tiêu trở về là chuyện tốt, có cái gì phải khóc.” Ba Tống nói, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ Tống đang lau nước mắt.

“Tôi vui không được sao.” Mẹ Tống tức giận liếc ba Tống một cái, sau đó kéo Lạc Cửu Tiêu ngồi xuống sô pha, nắm chặt tay anh ta, ánh mắt dịu dàng quan sát khuôn mặt anh ta.

Lạc Cửu Tiêu vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.

Tống An Kỳ thấy vậy thì cong môi, sao cô cảm thấy có chút buồn cười nhỉ? Người nào đó cố ý cắt đứt liên lạc với bọn họ nhiều năm như vậy, hiện tại lâu ngày xa cách gặp lại trong niềm vui.

Đúng là buồn cười.

“Cửu Tiêu, mấy năm nay sao con không liên lạc với dì và chú Tống chứ?” Mẹ Tống mở miệng hỏi.

Lạc Cửu Tiêu nghe vậy thì trên mặt lập tức tràn đầy áy náy: “Con xin lỗi, dì Tống, do con không hiểu chuyện.”

Mẹ Tống nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần xin lỗi. Dì biết con người của con, nếu không phải con có nổi khổ thì tuyệt đối sẽ không cắt đứt liên quan với bọn dì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui