Sủng Vợ Lên Trời

“Ngọc Sở...”

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì quay đầu, Ứng Tiêu Tiêu đến gần tai cô nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy cô ta đang nói dối, chắc chắn có mục đích khác.”

Đuôi lông mày Đường Ngọc Sở nhếch lên, cô nhìn vẻ mặt chắc chắn của Ứng Tiêu Tiêu thì mím môi, tầm mắt nhìn qua An Kỳ, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Sau đó tầm mắt của cô dừng trên khuôn mặt bình thường của Hứa Tâm Tĩnh, khóe miệng cong lên: “Cô Hứa, cô đã nói xong chưa?”

Hứa Tâm Tĩnh sửng sốt: “Tôi nói xong rồi.”

Đường Ngọc Sở tiếp tục cười lễ phép: “Bởi vì chúng tôi có chút chuyện muốn nói, làm phiền cô tránh đi được không?”

Ý của cô là muốn cô ta rời đi đi.

Hứa Tâm Tĩnh cười cười: “Có thể, vậy mọi người cứ từ từ nói chuyện, sau này có cơ hội thì chúng ta lại nói.”

Cô ta nói xong thì hơi gật đầu, sau đó xoay người, lúc cô ta xoay người một cái thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự u ám.

Đường Ngọc Sở nhìn Hứa Tâm Tĩnh đi ra quán cà phê thì mới thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn Tống An Kỳ: “An Kỳ, cậu cảm thấy lời nói của cô ta có đáng tin không?”

Tống An Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tớ không tin.”

“Tớ cũng không tin.” Ứng Tiêu Tiêu phụ họa nói một câu.

Đường Ngọc Sở níu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Các cậu nói có phải cô ta đột nhiên thay đổi thái độ để lùi một bước tiến hai bước hay không?”


“Cậu mới nhìn ra sao?” Ứng Tiêu Tiêu tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: “Thật ra tớ nghe cô ta nói muốn hủy bỏ hôn ước thì tớ đã nghĩ như thế.”

Cô ấy dừng một chút, sau đó nói: “Nếu cô ta có thể dùng tiền nói An Kỳ rời khỏi Thẩm Tử Dục thì trong lòng chắc chắn muốn gả cho Thẩm Tử Dục, sao có thể đột nhiên lương thiện như vậy chỉ trong thời gian ngắn?”

“Tiêu Tiêu nói không sai.” Tống An Kỳ gật đầu: “Ngày đó Tử Dục nói với tớ chuyện này thì tớ cũng rất kinh ngạc, nhưng tớ cũng không tin Hứa Tâm Tĩnh.”

Đường Ngọc Sở cong môi: “Được rồi, lúc Tử Dục nói với tớ thì tớ cũng mang theo nghi ngờ. Dù sao... Ông nội của Tử Dục không phải là người dễ thuyết phục như vậy.”

Nếu ông ta dễ thuyết phục thì chỉ cần Triều Dương ra chiêu là được.

“Tớ cảm thấy...” Ứng Tiêu Tiêu do dự: “Vừa rồi có phải Thẩm Tử Dục đi với cô ta là vì cô ta nói muốn hủy bỏ hôn ước hay không?”

Đường Ngọc Sở nhìn Tống An Kỳ: “Vậy An Kỳ tự mình đi hỏi Tử Dục chuyện này mới được.”

Tống An Kỳ cúi đầu không lên tiếng.

Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau một cái, cũng không thảo luận chuyện của Thẩm Tử Dục nữa, mà nói sang chuyện khác.

...

Tinh thần của Đường Ngọc Sở sa sút mấy ngày, dưới sự cố gắng của hai người bạn tốt và Triều Dương cũng lấy lại tinh thần, cô lại quay về làm việc.

Hôm nay cô vừa vào văn phòng thì Từ Sinh lập tức nhào tới, trong miệng la hét: “Chị Ngọc Sở, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đường Ngọc Sở nhìn Từ Sinh gấp gáp thì bất đắc dĩ cười: “Xảy ra chuyện lớn gì làm cho cậu hốt hoảng như thế?”

“Ninh Huyên Huyên đã mất tích.”

Cô vốn định đi qua Từ Sinh về chỗ của mình thì lời nói của Từ Sinh làm cho cô dừng bước chân, cô quay đầu lại, cho rằng mình nghe lầm: “Từ Sinh, cậu vừa nói cái gì?”

Từ Sinh nuốt nước miếng: “Em nói Ninh Huyên Huyên đã mất tích.”

Vẻ mặt Đường Ngọc Sở lập tức nghiêm túc: “Sao lại mất tích?”

“Không biết.” Từ Sinh lắc đầu: “Hai ngày nay chị không đi làm nên không biết toàn bộ giới giải trí đã bùng nổ vì chuyện này, nghe nói Ninh Huyên Huyên đóng máy bộ phim《Thanh Phi Truyền》, sau đó cô ta tự lái xe về Bắc Ninh, không còn sau đó nữa.”

“Tại sao lại như vậy?” Đường Ngọc Sở nhíu mày, cô suy nghĩ, sau đó bước nhanh đến chỗ của mình ngồi xuống, tùy tiện ném túi xách lên bàn, cô mở máy tính ra, sau đó mở trang web, nhập ba chữ “Ninh Huyên Huyên” vào khung tìm kiếm.

Trang web lập tức hiện ra hàng loạt tin tức, phía trên là tin tức Ninh Huyên Huyên mất tích.

Cô cẩn thận mở tin tức xem, kéo xuống dưới thì chỉ biết Ninh Huyên Huyên mất tích trên đường về Bắc Ninh, sau đó cảnh sát đang điều tra, trước mắt vẫn chưa có kết quả.

“Chị Ngọc Sở, chị nói người này sẽ tự nhiên biến mất sao?” Từ Sinh đứng sau lưng cô mở miệng hỏi.


Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó dựa vào lưng ghế, cắn ngón tay, vẻ mặt suy tư.

Ninh Huyên Huyên mất tích, trong lòng Đường Ngọc Sở đã có một đáp án sống động như thật.

“Chị Ngọc Sở...” Từ Sinh thấy cô không nói lời nào thì lên tiếng gọi.

Đường Ngọc Sở lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh ta, hơi mỉm cười: “Sao vậy?”

Từ Sinh nhìn xung quanh, sau đó cúi người đến gần tai nhỏ giọng nói: “Chị Ngọc Sở, chị nói xem không lẽ có người bắt cóc Ninh Huyên Huyên chứ?”

Đường Ngọc Sở chớp mắt: “Vì sao cậu nói như vậy?”

Từ Sinh suy nghĩ: “Nếu không phải có người bắt cóc thì sao một người lại tự nhiên biến mất chứ?”

“Có lẽ là một chuyện kỳ quái gì đó thì sao.” Đường Ngọc Sở nói giỡn nói.

“Chuyện kỳ quái?” Từ Sinh buồn cười nhếch lông mày: “Sao có thể có chuyện đó được? Chắc chắn có người đã bắt cóc Ninh Huyên Huyên.”

Đường Ngọc Sở cười cười, bất đắc dĩ nói anh ta quay về vị trí làm việc của mình.

Xung quanh yên tĩnh lại, cô nhíu chặt mày nghĩ đến chuyện Ninh Huyên Huyên mất tích.

Mà đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô.

Lúc cô nhìn thấy màn hình hiển thị thì kinh ngạc nhếch lông mày, Bùi Hằng Phúc gọi tới.

Có lẽ anh ta gọi cho cô vì chuyện của Ninh Huyên Huyên.

Cô ta nghe máy, bên kia lập tức truyền đến giọng nói đầy tức giận của Bùi Hằng Phúc: “Đường Ngọc Sở, cô giấu Huyên Huyên ở đâu?”


Đường Ngọc Sở mờ mịt, cô nhìn xung quanh, sợ quấy rầy đồng nghiệp làm việc nên đứng dậy đi vào phòng ăn uống.

“Bùi Hằng Phúc, có phải anh bị bệnh hay không?” Đường Ngọc Sở không chút khách sáo nói.

“Đường Ngọc Sở, tôi không có thời gian trò chuyện với cô, cô mau thả Huyên Huyên ra, nếu không thì tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.”

Bùi Hằng Phúc uy hiếp làm cho Đường Ngọc Sở cảm thấy vô cùng buồn cười, cô cười nhạo nói: “Bùi Hằng Phúc, anh nghe ai nói Ninh Huyên Huyên ở chỗ của tôi vậy?”

Bùi Hằng Phúc im lặng.

Vì thế Đường Ngọc Sở to gan suy đoán: “Không lẽ Cố Ngọc Lam nói với anh chứ?”

Điện thoại bên kia vẫn yên lặng.

“Bùi Hằng Phúc, anh cảm thấy người hận Ninh Huyên Huyên nhất là tôi hay là Cố Ngọc Lam? Anh là người thông minh, cho nên anh cứ suy nghĩ kỹ lại đi.”

Đường Ngọc Sở nói xong cũng không nóng nảy, cứ cầm điện thoại dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt dừng bầu trời hơi u ám bên ngoài cửa sổ.

Một lúc sau bên kia mới vang lên tiếng của Bùi Hằng Phúc: “Huyên Huyên thật sự không ở chỗ của cô sao?”

“Đương nhiên là không. Tôi hận không thể phủi sạch quan hệ với mấy người, sao có thể tự tìm phiền phức liên quan đến mấy người chứ.”

Tuy rằng cô ta nói Bùi Hằng Phúc là người thông minh, nhưng chỉ việc anh ta gọi điện thoại đến hỏi cô thì chứng minh anh ta vẫn không thông minh lắm, dễ dàng tin lời Cố Ngọc Lam nói.

Nhưng trong lòng rối loạn cũng khó tránh khỏi đánh mất lý trí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận