Sủng Vợ Lên Trời

Bùi Hằng Phúc không nói lời nào, Đường Ngọc Sở cũng không muốn nhiều lời với anh ta, trong khoảng thời gian này cô ngày càng cảm thấy lúc trước mình yêu người đàn ông này đúng là một hành động vô cùng ngu ngốc.

Hai người không thay đổi biểu cảm cứ giằng co như thế, ánh mắt Đường Ngọc Sở lạnh như băng, sắc mặt Bùi Hằng Phúc vô cùng u ám.

Sau một lúc lâu, Bùi Hằng Phúc mới chậm rãi mở miệng: “Đường Ngọc Sở, tôi nói rồi sớm muộn gì cô cũng phải trở về bên cạnh tôi.”

“Anh nằm mơ đi!”

Đường Ngọc Sở khịt mũi coi thường xì một tiếng, cảm thấy người đàn ông này bị điên rồi mới có thể nói câu này làm cho người khác cười đến rụng răng.

Bùi Hằng Phúc cũng không thèm để ý, chỉ im lặng nhìn cô nhàn nhạt nói: “Có phải nằm mơ hay không thì hiện tại nói còn quá sớm. Tôi sẽ dùng tất cả thủ đoạn làm cho thỏa hiệp! Cô không tin mà cứ chờ mà xem.”

Anh ta nói xong lời cuối cùng thì ánh mắt hiện lên sự độc ác không tên.

Trong lòng Đường Ngọc Sở lạnh xuống, lần đầu tiên cô phát hiện người đàn ông trước mắt khiến người ta cảm giác có chút nguy hiểm.

Mặc dù như vậy nhưng Đường Ngọc Sở cũng không muốn chịu thua trước mặt anh ta, lập tức lạnh mặt nói: “Bùi Hằng Phúc, có lẽ người khác sẽ sợ anh, nhưng tôi không sợ. Tôi lại muốn biết nếu vừa rồi Cố Ngọc Lam nghe thấy những lời đó thì cô ta có mất hết lý trí, liều mạng với anh hay không? Dù sao khi người phụ nữ phát điên thì tôi cũng hơi sợ đấy.”

Rốt cuộc Bùi Hằng Phúc cũng thay đổi sắc mặt.

Anh ta biết Đường Ngọc Sở nói không sai, tính cách Cố Ngọc Lam luôn kiêu ngạo, hơn nữa cô ta có lòng chiếm hữu anh ta vô cùng mãnh liệt.

Cho tới bây giờ cô ta coi Đường Ngọc Sở là cái đinh trong mắt, nếu cô ta biết anh ta càng mong nhớ Đường Ngọc Sở, nói không chừng sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đó.

Đường Ngọc Sở thấy vẻ mặt do dự của Bùi Hằng Phúc thì biết được lời nói của mình có tác dụng, cô không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không đợi anh ta đáp lại đã tự động tránh ra.

Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc Cố Ngọc Lam cũng trang điểm xong, bước ra từ phòng hóa trang.

Cô ta đứng trước mặt Bùi Hằng Phúc, vẻ mặt không vui oán giận nói: “Hằng Phúc, lát nữa em sẽ bắt đầu quay phim, nhưng quần áo này quá xấu, em mặc như vậy chắc chắn sẽ không ăn hình, hơn nữa hình tượng của em cũng sẽ giảm đi nhiều.”

Cố Ngọc Lam mặc một bộ thể thao xanh trắng, chân mang một đôi giày đá bóng màu trắng, rất gợi cảm, lúc này tóc buộc thành đuôi ngựa ở phía sau, trang điểm cũng rất nhạt, hoàn toàn khác với phong cách của cô ta hằng ngay, có vẻ rất bình thường không có gì lạ.

Mà đây không phải là điều Cố Ngọc Lam muốn.

Cô ta luôn kiêu căng ngạo mạn, cảm thấy ngoại hình và khí chất không tồi, không hề thua kém những ngôi sao nữ nổi tiếng trong giới, mà vẻ đẹp giống như cô ta thì ít nhất thương hiệu cao cấp một chút mới xứng với cô ta.

Bùi Hằng Phúc dịu dàng an ủi cô ta: “Ngọc Lam, em vừa tái xuất, em muốn làm người phát ngôn cho một thương hiệu lớn là chuyện không thể nào. Cho nên, hiện tại em phải chấp nhận nhún nhường, sau khi em hot trở lại thì anh sẽ lại cho người tìm đại diện phát ngôn khác, đến lúc đó đồ trang điểm, thương hiệu cao cấp nước ngoài, em tùy ý lựa chọn.”

Cố Ngọc Lam rõ ràng vẫn không tình nguyện, nhưng Bùi Hằng Phúc đã nói như vậy, cô cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể làm nũng nói: “Anh đã đồng ý với em nên không được đổi ý.”

“Đương nhiên, em mau quay phim đi, anh ở đây nhìn em.”

Bùi Hằng Phúc đối xử với Cố Ngọc Lam cầu gì được nấy, trên mặt làm gì còn vẻ độc ác khi đối mặt với Đường Ngọc Sở trước đó chứ?

“Ừm, em đi đây, em sẽ thể hiện thật tốt.”

Sau đó Cố Ngọc Lam hơi mỉm cười với Bùi Hằng Phúc rồi xoay người rời đi.

Nhưng trước khi đi thì cô ta lại liếc Đường Ngọc Sở đứng cách đó không xa, trên mặt tràn đầy đắc ý và khoe khoang.

Đường Ngọc Sở chỉ cảm thấy buồn cười.

Người phụ nữ này đến bây giờ vẫn còn nghĩ cô để ý đến Bùi Hằng Phúc, cho nên cô ta tìm được cơ hội lộ ra vẻ mặt người chiến thắng với cô.

Cô ta lại không biết trong lòng Đường Ngọc Sở này đã sớm không có vị trí cho Bùi Hằng Phúc, hành vi của cô ta trong mắt cô chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi.

Quay quảng cáo nhanh chóng bừng bừng khí thế tiến hành, ngoại trừ Cố Ngọc Lam phải chụp mấy bộ ảnh thì còn phải quay một quảng cáo.

Lúc đầu, quá trình chụp ảnh coi như thuận lợi, chỉ cần thay mấy bộ quần áo, tạo dáng là được.

Nhưng đến lúc quay quảng cáo thì lại không thể tiếp tục tiến hành được nữa.

Cố Ngọc Lam không đủ chuyên nghiệp, hơn nữa không hề có kỹ thuật diễn, cho nên đạo diễn yêu cầu thần thái, động tác và biểu cảm thì cô ta không thể làm được.

Trong nửa tiếng ngắn ngủi đã NG mấy chục lần, cuối cùng đạo diễn mất hết kiên nhẫn, sắc mặt vô cùng khó coi dặn dò mọi người nghỉ ngơi trước, tối nay lại quay tiếp.

Sắc mặt Cố Ngọc Lam cực kỳ khó coi.

Tình huống này đối với cô ta mà nói chắc chắn là vô cùng mất mặt, nhất là bên cạnh còn có Bùi Hằng Phúc và Đường Ngọc Sở ở đây.

Cố Ngọc Lam chỉ cần nghĩ đến Đường Ngọc Sở lén cười nhạo mình thì cả người không chịu nổi.

“Tôi không quay nữa!”

Cố Ngọc Lam bị kích thích, không hề do dự chạy về phía Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ hét lên.

Tiểu Ngải vội vàng đưa bình nước cho cô ta, nhẹ nhàng an ủi nói: “Ngọc Lam, cô bình tĩnh, bây giờ chúng ta thiếu một cái quảng cáo, cô kiên trì một chút, rất nhanh sẽ qua thôi.”

Tiểu Mỹ vừa quạt mát cho Cố Ngọc Lam vừa nịnh hót nói: “Thật ra Ngọc Lam đã làm tốt rồi, đạo diễn kia yêu cầu quá cao, chị bớt giận, điều chỉnh trạng thái một chút, em tin chị có thể làm tốt hơn, làm cho bọn họ không thể nói gì.”

Cố Ngọc Lam oán hận cắn răng, ánh mắt xuyên qua đám người dừng lại trên người Đường Ngọc Sở, cắn môi dưới nói: “Không thể để con khốn Đường Ngọc Sở kia chê cười được, Tiểu Ngải nghĩ cách cho tôi, tôi không dễ chịu thì cô ta cũng đừng hòng sống tốt.”

Tiểu Ngải ngẩn người, nở nụ cười không có ý tốt: “Yên tâm đi, giao cho tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui