Lộ Nam đi đến tìm bạn mình, lúc này lại vô tình thấy Chu Thiên lái xe rời đi. Không hiểu sao anh cũng nhanh chóng đi theo cậu ấy.
Chu Thiên không hề hay biết anh đã bị Lộ Nam theo dõi ở phía sau, hôm nay anh có hẹn với Tô Bắc sẽ đưa cô đi ăn sáng.
Khi đến nơi, Lộ Nam đậu ở phía xa quan sát.
“Tô Bắc?”
Nhìn thấy người con gái vừa lên xe của Chu Thiên chính là Tô Bắc của mình khiến anh vô cùng tức giận, họ mới chạy được một đoạn đã bị anh chặng đầu xe lại.
“Mẹ kiếp, thằng điên nào lái xe vậy trời.” Chu Thiên mắng một hơi, định quay sang hỏi Tô Bắc có sao không thì nghe cô ấy nói.
“Là xe của Lộ Nam. Chu Thiên, phải làm sao đây?”
“Cái gì, sao nó lại biết chỗ này mà đến?” Chu Thiên vẻ mặt đầy hoang mang nói.
Lộ Nam đi nhanh lại chỗ xe của Chu Thiên, anh mở cửa xe bên phía Tô Bắc ngồi rồi lôi cô ra ngoài.
“A…đau đau…”
“Lộ Nam, cậu bỏ em ấy ra đi.” Chu Thiên nói.
“Không phải chuyện của cậu, nhờ cậu giúp tôi tìm cô ấy. Hóa ra là cậu biết mà giả vờ như mình không biết, tiếp tay cho kẻ địch lẫn trốn.”
“Nói gì nghe thấy ghê vậy? Tô Bắc chọn cách rời đi cũng do cậu không tin tưởng em ấy mà thôi.” Chu Thiên đáp.
Tô Bắc cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của anh, cô hét lớn: “Lộ Nam, ly hôn đi. Tôi không thể sống với một người không có sự tin tưởng tôi.”
“Cô nói lại tôi nghe xem?”
“Tôi nói ly hôn đi.”
‘Bốp’ Lộ Nam vung tay tát cô, khóe môi cô bắt đầu chảy máu. Nhìn thấy cảnh này, Chu Thiên liền xông lên đánh Lộ Nam thay cho Tô Bắc.
Nhưng Chu Thiên cũng đâu phải đối thủ của anh, sau khi đẩy Chu Thiên ra. Anh cúi người xuống vác Tô Bắc đi về xe của mình.
[Cửa hàng tiện lợi]
Trên đường đi anh dừng lại ở cửa hàng tiện lợi để mua ít sữa và bánh cho cô ăn, sợ cô bỏ trốn nên lúc xuống xe cũng lôi cô đi cùng.
Mua đồ xong rồi cùng cô trở lại xe, Tô Bắc biết một khi bị anh bắt về đã không còn đường lùi nên cô cũng chẳng thèm chống cự.
“Bánh tôi mua rất nhiều, cô mau ăn đi đừng để con tôi đói, còn có cả sữa nữa.” Lộ Nam vừa lái xe vừa nhìn sang cô, anh nói.
Mới có mấy ngày thôi mà nhìn cô có vẻ hơi ốm, không biết cơ thể như này sẽ nuôi con của anh thế nào đây?
“Khi nào cô đi khám thai?”
“Tuần tới, anh hỏi để làm gì?” Tô Bắc nói.
“Tôi đi cùng cô…trong thời gian cô mang thai tôi sẽ không truy cứu việc cô hại chết Ngọc Linh nữa. Đợi cô sinh con rồi trả nợ sau.”
[Biệt thự]
Anh đưa cô đến một nơi rất xa lạ, đó vốn dĩ không phải là nhà họ.
“Nơi này là sao?”
“Căn nhà này sẽ là nơi cô ở trong thời gian dưỡng thai, ở đây cũng có hai người giúp việc và thuộc hạ. Không khí ở đây trong lành lắm, thích hợp với cô.” Lộ Nam nói.
Cô cũng không biết đến chỗ này, đây là lần đầu tiên được đặt chân đến, mà hình như mọi thứ ở đây đặc biệt sắp xếp theo sợ thích của cô thì phải.
“Lên phòng nghỉ ngơi đi, có sẵn đồ thay trên đó. Quần áo kia tôi sẽ đem đến cho cô sau. Giờ tôi có chút việc.”
Dứt lời, Lộ Nam liền quay đi, cô cũng không hề biết anh đi đâu nhưng cô cũng chẳng muốn bận tâm đến làm gì. Tô Bắc vội lên lầu tắm rửa thay đồ rồi làm một giấc thật ngon.
[Bên ngoài vườn hoa.]
Lộ Nam đội một chiếc mũ, mang ủng và bao tay như những người nông dân, thuộc hạ hay giúp việc đều muốn phụ anh làm nhưng anh lại không muốn.
Vườn hoa này anh muốn tự tay chăm sóc nó, biết tính Tô Bắc thích ngắm hoa nên anh muốn trồng nó cho cô ngắm mỗi ngày.
Thật ra căn nhà này anh làm mọi thứ đều xuất phát từ sợ thích của cô hết, trong thời gian sống cùng nhau, anh tuy lạnh lùng nhưng lại để ý đến những gì cô thích và ghét. Anh đã yêu cô từ rất lâu.
Chỉ là tình yêu mà anh dành cho Ngọc Linh quá lớn nên khiến nó bị lu mờ đi. Làm Lộ Nam chẳng nhận ra trong lòng mình có cô.
Bây giờ cũng đã có dịp cho cô ở đây rồi. Lộ Nam vừa cuốc đất vừa nở một nụ cười tươi rói.
“Xem cách mà cậu chủ cưng chiều cô chủ kìa, thật ngưỡng mộ quá đi.” người giúp việc nói.
“Cậu chủ có cần chúng tôi giúp gì thì nói một tiếng nhé!”
Lộ Nam nghe thế thì vội đáp: “không cần đâu, chỗ này làm một chút là xong rồi. Hai cô nhớ đồ ăn của cô ấy không quá nhiều dầu mỡ, phải làm đồ ăn thanh đạm nhé. Tối trước khi ngủ thì pha một ly sữa cho cô ấy.”
“Dạ, chúng tôi đã rõ rồi ạ! tôi để nước ở đây, có khát thì cậu uống nhé!”
…
Tối nay ở nhà mới, Tô Bắc có vẻ thích nơi này lắm, sau khi ăn xong cô đi lên sân thượng ngồi ngắm sao và hóng mát.
Hai người họ sợ cô lạnh nên đã đem áo khoác lên cho cô, rồi cả ba cùng nhau ngồi ở đây. Bây giờ thì họ đã hiểu được, tại sao cậu chủ lại yêu cô nhiều đến vậy.
Cô xinh đẹp đấy thật đấy, nhưng thứ khiến cậu chủ thích nhất và ghi sâu vào tâm trí là ở nụ cười.
“Nơi này vào buổi tối không ngờ lại đẹp thật nhỉ?” cô cười nói với họ.
“Đúng vậy ạ, cậu chủ đã đặc biệt chọn chỗ này cho cô. Bao năm qua bọn tôi vẫn luôn ở đây chăm sóc ngôi nhà này, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi gặp được cô đấy!” Trương Hân Hân nói.
“Hả? cô vừa nói anh ấy đặc biệt mua căn nhà này cho tôi?”
“Dạ đúng rồi, chẳng lẽ cô chủ không biết điều này ạ?” Lý Lan Chi nói.