"Mày đứng lại đó cho tao..." người đàn ông la hét.
"Mau chạy đi Tô Bắc, chạy đi con." người phụ nữ vừa ôm chồng mình lại vừa nói.
Cô bé vì sự hoảng sợ nên chỉ biết khóc và liên tục gọi: "mẹ ơi..."
"Chạy mau lên." bà ấy hét lên.
Cô bé lúc này vừa khóc vừa chạy ra ngoài nhưng khi ra đến đường lộ liền bị một chiếc xe tải tông trúng.
'Rầm.' âm thanh ấy đã thu hút mọi người ở xung quanh đó chạy ra xem.
"Trời ơi, chết con bé rồi."
"Mau chạy vào kêu bà Tô ra đây."
Nhận được tin, người phụ nữ nhanh chóng chạy ra, bà chen vào trong đám đông nhìn thấy con gái mình trên người toàn là máu me.
Suýt chút nữa bà ấy đã đứng không vững.
Bà liền lao đến ôm lấy con gái gào khóc: "Bắc Bắc, mở mắt ra nhìn mẹ đi.
Xin con đừng có chuyện gì..."
"Vâng ạ! cho chúng tôi một chiếc xe cấp cứu gấp.
Ở đây vừa xảy ra tai nạn." một người ở đó nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Chỉ vì ba của cô tin rằngTô Bắc chính là mối tai họa của nhà họ mà đánh đập cô, khiến cho mọi việc ra cớ sự này.
Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đáng cô bé đã bị chấn thương ở phần đầu.
Nghe cậu bạn của mình kể lại khiến anh rưng rưng nước mắt.
Cô gái nhỏ đã phải chịu khổ nhiều rồi.
Cô bị đau đầu cũng là do di chứng để lại từ tai nạn ấy.
"Đó là tuổi thơ của một đứa trẻ 5 tuổi, tôi thật sự không dám tưởng tượng là nó kinh khủng như thế nào khi nghe mẹ em ấy kể." Chu Thiên nói.
"Cảm ơn cậu, bây giờ tôi đã biết bản thân nên làm thế nào là đúng." Lộ Nam nói.
...
Uyển Nhi hôm nay có hẹn cùng những người bạn cũ đi ăn uống, cô ta cũng chia sẻ với họ về chuyện không vui của mình.
"Thế giờ cậu tính sao, có cần mình giúp gì không?" bạn cô hỏi.
"Cậu có kế hoạch gì hay hả?"
Người kia liền gật đầu, cô ta ghé sát vào tai Uyển Nhi nói cho cô nghe về kế hoạch mà mình đã nghĩ ra được.
Mắt của Uyển Nhi đột nhiên sáng rực lên, cô ta cũng tỏ ra vô cùng thích thú với kế hoạch này của bạn mình.
Ở nhà lúc này, Tô Bắc đang rất bối rối đi tìm túi quà mà cô đã chuẩn bị cho anh.
Lúc cô sắp phát khóc đến nơi thì nhận được tin nhắn từ anh, nội dung là bảo cô chuẩn bị thật đẹp vào tối nay.
Anh muốn dành tặng cho cô một bất ngờ.
Dù không biết bất ngờ anh nói là gì nhưng cô vẫn không mấy để tâm, vì thứ cô quan tâm hiện tại vẫn là món quà cô đã dành dụm để mua được.
Tiền tiết kiệm cũng được có bấy nhiêu đó sau những lần đi mua đồ ăn trong nhà, cô chỉ lén để được một ít.
Kể từ lúc Lộ Nam biết chuyện cô giấu tiền riêng cho mình thì cũng hơi khắc khe với cô.
Tô Bắc vẫn còn nhớ như in cái hình phạt phải quỳ đến đỏ cả hai đầu gối mấy tiếng đồng hồ, cũng vì thế nên cô chẳng dám tái phạm nữa.
Dì giúp việc thấy vậy liền lấy tiền của mình đưa cho cô, bà nói: "cầm lấy đi, cái này dì cho con."
"Dạ không, con không thể nhận được.
Cái này là tiền dì vất vả lắm mới có được, con không nhận đâu ạ." cô đưa tiền lại cho bà rồi bỏ lên phòng.
Vừa về đến phòng, cô ngồi xuống giường và chỉ biết thở dài, sau đó đã ngủ quên từ lúc nào.
Cho đến khi cô dạy cũng đã gần đến buổi hẹn với anh, Tô Bắc nhanh chóng đi chuẩn bị rồi đi đến chỗ hẹn.
Ngay khi cô đến nơi, đã có nhân viên hướng dẫn cô đi vào trong ngồi chờ.
Tô Bắc nhìn không gian nơi này, cô thật sự rất bất ngờ.
"Chúc mừng ngày kỉ niệm của chúng ta." anh từ phía sau cầm bó hoa đi đến bàn đưa nó cho cô.
"Lộ Nam, anh vẫn nhớ ngày này sao?" cô không ngờ rằng anh lại nhớ nó, cô cứ nghĩ anh sẽ chẳng quan tâm đến bao giờ.
Thấy chiếc áo anh mặc trên người cùng chiếc đồng hồ đang đeo, Tô Bắc cất lời.
"Cái áo này với..."
"Là quà của cô chuẩn bị.
Tô Bắc, cảm ơn cô vì món quà này và mọi thứ cô làm cho tôi trong khoảng thời gian qua." anh đáp.
Lộ Nam sau khi tặng hoa cho cô xong cũng ngồi xuống bàn và ăn tối cùng cô, trong lúc Tô Bắc đang ăn.
Anh lại cất lời.
"Tô Bắc, hình như tôi..."
Bất chợt điện thoại trong túi liền đổ chuông khiến anh phải dừng lại, Lộ Nam ra ngoài nghe điện thoại rồi mãi cũng chẳng thấy đâu.
Anh để cho cô ngồi đợi đến khi nhà hàng đóng cửa.
Tô Bắc đành phải đi bộ về nhà vì anh không đến đón mình.
Trong lúc đang đi, có mấy tên biến thái thấy cô đi một mình nên bọn chúng liền tiến tới với ý đồ xấu.
"Người đẹp, trời khuya thế này lại đi đâu thế? hay để tụi anh đưa em về nha."
"Tránh ra." cô đẩy bọn chúng ra và định chạy đi nhưng đã bị tên cầm đầu nắm tóc lại.
"La hét cái gì, vào đây chơi với bọn anh...đêm vẫn còn dài, chúng ta cứ từ từ."
"Các người...c...các người làm gì vậy hả? bỏ tôi ra...bỏ tôi ra..." trong lúc vùng vẫy, cô đã làm rơi chiếc túi xách.
Bọn chúng giữ tay chân cô lại, còn tên cầm đầu nhanh chóng đưa bàn tay chạm vào cơ thể của cô.
"Khóc cái gì, em nên tận hưởng đi."
"Lộ Nam cứu em, Lộ Nam..." Tô Bắc cứ vùng vẫy và gào thét tên anh.
"Lộ Nam..."
Tiếp theo, hắn ta mở từng chiếc cúc áo của cô ra, đôi gò bông cũng đã lấp ló sau lớp vải trắng đó.
Hắn liếm môi rồi nở nụ cười đắc ý, bàn tay chạm vào nơi đó để cảm nhận sự mềm mại.
Đột nhiên phía sau truyền đến một cơn đau điếng cả người khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Đám đàn em cũng quay sang nhìn.
"Mẹ kiếp, mày là thằng nào mà dám đánh đại ca của bọn tao?"
Người đàn ông lấy ra từ trong túi một tấm thẻ, bọn chúng vừa nhìn xong thì liền đỡ đại ca dậy và chạy đi.
Sau khi bọn chúng đã rời đi, anh nhanh chóng đi đến đỡ cô dậy.
Lúc nãy cũng chính tiếng hét của cô đã thu hút sự chú ý của anh.
"Này, cô không sao chứ?" anh hỏi.
Cho đến khi nhìn thấy gương mặt của cô, anh mới nhận ra đó là ai.
Thẩm Hạo vội thốt lên: "Tô Bắc, là cậu sao? tại sao khuya thế này rồi mà cậu còn đi ra ngoài?".