Học kì mới đã bắt đầu được một thời gian, thời tiết cũng dần ấm lại.
Trường THPT số 1 có rất nhiều thay đổi bởi khi đám Trần Hoàng Nam bắt đầu chú tâm học hành thì đã truyền cảm hứng cho rất nhiều học sinh cá biệt khác.
Kì thi tháng vừa rồi, cậu đã xuất sắc vọt lên top 20.
Vì điều này mà chất lượng của trường càng được nâng cao, thầy hiệu trưởng cười như được mùa.
Giờ tan học, Băng Băng đang trên đường ra cổng trường thì có người gọi lại: “Học muội Băng.” Tô Minh nhanh chân đi đén trước mặt cô.
“Có chuyện gì sao đàn anh?”
“À anh chỉ muốn hỏi một chút xem chuyến đi thực tiễn của em thế nào? Mấy ngày nay đều muốn hỏi nhưng mà không có cơ hội gặp em.”
“Cũng không có gì đặc biệt, em chỉ theo sự sắp xếp của giáo viên thôi.” Câu trả lời hời hợt chứng tỏ sự thiếu kiên nhẫn của cô.
Nguyên nhân là ở phía cổng trường kia, Trần Hoàng Nam đang tựa tường đợi cô.
Đương nhiên Tô Minh biết điều này, hai tay đang buông thõng bỗng siết chặt.
“Nếu không còn việc gì thì em về trước nha đàn anh, bạn em đang đợi.”
Dù không muốn nhưng anh vẫn phải nhường đường cho cô đi: “Ừm, em về cẩn thận.”
Nhìn bóng lưng cô gấp gáp đi về phía một người con trai khác, trái tim anh đau nhói.
Phải chăng anh đã đến muộn.
Quán cà phê gần tập đoàn Băng thị,…
Băng Thiên Lôi bước vào, nhìn một lượt cũng thấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng, điềm tĩnh ngồi thưởng thức cà phê bên cửa sổ.
Ông cất bước đi thẳng tới.
“Xin lỗi, bên công ty có chút việc nên tới muộn.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, ngẩng mặt nhìn ông:
“Không sao, tôi cũng không vội.”
Ông gọi một ly cà phê đen rồi nhàn nhạt nhìn Thanh Thu ở phía đối diện: “Có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi, tôi còn có việc.”
“Sao thế, có bông hồng mới nên giờ đến cả kiên nhẫn ngồi nói chuyện với tôi cũng không có à?”
Ông im lặng, lười tranh cãi vấn đề này với bà.
“Tôi muốn giành quyền nuôi dưỡng tiểu Băng.”
Rầm…
Băng Thiên Lôi kinh ngạc, đập bàn đứng bật dậy.
Nhưng vì thấy mọi người đều đang nhìn về phía này, ông cắn răng ngồi xuống.
“Bà vừa nói cái gì cơ?”
“Tôi nói đơn giản vậy mà ông cũng không hieur sao? Tôi muốn con gái của tôi – Băng Băng.”
Băng Thiên Lôi chỉ cảm thấy da đầu mình đang tê dần.
Người phụ nữ này…
“Sống đến từng tuổi này rồi, vẫn là lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ không biết xấu hổ đến mức độ như bà.”
Thanh Thu thoáng tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tinh: “Ông nói vậy là ý gì?”
“Bỏ rơi con gái bao nhiêu năm đến khi chỉ còn một năm nữa là trưởng thành thì bà đến nhận lại con.
Bà không thấy nực cười à?”
“Lúc đó là do điều kiện kinh tế không cho phép, hơn nữa ông nghĩ sống trong gia tộc như vậy đơn giản lắm hay sao, tôi phải cố gắng rất nhiều đó.”
Lúc Phan Lộc đề cập với bà chuyện này, bà cũng có suy nghĩ đến nhưng vẫn bị ông ta thuyết phục.
Đúng vậy, bây giờ bà có tiền có quyền, cô đi theo bà sẽ có cuộc sống sung sướng hơn.
Coi như bù đắp tuổi thơ cho cô.
“Hiện tại con bé theo tôi sẽ tốt hơn ở bên cạnh ông.”
“Bà đừng có mơ, tôi sẽ không giao con gái tôi cho người phụ nữa dơ bẩn như bà.”
Ông tức giận rời đi.
Nhưng…
“Ông phải biết suy nghĩ cho tương lai của con bé chứ.”
“Bà muốn nói gì?”
“Nghe nói cậu chủ nhà họ Trần rất thích con bé.
Nhưng ông cũng biết vũng nước nhà họ Trần sâu như thế nào, nội bộ phức tạp.
Với thân thế hiện tại của con bé chắc chắn sẽ bị bọn họ cười nhạo, chê cười.
Vũ Thanh Hoa có thích con bé thế nào thì cũng không thể chống lại hết các trưởng bối trong gia tộc.
Nhà họ Phan không sánh được với nhà họ Trần nhưng cũng không kém quá xa.
Ông nên suy nghĩ cho kĩ đi.”
Nhìn thấy ánh mắt khẽ dao động của ông, bà biết bản thân đã thành công đánh vào tâm lí của người đàn ông này.
Chỉ cần liên quan đến con cái, ông chắc chắn sẽ đặt tình cảm lên trên lí trí, sẽ vì suy nghĩ cho con mà làm mọi thứ.
Không thể không nói, chiêu này của bà ta quả là cao tay.
Trong lòng ông đúng là đang lo lắng vấn đề này nhưng lại không nỡ chia cắt hai đứa nhỏ.
Ông cứ như vậy mà thẫn thờ rời khỏi quán cà phê.
Đi được một đoạn thì chợt nhận ra bản thân để quên điện thoại nên quay trở lại.
Ông thấy bà ta vẫn ngồi đó, đang gọi điện thoại.
Không muốn làm phiền nên ông đi rất nhẹ.
“Em đã nói chuyện với ông ta rồi, chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ mềm lòng mà nhường quyền nuôi con cho em thôi.”
“…”
“Chắc chắn rồi, ông ta thương con gái lắm.
Mà anh nói rồi đó, chỉ cần kéo con bé về phía chúng ta khiến cho Trần thị tiếp tục hợp tác với Phan thị thì anh phải đối xử tốt với con bé đó nha.”
“…”
“Thôi, không sao đâu.
Dù gì con bé đó cũng là do em xinh ra, hi sinh một chút cũng không là gì.”
Choang…Chiếc cốc thủy tinh vỡ ngay dưới chân bà, khiến bà hoảng sợ tột độ.
Vừa đứng dậy liền thấy gương mặt cực kì đáng sợ của Băng Thiên Lôi.
Như vậy là toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị ông nghe thấy.
Toàn thân bà đều run lên.
“Ông…ông…sao ông quay lại đây?”
Ông cười lạnh, gằn từng chữ: “Nếu tôi không quay lại thì sao biết được cái nhân phẩm tồi tệ của bà chứ.”
Đáng chết, lẽ ra ông nên nghĩ tới sớm hơn.
Cũng may ông chưa có làm gì ngu ngôc nếu không sẽ phải hối hận cả đời.
“Không, mọi chuyện không phải như ông nghĩ đâu.”
“Còn dám chối, con đàn bà độc ác này.”
Ông mạnh mẽ xô bàn ghê qua một bên, trực tiếp đi tới bóp cổ bà ta.
Bàn tay ông nổi gân xanh rõ rệt, đôi mắt đỏ ngầu khiến mọi người đều sợ hãi, không ai dám tới gần.
“Sao bà dám lợi dụng đứa con gái bảo bối của tôi hả? Con bé là tiểu công chúa tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy mà bà lại dám lợi dụng nó.
Bà muốn chết?”.