Sưởi Ấm Vợ Yêu

MacDonald.

"Mẹ." Cao Tiểu Bạch nhìn Cao Tiêu Tiêu đối diện sau khi để điện thoại xuống liền không nói tiếng nào, "Là Hàn Chân gọi điện thoại tới sao?"

Thì ra ở trong lòng mẹ, ba ba chính một cay củ cải lớn hoa tâm, khó trách gọi "Hoa tâm Boss"!

Cao Tiêu Tiêu hết đường trối, nặng nề nhẹ gật đầu.

"Mẹ đi đi, nói không chừng ông ấy lương tâm cắn rứt, muốn cho chúng ta thêm một chút phí bồi thường." Cao Tiểu Bạch nghĩ viễn vông nói.

"..."

Cao Tiêu Tiêu mới không tin, cho thêm? Làm sao có thể, cho một ít là tốt lắm rồi.

Nhưng, vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Cao Tiêu Tiêu không muốn đi, xem ra tiền hơn mặt mũi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cô cũng phải đi một chuyến!

"Tiểu Bạch." Cao Tiêu Tiêu đứng dậy, "Chúng ta đem đồ ăn gói mang đi, con mang về nhà ăn, mẹ với ba nói chuyện xong liền về nhà với con, có được hay không?"

Cao Tiểu Bạch nhu thuận gật đầu, "Không có vấn đề."

Trên đường, Cao Tiêu Tiêu gọi điện cho Thường Hoan Nhan, đem tất cả mọi chuyện kể lại, ai ngờ..

"Tiêu Tiêu Nhi, Tiểu Thụ anh ấy hôm qua ra khỏi nhà, vừa vặn không ở nhà, tổng biên tập của bọn mình vừa mới nói tối nay phải tăng ca, cho nên thật xin lỗi, mình không giúp được cậu. Như vậy đi, cậu đến tòa soạn lấy chìa khóa đi, dù sao mình vẫn còn một chìa khóa dự phòng, thế nào?"


Cao Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý, Hoan Nhan với Tiểu Thụ đều không có ở nhà cũng tốt, nếu không bí mật khó giữ bị nhiều người biết, cô thật sự sợ bọn họ làm lộ ra.

Vội vàng tới tòa soạn lấy chìa khóa, lại đi tới tiểu khu, lúc này cũng đã là bảy giờ hơn tối.

Vừa đến dưới lầu, quả nhiên, ngay đằng kia có một chiếc xe Bentley màu trắng lẳng lặng dừng ở chỗ đó.

Cao Tiêu Tiêu trong cửa sổ xe nhìn trước nhìn sau, không có ai! Chẳng lẽ.. Anh đã đi lên rồi?

Vừa nghĩ tới có thể anh không có kiên nhẫn chờ lâu.. Cao Tiêu Tiêu mở cửa, ba chân bốn cẳng bò lên.

Đến lầu năm, Cao Tiêu Tiêu đã mệt, vừa mới rẽ qua thang lầu, đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nói nhàn nhã lại quen thuộc, "Cô vợ trẻ, có thể tính trở về."

Giọng điệu này.. Nghe giống như tâm tình cũng không tệ lắm?

Cao Tiêu Tiêu buông lỏng, sờ lấy trái tim đập loạn, lấy tốc độ rùa bò đi lên, vừa thở hổn hển nói với anh, "Khoan đã, chờ lâu lắm rồi sao?"

"Đúng vậy." Hàn Chân gật đầu, đôi môi mỏng có chút câu lên, đôi mắt thâm thúy kia không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

Cô không có đeo kính, có thể bởi vì ra ngoài phỏng vấn, mặc chính là một chiêc đầm màu đen cổ áo hình chữ V, cộng thêm tóc đen rủ xuống vai, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng noãn cảu cô, làn da sạch sẽ tinh tế tỉ mỉ đến nhìn không thấy bất kỳ lỗ chân lông.

Cao Tiêu Tiêu vẫn luôn nghĩ đến chuyện ly hôn, cũng không có chú ý tới ánh mắt của anh, sau khi lên bậc thang cuối cùng cuối đầu, liền lấy chìa khóa ra mở cửa, giọng điệu giống như chủ nhân nói, "Vào đi."

Hàn Chân cười cười, cùng Cao Tiêu Tiêu đi vào.

Cao Tiêu Tiêu ở cửa ra vào thay đổi dép lê, nghĩ nghĩ, có ya toota lấy đôi dép lê của Tống Tiêu cầm tới đặt ở dưới chân Hàn Chân.

Ai ngờ..

Hàn Chân vẫn gương mặt nhu hòa như cũ, khi nhìn đến đôi dép lê nam ngay lập tức biến thành nghiêm túc, "Đôi dép này của ai?"

Anh liếc xéo cô, giọng điệu gấp gáp, làm Cao Tiêu Tiêu cảm thấy mình giống như vượt quá giới hạn bị chồng bắt được vợ..

Cô chớp mắt nhìn, đành phải nói dối, "Hoan Nhan.. Bạn trai."

Hàn Chân "Hừ" lạnh một tiếng, trực tiếp cởi giày đi vào, ngạo kiều bỏ xuống một câu, "Anh không mang dép của người đàn ông khác!"

Cao Tiêu Tiêu, "..."

Trong phòng khách.

Cao Tiêu Tiêu giông như cô vợ nhỏ đứng ở một bên, nhìn Hàn Chân giống như đại lão gia ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lấy điều khiển mở ti vi, chuyển đến kênh tài chính và kinh tế, tự tại giống như trong nhà mình, đối với chuyện ly hôn lại một chữ không đề cập tới.


"Ách, Hàn thiếu, chuyện điều khoản trong đơn ly hôn, ngài có ý kiến gì không?" Cao Tiêu Tiêu lấy dũng khí mở miệng.

Hàn Chân vẫn luôn đang xem tivi bỗng nhiên nâng lên tay trái, trầm mặc một hồi, nói, "Gần tám giờ."

".. A?" Cao Tiêu Tiêu không hiểu cho lắm.

Hàn Chân quay đầu nhìn cô, mắt đen thâm thúy mà yên tĩnh, "Anh đói."

Cao Tiêu Tiêu, "..."

Hàn Chân nói xong, cũng không đợi Cao Tiêu Tiêu trả lời, lại quay đầu chuyên chú nhìn lên TV.

Cao Tiêu Tiêu cau mày, nghĩ thầm vì đi tới đây cô cũng chưa ăn cơm..

Thế là nhìn anh một hồi, nghĩ đến 500 vạn kia, cô cắn răng, vẫn là nhận mệnh xoay người đi vào phòng bếp.

Thường Hoan Nhan không hổ là người nội trợ, vào tới phòng bếp hoàn mỹ, trong tủ lạnh chứa các loại rau quả, thịt, đồ hộp, đồ uống.. Rực rỡ muôn màu, phong phú đa dạng.

Cao Tiêu Tiêu nhìn hồi lâu, cuối cùng.. Vẫn là từ trong tủ đông lấy ra một túi sủi cảo.

Trong phòng khách, sau khi Cao Tiêu Tiêu rời đi, ánh mắt của Hàn Chân cũng từ trên TV dời đi, giữ im lặng đánh giá trong phòng.

Hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách coi như rộng rãi, đồ dùng trong nhà cần có gì đều có, khắp nơi được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, trên tường treo nhiều loại tranh nghệ thuật, nhìn một cái, cả phòng hiện lên phong cách căn nhà ấm áp, màu sắc hồng phấn hệ..

Hàn Chân một bên nhìn một bên ở trong lòng nghĩ: Thì ra Tiêu Tiêu Nhi thích chính là loại phong cách phấn nộn này, bình thường thật đúng là nhìn không ra.

Khóe mắt liếc qua liếc lại một vòng bóng hình xinh đẹp từ phòng bếp ra, anh thu tầm mắt lại, lại lần nữa khôi phục tư thái tự phụ tự cao ban đầu.


"Sủi cảo đã nấu xong, ăn đi." Cao Tiêu Tiêu đem một dĩa sủi cảo đã nấu chín đặt ở trên bàn trà, lại quan tâm tăng thêm một câu, "Muốn ăn dấm? Hay là ăn dầu cay?"

Hàn Chân trừng mắt nhìn một bàn bánh sủi cảo kia, lông mày không tự chủ nhíu lại, "Em cho anh ăn cái này sao?"

"..."

Cầm đôi đũa chặt lại rồi thả lỏng, một hồi sau, Cao Tiêu Tiêu mới nhịn xuống cảm xúc nói, "Anh cũng biết, tôi không biết làm cơm."

Ngụ ý chính là, anh cố ý gây chuyện đúng hay không?

Hàn Chân bởi vì cô dùng giọng điệu oán trách cười, giọng nói thản nhiên nói, "Thật xin lỗi, anh quên."

Cao Tiêu Tiêu trầm mặc, "..."

"Đúng rồi, em đã ăn cơm chưa?" Hàn Chân đột nhiên có lương tâm, lại hỏi cô.

Cao Tiêu Tiêu có lòng phê bình, cau mày liền nói, "Lúc nhận được điện thoại của anh, ban đầu đang chuẩn bị cùng bạn ăn cơm chung."

Nhìn thoáng qua sủi cảo nóng hổi, Cao Tiêu Tiêu nuốt nước miếng, mở miệng nói ra, "Nếu Hàn thiếu đã không ăn, kia.."

Vừa muốn đưa tay tới, Hàn Chân đột nhiên bưng dĩa sủi cảo lên, lấy tốc độ sét đánh toàn bộ đổ vào trong thùng rác.

"!" Cao Tiêu Tiêu không thể tin nhìn thùng rác, sủi cảo của cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận