Có một người đang dựa vào chiếc ghế dài bên cạnh thủy tạ, áo trong màu trắng trăng lưỡi liềm thêu hoa mai, áo choàng tím đậm gấp lại tạo thành một chiếc cổ áo độc đáo, không dùng phát quan mà chỉ dùng một chiếc trâm chạm khắc mã não, thắt lưng màu son chỉ được trang trí bằng ngọc đẹp.
Người ấy đang ngủ trưa.
Một bóng người nhỏ nhắn lén lút từ từ đến gần, cúi người về phía trước, tò mò nghịch chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay của người đàn ông đang ngủ say.
“Cậu Phượng Châu, cậu -” Lần này cậu bé rất thông minh, biết lúc mặc nam trang phải gọi là “cậu”, mặc nữ trang thì gọi là “mẫu thân”.
Cậu bé có hai người cậu tướng mạo tương tự nhau, thế nhưng cậu “Phượng Châu” đẹp hơn và mưu mẹo hơn cậu “Phượng Tự”, có mùi thơm y hệt mẫu thân của cậu bé.
Hì hì, cậu bé là một hoàng tử thông minh đấy nhé.
“Bé yêu, hôn đi.” Thân thể Lục Phượng Châu mấy năm trước hầu như đều chìm trong mê man, tới bây giờ chỉ cần một ngày nghỉ ngơi sáu tiếng là được.
Nhưng chăm sóc thế nào cũng không thể trở về như lúc trước, nàng đã tìm đại phu khắp triều đại và trong dân gian vẫn như vậy, ai cũng nói “Bình tĩnh, đừng vội”, “Tĩnh tâm điều dưỡng”.
Nàng có thể bình tĩnh trở lại sao có thể gọi là Lục Phượng Châu được? Thật là bực mình!
Thằng bé nép mình vào vòng tay thơm tho mềm mại, không dám xông tới ban thưởng nước miếng đầy mặt cho vị “thần tử” gan to tày trời này, bởi vì mẫu thân sẽ đánh vào cái mông bé bỏng của nó – chẳng khác gì những bà mẹ của những đứa trẻ bình thường khác.
Tuy nhiên, khi cậu bé gọi là “cậu Phượng Châu”, sẽ được khen thưởng một thủ đoạn mới, khiến tổng quản phải khóc, phụ hoàng đau đầu không phát tác được.
Thật vui vẻ! Đây, đây là cậu nhóc thông minh hay là “cậu Phượng Châu” thông minh?
Cái đầu nhỏ bé quay qua quay lại cọ xát trong vòng tay của Phượng Châu, mùi thơm cơ thể của đứa trẻ non nớt bay vào mũi.
Phượng Châu chỉ cảm thấy đây là giây phút yên tĩnh và thanh thản hiếm hoi trong đời, đứa bé này là do “muội muội” quý phi của nàng sinh ra! Lòng bàn tay nàng vuốt ve búi tóc nhỏ của cậu nhóc.
Chỉ được một trai một gái, hoàng thất vẫn trống rỗng.
Hầu hết con cháu hoàng tộc đều bị giết hoặc bị giáng chức trong biến cố vừa qua, hiện tại cũng có người đánh ý đồ xấu lên hoàng tử.
Nàng phải trấn áp hậu cung, giám thị triều thần và hoàng thân, xử lý hương liệu trân bảo và tình báo đến từ Tây Vực, còn phải…
“Con có hiểu lão sư nói gì không?” Ta không có thời gian để dạy con học chữ, thật xin lỗi con trai đáng yêu.
“Muốn nghe mẹ nói.”
“Ừm?”
Wow, kết thúc rồi, lông mày nhướng lên! “Mẹ và cậu đều tốt…”
Sau một ngày xử lý công vụ, ứng phó với lấy lão già cho rằng mình đang thích đàn ông, hắn đang tìm kiếm vợ con khắp nơi với tâm trạng tồi tệ như một người đàn ông cực kỳ bình thường – kiểu trải nghiệm này khá mới mẻ.
Thoát khỏi số lượng lớn lính canh tùy tùng, đến nơi yêu thích của nàng.
Một lớn một nhỏ đang ngủ ngon lành.
Ông trời làm chứng, đời này thật sự không còn mong cầu gì nữa!
Hắn nghiêng người bế hai người quá nhẹ ôm vào lòng.
Thân thể nàng không còn tốt trước, nhưng ít nhất nàng vẫn còn sống, gắng muốn làm “đại học sĩ”; cậu nhóc chỉ mới hơn ba tuổi một chút, chỉ biết hai mặt, vu oan hãm hại, lớn hơn tí chắc chắn còn khó đối phó hơn mẹ nó nhiều, sẽ làm hắn đau đầu.
Chẳng qua như vậy thì có sao? Hai nhân vật rắc rối nhất triều đang nằm ngủ yên trong ngực hắn….
À, còn một cô nhóc nghịch ngợm khác đang giương nanh múa vuốt trên chiếc giường nhỏ, làm bạc đầu nhũ mẫu trong cung…
Có mẹ ắt có con, hắn thừa nhận!
Hoàng hôn đẹp vô cùng!.