Chương 28:
Edit: Thiên Hi
Thẩm Vân Cương mới vừa chạy xuống tầng liền nhìn thấy Margot và Werner bị hai tên lính đeo súng trường áp giải vào trong.
“Có chuyện gì vậy?” Cô chạy tới, vừa giữ chặt tay Margot vừa hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết. Sau khi hội Chữ Thập Đỏ đi, những người khác đều bị đưa về Birkenau, chỉ có hai người chúng tôi bị đưa tới đây.” Margot hơi sợ hãi, có chút bối rối.
“Cô không sao chứ?” Werner hỏi Thẩm Vân Cương, “Tôi còn tưởng cô không về được nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không sao.”
“Tránh ra!” Hai tên lính đẩy Thẩm Vân Cương ra, cô loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.
Trong lòng cô có dự cảm không lành nên vội vàng đi theo bọn họ lên lầu.
Hai người họ cũng bị đưa tới văn phòng của Molders, hắn ngồi trên ghế sô pha, bưng một tách cà phê đang bốc hơi. Nhìn thấy Thẩm Vân Cương quay lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Thẩm Vân Cương nhìn biểu cảm của hắn, cô hiểu ra ngay lập tức. Cô đã quá ngây thơ, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho cô chứ, hiện tại xem ra là hắn cố ý.
Bọn họ đứng, hắn ngồi, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng tới khí thế của hắn. Hắn không mở miệng, bọn họ cũng không dám nói chuyện, chỉ là hai bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi lạnh.
Một lát sau, Molders đặt tách cà phê xuống bàn thật mạnh, đế tách va chạm với đĩa phát ra một tiếng giòn vang, cả ba người sợ tới mức run lập cập.
“Nói đi.” Hắn mở miệng.
“Nói…… Nói gì?” Werner căng da đầu hỏi.
“Ba người lên kế hoạch như thế nào, còn có đồng lõa khác không?”
Werner nghe xong câu hỏi, cậu theo bản năng nhìn Thẩm Vân Cương.
“Chuyện này do tôi tự làm, không liên quan đến họ.” Thẩm Vân Cương vội vàng lên tiếng.
Molders liếc xéo cô, “Cho cô mở miệng à?”
Margot thật sự không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn tình hình cũng biết không ổn.
Molders thu động tác của Werner vào trong mắt, hắn cầm lấy khẩu Ruger trên mặt bàn, vuốt ve một chút rồi hỏi: “Các người thường xuyên thì thầm với nhau là đang bàn bạc gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ huy, chuyện này từ đầu đến cuối đều do tôi lên kế hoạch, tôi thề với Chúa, ngài trừng phạt thế nào tôi cũng chấp nhận.”
Molders phớt lờ cô, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Werner. Khi hắn tới gần, Werner cảm giác được một cỗ áp lực có thể “dời núi lấp biển”, hai chân cậu bắt đầu run nhè nhẹ.
“Nói, cậu có biết chuyện này hay không?”
Thẩm Vân Cương liều mạng lắc đầu với Werner.
“Không, tôi không biết.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Molders nhìn chằm chằm cậu, hắn khẳng định: “Cậu nói dối.” Sau đó không chút do dự bóp cò súng.
“A ——” Margot đứng bên cạnh sợ tới mức hét lên.
“Hừ, dơ bẩn.” Molders hơi khó chịu vì bị dính một ít máu của Werner, hắn lấy khăn lau sạch vết máu trên mặt, sau đó chĩa súng vào đầu Margot, “Còn cô thì sao?”
Margot không thốt lên lời vì sợ hãi, cô ấy không hiểu hắn đang nói gì, chỉ biết rằng mình có thể phải chết.
“Không, chỉ huy, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không dám nữa, xin ngài tha cho cô ấy, cô ấy thực sự không biết gì cả, đều là tôi sai, xin ngài.” “Bịch” một tiếng, Thẩm Vân Cương quỳ xuống, cô ôm chặt đùi hắn, rối rít xin lỗi, “Tôi xin lỗi, tôi thật sự không dám nữa, chỉ huy, xin ngài, xin ngài tha cho cô ấy.”
Molders đưa tay ra vuốt tóc Vân Cương, sau đó chỉ vào đôi mắt của cô, nói: “Lần này có một chút thành khẩn ở đây.”
“Chỉ huy, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ngài vì thái độ vừa rồi của tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ đối nghịch với ngài nữa, không bao giờ làm những điều ngu ngốc nữa, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Cô sợ hắn sẽ nổ súng nên nói năng lộn xộn.
“Đáng tiếc,” Molders vô cảm rút chân về, “Muộn rồi.” Ngay lúc đó, khẩu súng trong tay hắn bóp cò.
Margot cũng ngã xuống.
Thẩm Vân Cương không dám tin, cô trợn mắt nhìn hắn rồi lại nhìn hai thi thể trên mặt đất.
Molders dùng súng nâng cằm cô, “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Đừng giở trò trước mặt tôi, đây là sự trừng phạt giành cho cô.”
Thẩm Vân Cương đẩy súng ra, bò dậy. Cô cảm thấy đầu mình rất đau, cô muốn đưa tay che ngực, lại muốn che mặt, còn muốn che cả những cơn đau đầu, nhưng cô luống cuống không biết nên làm gì bây giờ, cuối cùng, cô bịt tai lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu đau đớn.
“A ——”
Thẩm Vân Cương quỳ cạnh thi thể của Margot và Werner, nước mắt cô tuôn trào, cô nắm lấy bàn tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể của họ, nghẹn ngào nói: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi……”
Bọn lính tiến vào kéo thi thể của hai người ra ngoài, sau đó lau sạch vết máu trên mặt đất.
Thẩm Vân Cương muốn theo họ ra ngoài, Molders ở phía sau lạnh lùng mở miệng: “Tôi cho phép cô đi sao?”
Cô lấy tay áo lau nước mắt rồi mới xoay người nhìn hắn.
Bởi vì vừa khóc nên đuôi mắt cô hơi đỏ, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn có một tia thần thái không thể diệt bỏ, thoạt nhìn có một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
“Vậy ngài nổ súng đi.”
“Tôi cảm thấy ngài thật đáng thương.”
“Nếu trong tay ngài không có khẩu súng đó, sẽ chẳng có ai sợ ngài.”
“Ngài tự cho là tất cả mọi thứ ngài làm đều đúng, nhưng ngài biết đúng sai là gì sao?”
“Có người bán mạng trên chiến trường vì Tổ quốc của mình. Mà ngài lại ở đây tàn sát những người dân tay không tấc sắt.”
“Ngài…… còn là đàn ông sao?”
“Rồi ngài sẽ gặp báo ứng.”
Thẩm Vân Cương nói xong, cô không hề nhìn hắn, trực tiếp đẩy cửa đi.
Molders đau đớn vì sự miệt thị trong mắt cô, cặp mắt hung ác nham hiểm của hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn luôn muốn cô khuất phục mình, muốn mài hết sự kiêu ngạo của cô, hắn muốn xem xương cốt của cô cứng đến mức nào.
Thẩm Vân Cương ngẩn ngơ bước ra khỏi cửa biệt thự, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy khói đen, nheo mắt lại.
Đây đều là tro cốt của những người gặp nạn.
Các “diễn viên” trở về từ trại số một đều bị đưa vào phòng hơi ngạt, biểu cảm trên mặt họ chết lặng như những hồn ma.
“Cô cũng không cần quá tự trách, họ…… vốn dĩ sẽ bị đưa vào phòng hơi ngạt, Nazi sẽ không để chuyện này lọt ra ngoài.” Hệ thống an ủi.
“Mi không cần an ủi ta, vào phòng hơi ngạt là vào phòng hơi ngạt, hiện tại thật sự là ta đã hại chết bọn họ.”
“Hoàn thành nhiệm vụ thứ hai cô có thể rời khỏi trại tập trung này.” Có lẽ do biểu cảm trên mặt cô quá mức bi thương nên hệ thống mở miệng cổ vũ.
Thẩm Vân Cương vô cảm, “Bây giờ ta chỉ muốn biết, chuyện của ta bị lộ như thế nào, và ai là người mật báo?”