Sườn xám cùng quân trang

Chương 3: Quyết tâm của một người mẹ
Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, vòi sen ở trên phun nước, Thẩm Vân Cương nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên nhiệt độ nước không đều, lúc nóng lúc lạnh, mặc dù như vậy, các cô chỉ kịp làm ướt cơ thể đã bị thúc giục ra ngoài.
Gerta cẩn thận bảo vệ bụng, vậy mà vẫn bị dòng người chen chúc đẩy ngã lảo đảo, Thẩm Vân Cương chạy nhanh đến đỡ cô ấy. Gerta nhìn cô đầy cảm kích, dùng tiếng Đức thuần thục nói “Cảm ơn”.
Ra khỏi phòng tắm, những tên lính canh gác vô cảm ném cho các cô những bộ đồ ngủ kẻ sọc không vừa người và giày. Gerta có khung xương lớn, hơn nữa sau này bụng sẽ lộ rõ, tuy quần áo hiện tại của cô ấy mặc rất vừa, nhưng chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ bị phát hiện.
Mà Thẩm Vân Cương cao 1m65, chỉ nặng 90 cân*, nhưng cô lại nhận được một bộ quần áo quá rộng, mặc vào áo dài đến tận đầu gối. Vì thế nhân lúc lính gác không chú ý cô đổi nó cho Gerta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*1 cân của Trung Quốc = ½ kg
Bộ của Gerta mặc lên người cô vẫn hơi rộng, nhưng đã tốt hơn so với bộ trước, chỉ là không được sạch sẽ cho lắm. Thẩm Vân Cương cười khổ xắn ống quần và tay áo lên, mặc thành phong cách BF của Hàn Quốc.
Cô quan sát mọi người xung quanh, thấy họ đều xúm lại run bần bật, Thẩm Vân Cương đột nhiên thấy không biết nóng lạnh cũng không phải chuyện gì xấu, nhất là ở chốn địa ngục này.
Sau đó, họ chia mỗi nhóm năm người để đi qua cửa, dọc theo hành lang đầy dây thép gai, dừng lại trước dãy doanh trại được dựng tạm từ ván gỗ, cứ ba mươi mét lại có mười gian phòng.
Bởi vì nhóm của họ có thể coi là nhóm nữ tù nhân sớm nhất, nên vệ sinh ở đây miễn cưỡng xem như sạch sẽ, nhưng loại doanh trại này không có cửa sổ, thiếu không khí, một cái gian phòng chen chúc gần trăm người, nệm cỏ mốc meo chất đầy trên những chiếc giường ba tầng, vài người đắp chung một chiếc chăn mỏng.
Trong lòng Thẩm Vân Cương thật sự cảm thấy khó xử, trong hoàn cảnh này, cô nên chăm sóc cho một sản phụ như thế nào để cô ấy an toàn sinh con?
“Hệ thống hệ thống……”
“?”
“Mi không trợ giúp ta một chút sao? Ta cảm thấy nhiệm vụ này thật sự rất khó thực hiện.”
“Cô không cần ăn cơm, không cảm nhận được nóng lạnh, thân thể không yêu cầu sự trao đổi chất, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Suy cho cùng vẫn là bởi vì ta đã chết, ta cũng chỉ có thế mà thôi, mấy thứ này của ta không thể trợ giúp cho Gerta được.”
“Xin lỗi, hệ thống không thể giúp được.”
Thẩm Vân Cương cảm thấy hệ thống này của mình thật sự quá tệ, không phải hệ thống của người khác đều đáng yêu cute à? Hệ thống của cô lạnh lùng giống như giáo viên chủ nhiệm lớp, còn không có ích lợi gì, chỉ biết giao nhiệm vụ thôi.
“Xin đừng nói xấu hệ thống.”
“Ở trong lòng ta mi cũng muốn quản hả? Nói, vì sao mi muốn ta cứu con của Gerta, con của cô ấy có điểm gì đặc biệt sao?” Thẩm Vân Cương quan sát những người xung quanh mình, cô phát hiện Gerta không phải là sản phụ duy nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể trả lời.”
“Ồ…… Vậy mi giúp ta tìm biện pháp đi, ta nên làm thế nào để một sản phụ sinh con an toàn ở nơi này?”
Hệ thống im lặng một chút rồi đánh ra một hàng chữ: “Đừng coi thường quyết tâm của một người mẹ.” Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Thẩm Vân Cương chống cằm suy ngẫm câu này nhưng vẫn không hiểu. Chiều tối, có lính gác mang một thùng sắt lớn đến, cả đám người đói khát đã lâu xúm lại. Thẩm Vân Cương nhíu mày nhìn vật thể đen xì xì trong thùng.
Những người Do Thái này đã bị bỏ đói rất lâu rồi, lúc này thấy đồ ăn đến làm gì còn tâm trạng để ý đến cái khác.
Bữa tối của họ chỉ có một chén nhỏ chất lỏng không rõ tên và một mẩu bánh mì mốc meo.
Thẩm Vân Cương mặc dù không có ý định ăn nhưng cô vẫn nhận một phần, nhìn thấy Gerta đã uống sạch chất lỏng trong chén, bánh mì cũng đã ăn hết, Thẩm Vân Cương đưa phần của mình cho cô ấy.
“Cô không đói bụng sao?” Gerta bưng cái chén kia lên, nhìn cô đầy khát vọng.
“Nhìn thôi đã không ăn được, cho cô đó.” Thẩm Vân Cương làm ra một bộ dáng ghét bỏ.
“Nhưng……” Gerta vẫn còn do dự.
“Không có nhưng nhị gì hết, cô mau ăn đi.” Thẩm Vân Cương làm ra một bộ dáng không kiên nhẫn. Chút đồ ăn này căn bản không đủ lót bụng, những người còn đói đều nhìn lại đây.
Gerta húp một hơi cạn sạch đồ ăn trong chén, cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn cô.”
Thẩm Vân Cương khoát tay.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc tắt đèn, tất nhiên hai cô ngủ cùng nhau. Tấm ván giường vừa cứng vừa không vững chắc, Thẩm Vân Cương nằm xuống cảm giác xương cốt đều đau nhức, cô muốn xoay nhưng đã bị ép thành bánh mì kẹp xúc xích.  Nhìn tình hình như thế này, Thẩm Vân Cương bắt đầu hoài nghi mình tồn tại như vậy không tốt hơn bao nhiêu so với cái chết.
“Tại sao cô lại giúp tôi?” Gerta nằm bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Cần thiết phải có lý do à? Bởi vì... cô là một người mẹ đi.” Lúc nói đến từ “Mẹ”, Thẩm Vân Cương không phát ra tiếng mà chỉ làm khẩu hình.
Gerta vốn thông minh nên hiểu ngay, cô ấy mỉm cười với Thẩm Vân Cương, nhẹ nhàng nắm tay cô dưới chăn.
“Tay cô lạnh thế.”
Bởi vì tôi là người chết, sao có thể không lạnh cho được? Thẩm Vân Cương ở trong lòng yên lặng phun ra một câu.
Gerta ôm tay cô vào trong ngực, nói, “Tôi ủ ấm cho, tay chân ấm áp mới ngủ được.” Đây là cách duy nhất mà cô ấy có thể nghĩ đến để báo đáp cô một chút.
“Haiz……” Thẩm Vân Cương thở dài nhìn cô gái bên cạnh lạnh đến run rẩy nói, “Tôi không lạnh đâu, chỉ sợ cô còn lạnh hơn tôi ý.” Cơ thể cô không ấm được nên cô không có cách nào để ủ ấm cho Gerta.
“Tôi không sao, tôi đã quen rồi.” Gerta chà xát hai tay rồi nắm lấy tay cô, “Cô đến từ đâu vậy? Nhìn cô không giống chung tôi lắm.”
“Vì sao cô không phải cắt tóc đi?” Một cô gái khác nằm cạnh Thẩm Vân Cương tò mò hỏi, “Tóc cô đen và mềm quá.”
Cô ấy nói tiếng Tiệp Khắc, Thẩm Vân Cương nghe không hiểu, Gerta liền phiên dịch lại.
“Tôi là người Trung Quốc.” Thẩm Vân Cương mân mê một sợi tóc: “Về phần tóc, tôi cũng không rõ lắm, nhưng xem ra đây không phải là chuyện tốt.”
“Mấy con lợn Do Thái kia! Câm hết mõm lại cho tao! Ngủ! Không muốn ngủ thì ra sân chạy hai vòng!” Tên lính canh gác gào to.
Vì thế căn phòng vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, mặc dù có người nghe không hiểu tiếng Đức, nhưng từ giọng điệu của tên lính cũng có thể đoán được đại khái ý tứ.
Thẩm Vân Cương nhìn tấm ván giường trên đỉnh đầu, trong bóng đêm có những tiếng ho khan bị đè nén, đôi mắt đen của cô mở to trong bóng tối.
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô chỉ có thể đi một bước rồi nhìn một bước, tuy rằng sẽ không chết được nữa nhưng cô vẫn phải cẩn thận. Nếu sơ ý một chút cô sẽ bị tên sĩ quan nào đó bắn nát đầu mất. Chẳng lẽ lại bò dậy như người bình thường à? Chỉ sợ bọn chúng sẽ ném thẳng cô vào lò hỏa táng thôi……
Mà vào lò hỏa táng chúng sẽ phát hiện cô không có tro cốt. Thẩm Vân Cương nghĩ tới đây liền chậm rãi khép mắt.
……
Trong văn phòng rộng rãi và sáng rực, Molders ngồi bên bàn làm việc, trên tay mân mê một cây trâm cài tinh xảo, ánh mắt hắn sâu thẳm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui