Sườn xám cùng quân trang

Chương 33:
Edit: Gà Con
Beta: Thiên Hi
Mỗi lần nhắc đến người Do Thái, Molders sẽ đặc biệt nhạy bén, tư tưởng bài trừ Do Thái của hắn đã ăn sâu bén rễ, một con người nhỏ bé như cô không có khả năng thay đổi bất cứ điều gì.
Hơn nữa sau khi trải qua một loạt biến cố, cô chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ sau đó trở về, từ đó với hắn như núi sông không quen biết, cũng hẹn ngày không gặp lại với thời đại đáng sợ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để bản thân không có thương tích, gần đây Thẩm Vân Cương vẫn luôn rất cẩn thận. Chỉ cần Molders không tìm phiền toái cho cô, cô sẽ ngoan ngoãn không đi chọc giận hắn, cũng không nói lời mà hắn không thích nghe.
Băng vải trên người cô đã được tháo hết, cô nhìn một chút trong gương, ngoại trừ trên xương bướm ở bả vai phải có một roi quất khá sâu để lại một vết sẹo mờ nhạt, còn những chỗ khác đều ổn.
Thẩm Vân Cương đã từng tò mò hỏi qua hệ thống, cô không có khả năng tạo máu, vì sao miệng vết thương có thể khép lại được.
Hệ thống: “Công năng đầu tiên của Bàn Tay Vàng là chữa trị.”
Thẩm Vân Cương: “À, thì ra trước kia ta đã trách nhầm mi.”
Hệ thống: “……”
Thẩm Vân Cương: “Cũng không thể trách ta nha, cái gì mi cũng không nói, toàn dựa vào suy đoán của ta, trước giờ ta chưa thấy qua hệ thống nào như mi, thật là lạnh lùng.”
Hệ thống: “Vậy trước kia cô từng gặp qua hệ thống khác sao?”
Thẩm Vân Cương: “Chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao? Rất thường thấy trong tiểu thuyết đó, hệ thống khác hoặc là sẽ ấy ấy ấy bé cưng à, hoặc là kiểu quản gia ấm áp săn sóc.”
Hệ thống: “Trong tiểu thuyết toàn là lừa nhau.”
Thẩm Vân Cương ngồi “buôn dưa” cùng hệ thống, lực trong tay không kiểm soát được, không cẩn thận làm đứt một cúc áo sơ mi của Molders.
“A chết mất chết mất thôi!” Đều biết Molders đối với cách ăn mặc của bản thân rất nghiêm khắc, ngày mai lúc hắn thay quần áo nhất định sẽ phát hiện thiếu mất một cúc…… Sẽ tức giận, nhất định sẽ tức giận lắm đây.
Hiện tại quần áo ướt sũng, cũng không vá được. Thẩm Vân Cương nhanh chân giặt sạch rồi treo lên, định chờ trước khi hắn về sẽ khâu lại.
Sau khi phơi xong quần á,o cô bắt đầu quét tước vệ sinh, thùng rác cạnh bàn ăn trong phòng bếp đều phải dọn mỗi ngày, trong đại sảnh có thứ gì không thể dùng được nữa thì phải bỏ đi, cô tùy ý liếc mắt một cái, muốn nhìn xem có phải rác hay không, lại phát hiện trong thùng rác trống không có một vật hình ống màu đen bị vứt lẻ loi.
Cô ngồi xổm xuống nhặt từ thùng rác lên, là một thỏi son Tangee, vẫn còn mới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc là ai không cẩn thận làm rớt ở đây, nhưng ngoại trừ Helena ra thì cô chưa từng thấy có phụ nữ đến đây.
Không rõ lắm, cô liền nhặt ra trước, chờ Molders trở về sẽ hỏi hắn một chút, cô sợ sẽ có người khác quay lại tìm.
Lúc này Molders đang thảo luận công chuyện với Fritz ở bệnh xá.
“Mấy loại thuốc triệt sản mà công ty Farben và Bayer đưa đến đây hiệu quả không?”
Fritz nói: “Vì chưa qua thực nghiệm lâm sàng, tỷ lệ tử vong và tàn tật lên đến 1/10.”
“Không có biện pháp nào tốt hơn sao?”
“Hiện tại đang sử dụng phương pháp phóng tia X, hiệu quả cũng không hẳn tốt, về cơ bản sau khi phẫu thuật xong đều sẽ bị nhiễm trùng ở mức độ khác nhau.”
Molders gật đầu, hắn dùng ngón tay vuốt dưới cằm, như vô ý hỏi: “Bệnh tim có chữa khỏi được không?”
Tuy rằng Fritz không rõ vì sao hắn đột nhiên nhắc tới bệnh tim, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Bệnh tim tương đối phức tạp, phân thành rất nhiều loại, có thể giảm nhẹ qua các quá trình trị liệu, nếu như nghiêm trọng hơn thì kỹ thuật hiện tại cũng không có cách nào trị tận gốc.”
Gã dừng lại, hỏi: “Chỉ huy, ngài không thoải mái ở chỗ nào sao?”
“Không.” Molders đứng dậy sửa lại vạt áo, vuốt lại găng tay màu trắng, sau đó kéo vành mũ xuống, nói: “Cậu có thể thêm hạng mục nghiên cứu về điều trị bệnh tim vào dự án của cậu.”
“Dạ……” Mặc dù không biết vì sao chỉ huy đột nhiên có hứng thú với bệnh tim, nhưng hắn đã lên tiếng thì gã phải nghiên cứu chút.
Chạng vạng, thời điểm Molders trở về, Thẩm Vân Cương đang ngồi trên ban công khâu cúc áo sơ mi cho hắn.
Cô cúi xuống, phần cổ tạo thành một đường cong duyên dáng, có một lọn tóc che ở trên. Sau lưng là hoàng hôn, ánh chiều tà ấm áp bao trùm lấy cô, hình ảnh cô nghiêm túc sửa lại áo cho hắn, vô cớ sinh ra một loại cảm giác yên bình.
Thẩm Vân Cương khâu mũi cuối cùng, thắt nút, dùng răng cắn đứt sợi chỉ. Sau đócô  kiểm tra lại, cảm thấy rất vừa lòng.
Cô vươn vai, lúc này mới phát hiện Molders đứng ở đại sảnh, không biết hắn đã về từ bao giờ.
“Chỉ huy…… Ngài đã trở về.”
“Ừ.”
Đây là lần đầu Molders đáp lại cô, phải biết rằng từ trước tới nay hắn đều phớt lờ.
“Cái đó…… tôi sơ ý làm bung một chiếc cúc khi giặt áo, nhưng mà tôi đã khâu lại rồi.”
Hôm nay hắn trở về sớm hơn ngày thường làm cô trở tay không kịp.
Thấy hắn không có vẻ gì là tức giận, cô vội vàng đi tới, rũ mắt hỏi hắn: “Chỉ huy, buổi tối ngài muốn ăn gì để tôi chuẩn bị.”
“Gì cũng được.”
Nhân được câu trả lời của hắn, Thẩm Vân Cương nhanh chóng xuống bếp, hôm nay ánh mắt hắn rất kỳ quặc nha, suýt nữa cô bị mê hoặc.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là Molders cũng theo cô vào bếp. Hắn dựa vào khung cửa, một tay đút túi quần, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
Thẩm Vân Cương bị hắn nhìn đến cả người cứng đờ, rất nhiều lần cô suýt chút nữa đứt tay, cuối cùng nhịn không được quay người lại hỏi hắn: “Chỉ huy, tôi đã làm sai gì sao?”
“Không.”
“Vậy…… Phòng bếp nhiều dầu khói như vậy, chi bằng ngài ra ngoài chờ một chút?”
“Tôi làm gì cô cũng muốn quản sao?”
“Không không không, sao có thể chứ.” Thẩm Vân Cương xấu hổ cười, quay đầu lại tiếp tục băm thịt bò.
Sau khi nhóm lửa cô cũng chú ý tới hắn, cuối cùng nấu ăn xong, phát hiện hắn không còn đứng đó nữa.
Cô bày thịt nướng và súp lên bàn ăn, không thấy hắn xuống, cô gõ cửa phòng ngủ hắn, thấy chẳng có ai đáp lại, vì thế cô lại đến thư phòng tìm, cũng không có nốt, trong phòng tắm cũng không.
Không tìm thấy hắn, Thẩm Vân Cương phủi tay, trở về phòng mình.
Cửa phòng vừa mở ra, người bên trong dọa cô phát sợ.
“Chỉ, chỉ huy, sao ngài lại ở trong phòng tôi?”
Molders quay người, không biết hắn đã bỏ mũ ra từ khi nào, mái tóc vàng được chải gọn ra sau đầu, “Ồ? Phòng của cô?” Hắn còn nhấn mạnh từ  “Cô”.
Thẩm Vân Cương lập tức hiểu ý hắn, ngượng ngùng trả lời: “Ngài…… Đương nhiên là của ngài.”
“Cô hiểu là được rồi.”
Nhìn thấy thỏi son trên tay hắn, cô vội vàng mở miệng giải thích: “Cái này là hôm nay tôi nhặt được ở phòng khách, tôi sợ ai vô tình đánh rơi nó nên nhặt về để hỏi ngài.”
“Cho cô.” Molders ném thỏi son vào tay cô.
Thẩm Vân Cương luống cuống chân tay đỡ nó, “Cho tôi? Tại sao cho tôi?”
Molders không kiên nhẫn, “Nói nhiều.”
“Ỏ……”
“Tô thử xem.”
“Hả?”
“Tai cô để làm gì thế?”
“……” Thẩm Vân Cương vặn son lên, ngửi thử, nó có mùi hoa hồng nhàn nhạt, sau đó nhìn vào gương, tô hai lớp son, mím môi lại rồi quay đầu nhìn hắn, “Thế này được chứ?”
Tuy rằng khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng kì lạ là cô lại cảm nhận được sự vừa lòng của hắn.
“Đẹp lắm.” Hắn lạnh lùng ném lại hai chữ rồi xoay người đi ra.
Khi còn ở hiện đại, Thẩm Vân Cương vô cùng thích sưu tập son môi, nhưng ở chỗ này, nghĩ đến sự việc lần trước, cô thật sự có chút bóng ma tâm lý với loại son này. Vả lại son môi ở thời đại này không biết có nhiễm kim loại nặng hay không, thôi thì chỉ huy đã lên tiếng, trước tiên cô cứ cầm đã.
-----------------------------
Thẩm Vân Cương vẫn đứng bên cạnh Molders như trước, chờ hắn sai bảo.
Molders tự lấy một chai Brandy trong tủ rượu, cô rất hiểu ý đưa cho hắn một cái ly.
“Đi lấy thêm một ly nữa.”
“Dạ…” Tuy rằng không rõ hắn muốn làm gì, nhưng cô vẫn chạy vào phòng bếp lấy một cái ly khác cho hắn.
Molders rót rượu vào cả hai ly, đưa cho cô một ly, “Uống đi.”
“Hả?” Thẩm Vân Cương ngẩn cả người, sau đó xua tay nói, “Chỉ huy, tôi không uống được thứ này.” Tửu lượng của cô rất kém, uống một chén bia cũng say được, uống say rồi ngủ thì cũng thôi, vấn đề là khi rượu vào cô như bị điên.
Lần đầu tiên cô uống say là khi tốt nghiệp đại học. Ngày hôm sau tỉnh lại, bị bạn bè cười chê, cô liền biết tửu lượng của mình không được tốt lắm, vì thế căn bản không bao giờ uống rượu nữa.
Nghe cô từ chối, Molders đặt mạnh cái ly xuống bàn.
“……” Thôi, vẫn nên uống thì hơn.
Thẩm Vân Cương cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, “Đây là ngài ép tôi, nếu tí nữa tôi làm gì mạo phạm đến ngài, ngài đừng đánh tôi nhé……”
Sau khi thấy cô uống hết ly rượu, Molders cũng nhấp một ngụm rồi ngồi ăn tối một mình.
Năm phút trước, Thẩm Vân Cương vẫn có thể giữ cho mình tỉnh táo, nhưng sau đó cô liền cảm nhận được một luồng khí nóng đang lan ra từ trán cô.
Molders ăn xong, hắn liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh mặt đỏ như quả cà chua, nói: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Nhưng cô dường như không nghe thấy, hắn đến trước mặt cô, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, vì thế khua khua tay hỏi: “Biết tôi là ai không?”
Thẩm Vân Cương dùng sức chớp chớp mắt, nỗ lực nhìn, nhưng vẫn chỉ thấy một hình dáng mơ hồ, cô cười khúc khích, bảo: “A, quả trứng gà to quá!”
“……” Molders nhíu mày ghét bỏ, hắn lướt qua cô đi vào phòng tắm. Nhưng đi được hai bước, sau lưng hắn đã treo một vật nặng trĩu.
Thẩm Vân Cương nhảy lên lưng hắn, hai đùi kẹp bên eo, hai tay ôm cổ hắn dùng sức bóp, sau đó hung tợn nói: “Người xấu!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui