Sườn xám cùng quân trang

Chương 34:
Edit: Thiên Hi
Sau lưng Molders cứng đờ, hắn tách hai chân cô ra.
          Bị ném xuống đất Thẩm Vân Cương cũng không tức giận, cô nhảy dựng lên như con cá chép, sau đó bắt đầu tư thế luyện võ.
          "Hiên ngang như gốc cây tùng, hừ!" Đá chân trái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
          "Thiếu Lâm Vũ Đương công, hà!" Đá chân phải.
          "Thái Cực bát quái liên hoàn chưởng, Trung Hoa hữu thần công, hắc!" Đá quay đầu.
          Molders: ". . . . . ."
          Sau khi tập xong một bộ Thái Cực Quyền, nhìn đến Molders đứng bên cạnh mình, cô hét lớn: "Lấy danh nghĩa ánh trăng, ta phải tiêu diệt ngươi!" Nói xong liền chạy lấy đà để nhảy lên lưng Molders, còn muốn bóp cổ hắn.
          "Tôi nói cho ngài biết, hiện tại ngài cũng đừng quá đắc ý, ba năm sau một đám các ngài sẽ bị đưa lên toà án quân sự! Không ai có thể trốn tránh công lý! Hừ!"
          "La la la. . . . . . Là lá la. . . . . . Tôi là cô phòng viên nhỏ bán báo. . . . . ."
          . . . . . .
          Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Vân Cương phát hiện tay chân mình bị trói lại. Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, ừm. . . . . . Vẫn còn nguyên vẹn, sau đó trừng mắt một lúc, nhất thời không nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
          Hệ thống: "Cuối cùng cô cũng tỉnh. . . . . . ー_ー "
          Thẩm Vân Cương: ". . . . . . Tại sao mi dùng icon này?  Lần đầu tiên ta thấy mi dùng biểu tượng cảm xúc đó nha."
 
          Hệ thống: "Chính cô tự xem đi, tôi quay lại cho cô đấy ."
          Thẩm Vân Cương nhìn bản thân trên màn hình nhảy lên như khỉ để luyện Thái Cực Quyền, thật sự là khóc không ra nước mắt. Tuy rằng cô biết rượu phẩm* của mình không tốt, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thành cái dạng này, còn may là cô toàn nói tiếng Trung, hẳn là Molders nghe không hiểu.
*Rượu phẩm: nhân phẩm sau khi say rượu.
          "Sau này cô vẫn không nên uống rượu thì hơn." Hệ thống tắt màn hình đi, bắt đầu nói chính sự, "Cuối tháng năm, một nhóm dân làng Lidice sẽ bị đưa đến đây, trong đó có 88 trẻ em, cô phải cứu một cặp song sinh nam."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
          Phía dưới là thông tin của hai người: Pam và Lim, mười tuổi.
          Trái tim Thẩm Vân Cương khẽ thắt lại, quả nhiên là vụ thảm sát Lidice, "Tại sao không cứu hết bọn trẻ?"
          "Bởi vì cô không thể làm được."
          "Vậy tại sao không cho ta đến Lidice để ngăn cản du kích ám sát Heydrich? Nếu thế thì vụ thảm sát này sẽ không xảy ra."
          "Bởi vì hắn ta phải chết ở đó."
          "À. . . . . . Được rồi."
          "Cố lên, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, cô có thể rời đi ."
          Thẩm Vân Cương rũ mắt: "Ta có thể rời đi, nhưng những vụ thảm sát ở nơi này vẫn sẽ tiếp tục."
          Hệ thống không lên tiếng, Thẩm Vân Cương bình tĩnh lại, nghĩ kế sách, sau đó lăn xuống giường, nhảy ra ngoài.
          "Chỉ huy, chúc một ngài tốt lành." Thẩm Vân Cương nghĩ đến những gì mình đã làm với hắn ngày hôm qua và nhiệm vụ tiếp theo, nở nụ cười nịnh nọt. Dù sao cũng chỉ còn tháng nữa là hai người đường ai nấy đi, không có gì không thể nhẫn nhịn được.
          Molders đang đọc báo, hắn liếc xéo cô rồi thu hồi ánh mắt.
          "Ngài có thể cởi trói cho tôi trước được không?" Cô nói xong liền nhảy về phía trước.
          Trải qua cơn say ngày hôm qua, Thẩm Vân Cương mới phát hiện ra Molders thật sự có lòng khoan dung với cô, trước kia cô đã mạo phạm hắn rất nhiều, lại thêm ngày hôm qua nữa, nhưng hắn cũng chỉ trói cô ném lên giường, không làm gì cô cả.
          Có lẽ hắn chỉ cực kì chán ghét người Do Thái, còn đối với những người khác thì vẫn có thể khoan dung? Như vậy nhiệm vụ cứu bọn trẻ của cô có phải sẽ dễ dàng hơn không?
          Molders ném thẳng chủy thủ lên bàn, hoàn toàn không định giúp cô. Vì thế cô phải dùng miệng cắt dây thừng ở tay, sau đó mới cởi dây ở chân.
          Cô xoa xoa cổ tay đã tê dại vì bị trói cả đêm, hỏi: "Chỉ huy, có cần tôi chuẩn bị bữa sáng không?"
          "Không cần, tôi ăn rồi ."
          Thẩm Vân Cương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã hơn mười một giờ rồi, nhưng hôm nay hắn vẫn ở biệt thự, không đi làm.
          Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, cố gắng đoán tâm tình của đối phương, nhưng. . . . . . ờm. . . . . . Hoàn toàn không thể nhìn ra.
          Molders vẫy vẫy tờ báo trong tay, sau đó đặt nó xuống bàn: "Cô muốn nói gì?"
          "Thật ra cũng không có gì." Thẩm Vân Cương dè dặt hỏi, "Tôi chỉ muốn hỏi chỉ huy có thích trẻ con không?"
          Đáy mắt Molders mờ mịt, nhưng hắn lập tức khôi phục lại bình thường, "Cô còn chưa tỉnh rượu sao?"
          ". . . . . . Tỉnh rồi."
          "Tôi không thể có con với người ngoại tộc."
          ". . . . . ." Thẩm Vân Cương rất muốn nói rằng hắn suy nghĩ nhiều rồi, cô cũng không muốn có con với hắn.
          Đề tài kết thúc, cô chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc kết thân với hắn.
          Hai người cũng không nói nữa.
Vì hôm qua uống quá nhiều nên cô vẫn chưa giặt quần áo. Cô thấy có chút xấu hổ khi đứng ngây ngốc ở đây nên pha một tách cà phê cho hắn rồi vào phòng tắm.
Cầm chiếc áo khoác quân đội trên tay, cô bắt đầu hoài niệm máy giặt hoàn toàn tự động ở hiện đại.
Trong khi đang ra sức giặt quần áo, cô nghe thấy tiếng đàn piano du dương từ phòng khách truyền đến.
Đó là bản Sonat Ánh Trăng của Beethoven.
Thẩm Vân Cương lau tay, đứng ở nhìn về phía cây đàn.
Molders ngồi thẳng tắp, hai mắt rũ xuống, đôi tay di chuyển linh hoạt trên phím đàn.
Vốn dĩ khúc nhạc này nghe nhẹ nhàng và ưu thương, nhưng Molders lại đàn thành một loại âm u, ảm đạm.
Kể cả hoạt động giải trí trong thời gian nhàn rỗi cũng bị Molders chơi thành trầm trọng, giống y như con người hắn.
Nhưng khúc nhạc còn chưa kết thúc, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh làm đinh tai nhức óc.
Molders lập tức đứng lên đi ra ban công, cầm kính viễn vọng quan sát bên ngoài. Hắn nhìn chưa đầy ba phút đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
“Chỉ huy, có tù nhân vượt ngục!” Klein báo cáo, “Bọn chúng phá hủy hàng rào thép gai, chạy tới bãi mìn.”
“Có bao nhiêu người?”
“Ước chừng 600 người, bọn chúng còn giết chết chín binh lính của chúng ta. Ngoại trừ những người bị địa lôi nổ chết thì còn có một bộ phận chạy vào rừng, tôi sẽ cho người bắt hết về, không để bọn chúng thoát.”
Molders ra lệnh, “Sau này nếu còn có tù nhân bỏ trốn thì những kẻ liên quan đến hắn sẽ phải chịu trách nhiệm, không bắt được người thì bọn chúng sẽ là kẻ chết thay.”
“Dạ!
#Hi: Helu mọi người, tui là Hi đây. Các editor trong team đã edit bộ này đến chương năm mấy rồi nhưng tui LƯỜI, LƯỜI, LƯỜI (điều quan trọng phải nhấn mạnh 3 lần) nên chưa beta để đăng lên:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui