Edit: Phương Châu
Beta: Thiên Hi
Klein lập tức mang theo một đội binh lính cùng chó nghiệp vụ đuổi theo, bên ngoài còn vang lên nhiều tiếng nổ mạnh. Molders đứng ở trên ban công cầm kính viễn vọng trông về phía xa, mặt vô cảm mà nhìn đám phạm nhân vượt ngục kia bị nổ tan xác.
Thẩm Vân Cương ở buồng vệ sinh nghe kia từng tiếng tiếng nổ mạnh, đột nhiên nảy ra ý tưởng cho nhiệm vụ mới của mình. Đây cũng không phải trường hợp vượt ngục đầu tiên ở Auschwitz, trên thực tế, loại hành vi này vẫn luôn tồn tại, hơn nữa khiến cho Molders đau đầu xử lý.
Bị bắt về xử phạt lại càng đau đớn, một lần so một lần càng nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn có kẻ mặc kệ tất cả để chạy trốn, tìm lấy tự do. Tuy hầu như phạm nhân đều bị bắt lại, nhưng vẫn có những trường hợp hi hữu tẩu thoát thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà những người ấy, trốn ra rồi vẫn để lại một số kế hoạch chạy trốn chưa thực hiện cho những người còn lại, khiến họ càng tin tưởng hơn.
Dù sao, không làm gì cũng chết, tìm cách trốn ra không chừng lại có được một đường sinh cơ.
Bất quá hiện tại, Molders lại hạ một mệnh lệnh: về sau nếu trại còn có những kẻ chạy trốn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề, như vậy, sau này bọn trưởng doanh sẽ không ngừng đưa lẫn capo vào đám tù nhân, không dám mạo hiểm mà làm trái ý chỉ huy, khỏi bị tai bay vạ gió.
Nhưng nếu cô có thể hỗ trợ nhóm phạm nhân chạy trốn với điều kiện họ mang đi hai đứa nhỏ, không biết liệu bọn họ có đồng ý hay không, căn bản mang theo trẻ em chạy trốn chẳng khác gì trói buộc.
Tuy thế, trẻ em có đôi khi là trói buộc, nhưng sẽ giúp ích được vào thời điểm nào đó.
Lúc chạng vạng, Klein mang theo hơn nửa nhóm người vượt ngục trở lại, còn có vài tên thừa dịp bóng đêm xuyên qua rừng cây, nhân lúc hỗn loạn mà thành công chạy thoát.
Nhóm người bị bắt lại xếp thành từng hàng đi đến khu đất trống. Molders sửa sang lại một chút trên bộ quần áo phẳng phiu không có đến một nếp uốn. Nhìn dáng vẻ chắc là chuẩn bị đi ra ngoài xử lý tù phạm rồi đây.
Thẩm Vân Cương rất có mắt nhìn, vội vàng mang mũ đến cho hắn. Hắn đội mũ lên đầu, sau đó đè vành mũ xuống để che khuất đôi mắt. Cô thật sự vẫn không lý giải được tại sao hắn lại thích đội mũ như này, vì sao thích che đôi mắt? Chẳng lẽ như vậy sẽ không che khuất tầm nhìn à? Đi đường nhìn được chắc?
Molders vừa ra đến cửa, Thẩm Vân Cương hỏi xem buổi tối hắn có ăn cơm ở đây không.
“Không cần chuẩn bị.” Hắn nói.
“Dạ.”
Vốn dĩ hắn đã đi ra ngoài, lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì liền xoay người trở lại. Bởi vì vành mũ ép xuốngrất thấp, hắn hơi hơi nâng cằm lên, rũ mắt nhìn về phía cô nói: “Hình như cô không cần ăn cơm nhỉ?”
“Hả? Đương nhiên cần! Ha ha…… Không ăn cơm sao sống được?” Thẩm Vân Cương hoảng cả người, tưởng rằng mình bị phát hiện rồi cơ.
“Hôm nay tôi ở đây, ngây người hẳn một ngày, sao không thấy cô ăn gì?”
“Tôi…… Ngài cũng chưa ăn, sao tôi lại không biết xấu hổ mà ăn trước được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày thường Molders không ở nhà lâu, trong phòng chỉ có một mình cô nên cô chưa từng chú ý tới phương diện này. Hôm nay hắn không đi đâu, cô cũng quên khuấy đi mất.
“Trước khi cô tỉnh lại, tôi đã ăn cơm trưa.”
“Ha ha…… Phải không.” Thẩm Vân Cương nói, “Tôi thấy ngài không ăn cơm, cũng không dám tự tiện làm đồ ăn. Tôi thường chờ ngài ăn xong thì ăn vài miếng bánh mì thôi, dù sao tôi cũng ăn ít lắm.”
Molders cứ như vậy nhìn cô vài giây, không nói gì nữa. Một lát sau, hắn ném xuống một câu “Tôi cho phép cô” rồi sải bước đi xuống lầu.
Hắn cho phép? Hắn cho phép cái gì? Quyền sử dụng đồ ăn? Cảm ơn, cô không cần. Tuy thế, chuyện này về sau thật sự phải chú ý một chút, trên người cô ngày càng nhiều sơ hở, nếu một ngày nào đó lòi đuôi ra thì thật xấu hổ.
Thẩm Vân Cương chạy đến ban công, muốn nhìn xem Molders sẽ xử phạt nhóm phạm nhân bỏ trốn như thế nào.
Trừ bỏ bị nổ chết, bị đánh gục trong rừng cây hoặc một ít người chạy thoát, bị bắt lại chỉ còn hơn trăm người.
Những người bị bắt lại trên lưng đều cõng một tấm gỗ, mặt trên khắc: “Heil! Hitler! Tôi trở về rồi đây!” sau đó bắt bọn họ đi quanh trại tập trung, gieo rắc nỗi kinh sợ vào nhóm tù nhân ở lại. Mỗi người đều đi rất chậm, bởi vì bọn họ biết, điểm dừng chân cuối cùng của mình sẽ là giá treo cổ lạnh lẽo.
Nhưng dẫu có đi chậm lại cũng sẽ tới điểm dừng, cũng như cuộc hành trình nào cũng có nơi kết thúc. Bọn họ bị thắt cổ, rất nhanh liền biến thành những khối thi thể cứng đờ.
Molders đứng hút thuốc ở giá treo cổ cách đó không xa, mặt vô cảm mà nhìn một đám phạm nhân bị xử tử.
“Nhóm này đến từ đâu nào?” Hắn hỏi.
“Phe tù binh Liên Xô.” Klein trả lời.
Molders nghĩ lại một chút, “Không phải đều chết cả à? Sao lại còn nhiều thế?”
Klein giải thích: “tố chất thân thể của đám tù binh này đều quá tốt, cũng rất cường tráng, trực tiếp giết chết thì thấy hơi tiếc, bởi vì trại có rất nhiều việc nặng mà lũ Do Thái xanh xao bệnh tật kia không làm được, nên để lại bọn khỏe mạnh này tới làm, mỗi tội không nghĩ tới chúng lại vượt ngục tập thể cả đám.”
Molders gật gật đầu, đoạn hỏi tiếp: “Đây là đám cuối à?”
“Cơ bản là thế.”
Molders nói chuyện với Klein một lát, có một gã phạm nhân chuẩn bị treo cổ trông vô cùng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, thậm chí còn có chất lỏng không rõ từ chỗ kia chảy ra.
Molders chán ghét nhíu mày.
Mấy tên lính cũng ghét bỏ lấy báng súng đập vào người gã, hung hăng nói, “Đi lên!”
Gã run rẩy nâng một chân dẫm lên đầu gỗ, dựa vào cột, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, vốn dĩ mặt rất bẩn, bị nước mắt nước mũi quẹt đến đen trắng, nhìn thật là buồn cười.
Lúc hai chân gã đều phải bước lên, hắn đột nhiên khóc lớn một tiếng, đoạt lấy súng của tên lính đẩy gã lên giá treo cổ, bắt đầu xả đạn.
“Đi chết đi ——”
Tuy nhiên, đây là khẩu G43 được trang bị cho lính cấp thường, chỉ được trang bị 10 phát đạn, mà gã khẩn trương nên cũng không bắn được nhiều người, bọn lính cũng lập tức phản ứng mà quay lại, trực tiếp nổ súng, bắn gã thành cái sàng.
Thẩm Vân Cương không đành lòng nhìn tiếp, tuy rằng lúc trước gã buồn cười, lại nhát gan, nhưng ở đây một lúc, cô cảm thấy gã thật đáng kính. Đối diện với cái chết, mọi người đều sợ hãi, gã hẳn phải chết không nghi ngờ. Nhưng dưới tình huống ấy, gã không lựa chọn ngồi chờ chết, mà lại phấn khởi phản kháng.
Nhưng vượt ngoài dự kiến của cô là, gã kia lại tập kích trúng Molders.
Buổi tối trở về, cánh tay của Molders đã được băng bó, viên đạn bắt trúng bả vai phải của hắn. Thẩm Vân Cương nảy ra một suy nghĩ đối với thương thế của hắn, được!
Không ngờ cô lại cao hứng quá sớm, tay phải của Molders sau khi bị thương thì rất rất nhiều thứ không thể làm được, cô liền phải làm giúp hắn. Ví dụ như hiện tại.
Muốn một đại khuê nữ như cô tới cởi quần áo cho một người đàn ông có phải quá xấu hổ hay không?
Nhìn biểu tình rối rắm của cô, Molders cười lạnh một tiếng, nói: “Cô cởi áo trên cho tôi là được.”
“À à, được.” Thẩm Vân Cương thở phào nhẹ nhõm.
Tuy chỉ cởi áo trên nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ quái. Ở phòng ngủ của một người đàn ông mà lại chủ động cởi áo người ta...
Nhưng rối rắm thì rối rắm, cô vẫn làm nghiêm túc.
Cúc áo vĩnh viễn chỉnh tề của Molders kéo dài một hàng đến tận gần cổ, Thẩm Vân Cương duỗi hai xuống tay nhưng nửa ngày vẫn chỉ với tới huân chương của hắn, không sao với lên cổ áo được. Cô đành xấu hổ nói: “Chỉ huy, ngài có thể cúi xuống chút được không? Tôi với không tới.”
Molders cúi đầu nhìn cô, bỗng khóe môi hắn gợi lên một nụ cười ác liệt, tò mò hỏi: “Cô trưởng thành rồi mà vẫn thấp bé thế à?”
“Vâng……”
“Chân ngắn thế chắc đi đường vất vả lắm nhỉ?”
Thẩm Vân Cương không còn gì để nói, vì hôm nay tâm trạng bực bội nên hắn cũng không muốn cô sống tốt à?
“Không vất vả, thói quen, cảm ơn đã quan tâm.”
Molders không hề trêu đùa cô, lưng hơi cong xuống, phối hợp với cô.
Thẩm Vân Cương đem Thập tự Sắt trên cổ áo hắn hạ xuống, để vào hộp, sau đó chạm tới viên cúc áo cao nhất. Bởi vì cổ áo sơ mi kề sát cổ, tay cô không tránh được mà chạm vào da hắn.
Hầu kết hắn hơi lăn lộn một chút, cọ qua ngón tay cô, vì thế cô liền chú ý tới nó.
Hầu kết của Molders thực rõ ràng, cô nhớ rõ lúc trước đã đọc qua một bài báo mạng phân tích hầu kết của đàn ông. Bởi vì rất nó thú vị, nên cô nhớ kĩ.
“Hầu kết của đàn ông rõ ràng tượng trưng cho hormone giống đực tràn đầy, thông thường người đó có ý chí kiên định, cho nên sẽ khắc chế dục niệm của bản thân cực tốt, hơn nữa tính tình kiên định, tình cảm đơn độc.”
Từ khi xem qua cái này, cô sẽ ngẫu nhiên chú ý tới một số giống đực mà mình quen biết, nhưng chỉ là giao tình hời hợt nên cô không thể chứng thực xem lý luận này chuẩn hay không.
Bởi vì cong eo, hô hấp của Molders như muốn phả hết trên mặt cô, cô chưa từng thân thiết với đàn ông như thế nên hơi xấu hổ, cởi áo sơ mi của hắn xong, cô cẩn thận để xuống rồi lùi về sau hai bước.
Thấy xúc cảm ôn nhu lượn quanh cùng hơi thở tươi mát mang hương vị xà phòng rời đi, Molders thẳng người, thanh âm hơi khàn khàn: “Ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Thẩm Vân Cương ôm áo sơ mi dính máu của hắn nhanh chóng rút lui, quả nhiên loại chuyện cởi quần áo này có chút quái quái.
Quần áo dính máu phải giặt ngay, bằng không sẽ rất khó tẩy. Cô thức đêm để giặt sạch chế phục và áo sơ mi, xong rồi thì lại tỉ mỉ lau vết máu dính trên giày hắn.
Làm xong chừng đó việc, Thẩm Vân Cương không khỏi thở dài, cô chưa từng tẩy quần áo cho cha mẹ mình đâu, bây giờ ngược lại, mỗi ngày đều phải hầu hạ cái tên đại ma đầu này.
Mà lúc này, đại ma đầu Molders đang ngồi dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc để làm bay đi mùi cơ thể cô, hắn nâng tay trái lên, dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo hầu kết của mình, ánh mắt càng trở nên khó lường.