Sườn xám cùng quân trang

Chương 41:
Suốt hai ngày, ngoại trừ một đợt người nữa cũng bị tống vào đây thì không có ai tới đưa cơm cho các cô nữa. Thẩm Vân Cương không vấn đề gì, chỉ có Helena lúc bị đói, lại côu nhiều thương tích. Càng nghiêm trọng hơn, trước lúc thẩm vấn cô ấy phát sốt.
Thẩm Vân Cương ôm lấy Helena, cả người cô ấy run lên, lòng cô nôn nóng cực kỳ nhưng không có cách nào. Uổng công cô có kĩ năng chữa bệnh, mà lại không có vật dụng hữu ích.
Tìm đâu ra thứ giúp Helena hạ sốt đây? Thẩm Vân Cương nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, sau đó chải vuốt ở trong đầu một chút, tìm ra vài cách chữa bệnh.
Có!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trung y có vài loại huyệt vị giúp hạ sốt, mát xa một chút sẽ có hiệu quả nhất định. Ví dụ như huyệt Đại Chuy, huyệt Khúc Trì và huyệt Cáp Cốt. Tuy rằng không biết hiệu quả như thế nào, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể thử một lần.
Thẩm Vân Cương tìm được xương cổ thứ bảy của Helena, ngón trỏ thong thả dùng sức ấn huyệt Đại Chuy, liên tục mấy giây, sau đó lại chậm rãi buông tay, cứ như vậy lặp lại vài lần.
Cô cũng không biết đến cùng là có tốt hơn hay không, chỉ có thể thay phiên ấn ba huyệt này. Qua vài giờ, Helena tỉnh lại sau cơn mê. Bởi vì sốt cao, đôi mắt cô ấy hồng đến đáng sợ.
“Helena, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi.” Thẩm Vân Cương ôm thân thể suy yếu của cô ấy, khóc trong vui sướng.
Helena ho khan hai tiếng, nâng hai tay lên, sờ gương mặt sưng đỏ của mình, gian nan nói: “Cương, hình như tôi sắp chết rồi.”
“Đừng nói vậy! Cô không thể từ bỏ!” Thẩm Vân Cương thấy cô ấy sa ngã liền cổ vũ.
Helena cảm giác hô hấp có chút ngưng trệ, há miệng hít thở nặng nề, ho khan một trận. Cô ấy vô lực nằm trên đùi Thẩm Vân Cương, tròng mắt vô hồn, “Cương, sinh tồn thật sự mệt mỏi quá, có lẽ tôi nên từ bỏ sơm hơn, giãy giụa trong đau khổ để làm gì chứ?”
“Đừng nghĩ như vậy Helena, cô cố chịu một chút.”
Helena nhìn màu xám xịt u tối của trần nhà, lâm vào hồi ức, “Cô biết không? Thời điểm tôi vừa tới đây không lâu, tôi thề nhất định phải sống sót đi ra, tôi và bạn bè cổ vũ nhau suốt ngày. Nhưng do công việc nặng nề, lại bị mắng chửi thường xuyên, hoàn cảnh trớ trêu này nữa... Bạn tôi bảo mình sắp chết rồi, cô ấy la to nói  mình chịu đủ rồi, không muốn sống nữa. Rất nhanh, đội binh lính của SS liền kéo cô ấy đi, sau đó tôi không còn nhìn thấy cô ấy nữa.”
“Helena……”
Cô ất xoay đầu nhìn Thẩm Vân Cương, tiếp tục nói: “Cương, tôi thật sự hâm mộ cô đấy, bất cứ khi nào nhìn thấy cô, cô luôn tràn ngập sức sống, không hề giống chúng tôi.”
“Helena, đừng nói nữa…… Đừng nói nữa……” Thẩm Vân Cương nghe cô ấy giống như dặn dò hậu sự, ngữ khí khổ sở đến nỗi không thể nào kiềm chế.
“Hối hận duy nhất của tôi là chưa từng nói cho anh ấy biết.” Khóe mắt Helena chảy xuống một hàng nước mắt, “Tuy rằng tôi yêu anh ấy, nhưng chưa từng biểu hiện ra, đem tình cảm ấy chôn sâu xuống đáy lòng, chưa từng đáp lại tình yêu của anh ấy.”
“Tôi đã sớm biết ở chỗ này vận mệnh vô thường, nhưng tại sao lại không dũng cảm lên một chút? Nếu ngày mai chúng ta đều chết, vì sao không thể nói “em yêu anh” trước mặt đối phương?”
“Helena, vẫn còn cơ hội, cô không được từ bỏ, chờ sau khi được thả ra, cô nhất định phải nói cho anh ta biết!” Thẩm Vân Cương nhẹ nhàng quơ quơ bả vai cô ấy, “Kiên trì một chút, nhiều lần thập tử nhất sinh như vậy mà cô vẫn sống sót, lần này nhất định cũng sẽ thế, Helena, cầu xin cô, kiên trì thêm một chút đi……” Cô nghẹn ngào “Helena… Cầu cô mở mắt ra đi... Cầu xin cô đó…… Ô……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên này, Molders đang cứng rắn đàm phán với Konrad.
“Đột nhiên anh mang người tới chỗ tôi quấy rối như thế, giờ có thể đi rồi.”
Konrad nói: “Tôi sẽ báo cáo mọi chuyện ở đây với cấp trên, kể cả ngài nữa đấy.”
“Tôi đã nói rồi, tôi làm việc ở đây theo sự sắp xếp của Quốc trưởng.” Molders không kiên nhẫn trả lời.
“Còn hầu gái của ngài, tôi sẽ nỗ lực thẩm vấn, hy vọng ngài tự giải quyết cho tốt.” Konrad cười đến chí tại tất đắc. (ám chỉ đã nắm chắc chiến thắng trong tay)
Ánh mắt của Molders tràn đầy chết chóc, “Cho nên anh đánh người, bắt cô ta nhận tội?”
“Tôi chỉ để ý kết quả.”
“Tôi cảnh cáo anh.” Ngữ khí Molders lạnh lẽo, “Nếu anh lấy việc công báo thù riêng, muốn dùng loại thủ đoạn này để hãm hại tôi, tốt nhất nên tự lường trước hậu quả đi.”
“Ngài dám uy hiếp tôi à?” Mặt Konrad trầm xuống, gã không thể tin được hắn lại to gan như vậy.
Molders nhếch môi khinh miệt cười, “Dám chứ.”
“Ngài!” Konrad giận dữ, “Rồi ngài sẽ phải sợ thôi……” Gã nói được một nửa liền bị tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt đứt.
Molders nâng cằm, ý bảo gã tiếp điện thoại.
Konrad nhấc điện thoại lên, “Xin chào, tôi là Konrad Morgan.”
Đầu bên kia không biết đã nói gì mà sắc mặt Konrad ngày càng trở nên khó coi, cuối cùng gã chốt một câu “Tôi đã biết” rồi cúp máy.
Molders vẫn ung dung nhìn gã, mặt lộ vẻ châm chọc. Konrad tức muốn hộc máu, nhưng vẫn giữ được lý trí, gã hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi cửa.
Như những gì Molders dự đoán, chạng vạng, Konrad mang theo người của gã nhanh chóng bỏ chạy.
Chờ Konrad rời khỏi, Molders tự mình đến trại số 11, lúc vừa tới cửa liền nghe được tiếng khóc của Thẩm Vân Cương, hắn nhăn mày, trực tiếp nâng chân lên đá văng cửa.
Thẩm Vân Cương bị tiếng động dọa sợ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy được sắc mặt âm trầm của Molders.
Molders nhìn người đang chết ngất trong ngực cô, giơ tay xuống, hạ lệnh: “Đưa cô ta đến chỗ Fritz.”
“Vâng!” Rất nhanh, bọn lính liền nâng Helena ra ngoài.
Thẩm Vân Cương nghe tới tên Fritz, mơ hồ nhớ ra là tên bác sĩ đó, cũng không nói thêm gì, nhanh chóng buông Helena ra để bọn họ đưa đi.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Thẩm Vân Cương rũ đầu ngồi ở góc tường, Molders bước vào, rồi ngồi xổm xuống.
“Cô không có gì muốn nói với tôi à?”
Thẩm Vân Cương không biết hắn có ý gì, nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm ơn, cảm ơn ngài đã cứu Helena.”
“Không, tôi không tới cứu cô ta.” Molders nâng cằm cô lên, phủ nhận.
 “Hả?” Thẩm Vân Cương không hiểu lắm.
“Tôi tới cứu cô.”
Mày phải của cô nhướn lên, vẻ mặt khó tin.
Molders nhìn mặt cô bị đánh thành đầu heo, giơ tay lên, muốn sờ máu dính ở khóe miệng đối phương, lại bị cô quay đầu né tránh.
“Xấu.”
“…… Ha ha.”
“Đau không?”
“Không đau, cảm ơn.”
Cô trả lời xong, Molders im lặng, cũng không cho cô đi, cứ như vậy yên lặng nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn đột nhiên vươn tay, sờ lên thái dương cô, cuốn một lọn tóc đen quanh tay, thưởng thức, “Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai?”
“Người thường.”
“Vậy cô thử giải thích những điều kì quái trên người cô xem?”
Thẩm Vân Cương bị nhốt lại hai ngày nay, đã nghĩ ra đối sách, “Ở đất nước phương Đông cổ của chúng tôi, có một loại y thuật thần bí tên là trung y. Bởi vì tôi bẩm sinh mang bệnh tim vốn dĩ không sống quá hai mươi tuổi, vẫn luôn dùng một loại trung dược đặc thù kéo dài sinh mệnh. Nhưng mà có một loại di chứng tương đối nghiêm trọng, khi chịu kích thích sẽ lâm vào một loại trạng thái chết giả.”
“Trung dược đặc thù? Là cái gì?” Molders không ngờ còn có loại thần dược đặc thù như thế, nổi lên chút hứng thú.
“Khụ, phản hồn hương.” Thẩm Vân Cương nói dối như thần, hạ bút thành văn, “Có thể khởi tử hồi sinh. Trên thế giới chỉ có một viên, bị chia làm ba, rơi xuống những nơi khác nhau, cha tôi đi tìm hết đời chỉ tìm được một viên, bởi vì không hoàn chỉnh, nên mới có di chứng đáng sợ như thế.”
Tuy rằng Molders không tin thần quái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của cô quá nhiều lần nên cũng có chút tin tưởng. Tuy nhiên, hiện tại hắn tạm thời không muốn truy cứu chuyện này.
“Cô tưởng mình có thể rời đi à?”
Thẩm Vân Cương hơi kinh ngạc nhìn hắn: “Đương nhiên.”
“Tôi đã cho người đi điều tra cô dựa theo thông tin cô khai báo, nhưng không tra được bất kì điều gì, thậm chí ở đây, cô như chưa từng tồn tại. Vì vậy, không phải cô nên giải thích với tôi một chút à? Thẩm Vân Cương?”
“…… Tôi nói tôi rơi từ trên trời xuống, anh tin không?”
“Nói thử xem?”
“Là…… Sau mỗi lần “chết” đi, tôi đều sẽ mất một phần ký ức, bởi vì tôi đã “chết” quá nhiều lần ở đây, nên bây giờ không còn nhớ rõ.”
“…… A.” Molders điểm nhẹ khóe mắt cô, “Cô không biết à, mỗi lần cô nói dối, đôi mắt sẽ tự bán đứng chính mình.”
“……” Thẩm Vân Cương chỉ có thể vịt chết mỏ vẫn cứng, “Tôi không có, ngài nói bậy, mắt tôi trời sinh đã thế.”
Molders biết hỏi tiếp cũng không tra được gì, vì thế đứng lên, nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Chẳng lẽ cô muốn ở đây nghỉ ngơi thỏa thích à?” Hắn lộ ra một biểu cảm giống như “cô có bị ngu không thế.”
“À…”
Molders thấy cô vẫn không nhúc nhích, hai tay khoanh trước ngực, hỏi: “Thật sự nghiện nghỉ ngơi rồi à?”
Thẩm Vân Cương nói lí nhí: “Chân tôi gãy rồi.”
Tuy rằng tiếng cô rất nhỏ, nhưng Molders vẫn nghe được. Hô hấp hắn ngưng trệ, trong giọng nói mang theo một tia tức giận, “Sao cô không nói?”
“Ngài vẫn luôn hỏi tới hỏi lui, tôi nói kiểu gì?” Thẩm Vân Cương cảm thấy hắn thực sự rất kì lạ “Hơn nữa sao tôi phải nói?”
Ngực Molders phập phồng, hắn đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống, trầm giọng bảo: “Lên đi.”
“…… Như vậy không tốt lắm đâu, lúc này vừa mới bị điều tra, có người báo cáo thì tôi lại bị đánh tiếp đấy.”
“Dông dài!” Molders ném áo của hắn cho cô, “Che kín bản mặt xấu xí của cô đi.”
“Được rồi……”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui