Sườn xám cùng quân trang

Chương 44:
Sau khi ở đây hơn một tuần, Thẩm Vân Cương rốt cuộc cũng đã thích ứng được với các trường hợp này, chẳng qua khi đối mặt với những sinh mệnh trẻ tuổi ra đi thì vẫn không khỏi xúc động.
Chiến trường tựa như một cỗ máy xay thịt lớn, nhanh chóng và quyết liệt thu hoạch lần lượt những sinh mệnh đang sống.
Thẩm Vân Cương vốn chỉ vì nhiệm vụ mà gia nhập chỗ này, mà hiện tại, chính mắt cô đã thấy hết thảy mọi thứ, cũng muốn góp một chút ít sức lực, nhờ vào kỹ năng của hệ thống giúp, cô sơ cứu càng nhiều vết thương, chỉ mong giúp được bọn họ giảm bớt một phần đau đớn.
Cô cầm nước sát trùng và băng gạc đi giúp thương binh thay băng, kiểm tra miệng vết thương. Người lính ngày đó được phẫu thuật viên đạn sát bên tim đã tỉnh, khi cô đang cúi đầu giúp bôi thuốc thì đột nhiên anh ta nâng tay lên sờ soạng mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương hoảng sợ, tay run lên, làm đỏ một ít nước sát trùng, cô nhăn mày, hơi bực bội, “Anh muốn gì?”
Mặt anh ta bị băng vải quấn hơn phân nửa, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn thấy đôi con ngươi xanh lam lộ ra cùng khuôn miệng toe toét cười.
Thẩm Vân Cương không để ý, tức giận nói: “Cười cái gì mà cười, không đau à?”
“Hầu gái nhỏ của tôi, cô đây là vì hầu hạ tôi mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đây sao?” Giọng điệu lười biếng quen thuộc vang lên, Thẩm Vân Cương sửng sốt, động tác bôi thuốc không khỏi dùng thêm chút sức.
“A, đau đau đau, cô đang muốn mưu sát chủ cũ à……”
Thẩm Vân Cương nhanh chóng buông tay, chăm chú nhìn anh ta, hỏi: “Anh là List à?”
“Đúng vậy, vậy mà cô cũng không nhận ra tôi, hừ, uổng công trước khi đi tôi còn bận chuẩn bị tốt giúp cô.”
“…… Mặt anh quấn băng như thế, sợ đến ngay cả mẹ anh cũng chẳng nhận ra con mình.”
“Xin lỗi chứ, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô rồi.” List cười tủm tỉm, nhéo nhéo mặt cô, “Một chút cũng không thay đổi, thật tốt.”
Thẩm Vân Cương cũng cười cười: “Anh cũng còn sống, thật tốt.”

Hai người nhìn nhau cười, List đụng đến miệng vết thương, nhe răng trợn mắt “A” một tiếng.
“Tôi giúp anh băng bó, anh đừng động đậy được không ?”
“Rồi.” List nằm yên không hề động đậy, “Sao cô lại chạy đến bệnh viện dã chiến?”
“Tôi tham gia hội Chữ Thập Đỏ.” Thẩm Vân Cương giơ phù hiệu trên tay áo cho anh ta nhìn nhìn.
“Cô không phải đang ở trại tập trung sao? Molders đuổi cô đi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là thả ra, thả ra hiểu không? Đuổi cái gì mà đuổi.” Thẩm Vân Cương trợn mắt khinh thường, “Nghe nói hắn cũng muốn ra chiến trường, chỉ là không rõ sẽ đi tuyến Đông hay là tuyến Tây.”
“Gì cơ?” List cảm thấy không thể tin nổi, “Sao cậu ta lại muốn ra chiến trường?”
“Tôi biết làm sao được.”
“Do cô nói gì với cậu ấy à?”
“Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy.” Thẩm Vân Cương cố định lại băng vải, “Có tên đội trưởng hay đại đội trưởng gì gì đó kiểm tra trại Auschwitz đột xuất, chắc là bị bắt thóp rồi.”
“Chuyện này không thể nào, cậu ta cứng nhắc như vậy, lại cũng không phải là quan tham thì sao lại sợ bị người ta bắt được.”
“Tôi cũng không biết, có lẽ do hắn rời đi, nên tôi được thả ra cùng một đám tù nhân, tôi cũng không có nơi nào để đi, vì vậy theo hội Chữ Thập Đỏ tới đây.”
“Molders mà cũng có lúc tốt bụng như vậy à.” List bỡn cợt nhìn cô, mỉm cười đầy ý tứ.
Thẩm Vân Cương bị anh ta nhìn đến hơi ngượng, lắp bắp nói: “Không…… Không phải do trước khi đi anh muốn hắn chăm sóc tôi sao?”
List “À” một tiếng thật dài, còn muốn nói nữa, nhưng Thẩm Vân Cương nhanh chóng cầm đồ đi rồi nói: “Tôi còn bệnh nhân khác, đi trước.”

List cười tủm tỉm gật đầu, “Lúc nào rảnh rỗi thì đến thăm tôi nha, hầu gái nhỏ của tôi.”
Thẩm Vân Cương quay đầu lại, ra vẻ hung ác trừng anh ta một cái, “Anh quên tên tôi rồi à?”
List cười ha ha, nghiêm túc nói: “Cương, có thể gặp lại cô, thật tốt.”
Thẩm Vân Cương không thể ngờ được người trên bàn mổ ngày đó lại là List. Lúc ấy mặt anh ta dính đầy máu, hơn nữa gặp tình huống khẩn cấp như vậy cô đâu còn tâm tư mà để ý đến diện mạo của bệnh nhân.
Cô phào nhẹ nhõm, may mắn là cuộc giải phẫu rất thành công, List vẫn còn sống.
Cô vẫn rất cảm kích List, dù sao anh đã giúp cô rất nhiều, hơn nữa, anh ta còn là một vị sĩ quan có tình người. Nếu không phải sinh ra ở thời đại này, chắc chắn anh ta sẽ sống cực kì sung sướng, hơn nữa còn là một người đàn ông ưu tú.
Huống chi, giác ngộ của anh ta cao hơn hẳn so với vị chỉ huy bị tẩy sạch não kia, chỉ hy vọng anh ta có thể sống sót tại chiến trường tàn khốc này.
Thẩm Vân Cương kiểm tra nốt bệnh nhân cuối cùng, sau đó đi ra ngoài hít thở, đang đi qua đại sảnh, bỗng vạt áo bị túm lại.
Cô quay đầu nhìn bệnh nhân được băng bó đơn giản, ánh mắt tối sầm lại, ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh ta, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Y tá, cô có thể nói chuyện cùng tôi không?”
“Tất nhiên, anh tên gì?” Thẩm Vân Cương mỉm cười nói với anh ta.
“Vanya, còn cô?”
“Anh có thể gọi tôi là Cương.”
Vanya cố gắng cười, “Cương, đã lâu rồi tôi chưa nói chuyện cùng cô gái nào cả.”
“Đợi chiến tranh kết thúc, anh sẽ được trở về gặp người con gái anh yêu mà.”

Vanya muốn lắc đầu, nhưng hiện tại động tác này với anh ta mà nói cũng có chút quá sức: “Cô gái mà tôi yêu lấy chồng rồi, bởi vì tôi từ chối em ấy, nên em ấy không biết tôi cũng yêu em.”
“Vì sao lại từ chối cô ấy?”
“Vì tôi muốn ra chiến trường, tôi không muốn để em ấy chờ đợi, chẳng may tôi chết trên chiến trường thì em ấy sẽ rất đau lòng.”
“Không đâu, anh sẽ trở về.”
“Vậy sao? Lúc em ấy kết hôn trông rất đẹp, ước gì người đứng bên cạnh em ấy là tôi, nhưng tôi không thể.” Ánh mắt Vanya sáng lên một chút, “Tôi muốn dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ đất nước, khiến cho kẻ địch không thể tiến vào, tôi muốn em ấy sống bình an hạnh phúc, bất kì lúc nào cũng có thể mỉm cười.”
“Vanya, anh cũng tài thật.” Thẩm Vân Cương sắp cười không nổi nữa, cô cố nén nước mắt.
Ánh mắt Vanya bắt đầu trống rỗng, nhìn Thẩm Vân Cương: “Nina, sao em lại khóc?” Anh ta cố gắng nâng tay lên lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc mà, Nina của tôi, em khi cười lên mới là đẹp nhất.”
Thẩm Vân Cương gật đầu lia lịa, “Em không khóc, em không khóc……”
Vanya cười khẽ: “Nina……”
Thẩm Vân Cương cố trưng ra một nụ cười khó coi, nói: “Em đây, Vanya.”
“Tôi yêu em…… Nina.”
Nước mắt Thẩm Vân Cương rớt xuống, cô vuốt đôi mắt mở lớn của Vanya xuống, sau đó chạy ra ngoài.
Cô ngồi xổm dưới gốc cây trước bệnh viện khóc nấc lên, chờ cô từ từ bình tĩnh lại, có một chiếc khăn tay trắng được đưa đến trước mặt cô, Vân Cương quay đầu nhìn lại, “List, sao anh lại xuống giường?”
List bất đắc dĩ trả lời: “Qua cửa sổ nhìn thấy hầu gái nhỏ của tôi ngồi xổm dưới gốc cây khóc cực kì đáng thương, rất không nỡ, tôi vì nguyên tắc chủ nhân yêu dân như con mới chạy xuống để đưa khăn tay, cho nên…… Mau lau đi.”
Thẩm Vân Cương thiếu chút nữa bị anh ta chọc cười, cô nhận lấy khăn tay lau nước mắt: “Anh mau trở về đi, miệng vết thương của anh cực kì nghiêm trọng, suýt chút nữa đi đời nhà ma rồi.”
List chẳng bận tâm: “Không sao, trên chiến trường nhiều lần tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, có mấy lần đại pháo nổ tung cách tôi chỉ vài bước chân, tôi bị sóng xung kích văng ra xa, cuối cùng vẫn còn sống đó thôi.”
Thẩm Vân Cương cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay: “Vì sao phải chiến đấu? Chiến tranh cũng chỉ khiến con người đau khổ.”
List không nói chuyện, Thẩm Vân Cương ngẩng đầu nhìn anh, anh ta nhìn mấy con chim nhỏ đậu trên nhành cây, mổ mổ nhau, sau lại vung cánh bay đi.

Anh ta nở nụ cười: “Sâu trong loài người vẫn mãi là cầm thú, đầy tham lam, dục vọng, thù hận. Để chiếm đoạt? Để phát triển? Ai mà biết được.”
“List……”
“Cho nên chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” List nói xong liền ôm ngực, từ từ ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
Thẩm Vân Cương cũng không biết nên nói gì, cô chuyển đề tài, “Bệnh của anh tốt hơn chút nào chưa?”
“Cô đang nói cái này hả?” List chỉ chỉ ngực mình, “So với tôi cô hẳn càng rõ hơn ha.”
“Anh biết tôi đang hỏi cái gì mà.” Thẩm Vân Cương lẳng lặng nhìn anh ta.
“A, thì ra cô nói cái này.” List dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên đầu mình, cười khẽ, “Khỏe mà, khoẻ lâu rồi.”
Thẩm Vân Cương nhíu mày: “Lừa người.”
Đột nhiên List vươn tay xoa nếp nhăn giữa mày giúp cô: “Đừng nhíu, xấu quá.”
“…… A.”
“Tôi không lừa cô, sau khi lên chiến trường bỗng tôi cảm thấy không có gì phải buồn, mỗi ngày đều phải đối mặt với sinh tử, lơ là một chút liền có thể bị bắn trúng, sau đó sẽ không tỉnh lại nữa, một đám chiến hữu bên cạnh tôi đều ngã xuống rồi.” List đột nhiên nắm chặt tay Thẩm Vân Cương, “Nhưng vì sao tôi vẫn còn sống sót?”
Thẩm Vân Cương thấy anh ta có chút không đúng, vội vàng nắm lấy tay anh, nói: “List, anh không thể nghĩ vậy được, còn sống là may mắn, chứng minh trời cao đang giúp anh đấy.”
List chớp chớp mắt, đột nhiên hồi thần, anh ta cười cười: “Lại dọa cô à, trời cao giúp đỡ? Ha ha……”
Thẩm Vân Cương nhìn trạng thái này của anh ta, biết rõ bệnh không chỉ không tốt lên, ngược lại càng nghiêm trọng hơn. Tuy rằng anh ta đã cố gắng kìm nén, lộ ra một nụ cười tươi như ánh mặt trời, nhưng sự chán đời dưới đáy mắt càng thêm sâu.
“Cương, cô biết không? Thượng đế sẽ không giúp Đức nữa đâu, trận này của ta……”
Thẩm Vân Cương vội vàng bịt kín miệng anh ta, nhìn trái nhìn phải, may là không có người gần đó, “Anh muốn bị bắt đi à?”
Bàn luận về trận chiến thất bại là điều tuyệt đối không thể tùy ý nói, nếu bị người nào có dã tâm nghe được thì phiền to.
Đang lúc thuận lợi đánh thắng Kherson, Yalta, Sevastopol, Manstein mới vừa trở thành Thống chế Lục quân, vậy mà List lại nói thế. Thẩm Vân Cương cũng không biết nên nói anh ta quá nhạy bén, hay là quá tỉnh táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận