Chương 52
Vết thương của Thẩm Vân Cương cũng không quá nghiêm trọng, huống chi cơ thể của cô còn có năng lực tự chữa trị, nằm trên giường không bao lâu đã khỏi hẳn. Nhưng để không gây sự chú ý, cô nằm một tuần liền mới xuống giường.
Molders để cô làm trợ lý cho Fritz, lúc gã nhìn thấy cô ra ngoài, vẫn mang bộ dáng hếch mũi lên trời kia, “Ê, chuột nhỏ.”
Thẩm Vân Cương nhíu mày, không để ý đến gã.
“Tôi gọi cô đó!” Fritz tăng thêm âm lượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gọi ai là chuột nhỏ?” Thẩm Vân Cương xoay người lại, khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên hỏi gã.
“Chuột nhỏ gọi cô đấy.” Fritz trưng ra vẻ mặt “Cô thật ngốc” nhìn cô.
Thẩm Vân Cương gật gật đầu, “Được rồi, chuột nhỏ gọi tôi làm gì?”
“Phì……” Một tiếng cười truyền đến, Thẩm Vân Cương và Fritz cùng quay lại.
Molders và List đứng ở cửa, List dùng một tay đẩy xe lăn cho Molders, nhìn dáng vẻ chắc là chuẩn bị ra ngoài hóng gió.
Vốn List chuẩn bị trở về, nhưng thấy Molders cũng bị thương, anh ta quyết định không về nữa nên ở lại đây luôn.
Fritz nghe được tiếng cười của List, rốt cuộc cũng phản ứng lại, gã tức giận: “Cô dám trêu chọc tôi?”
“Là anh không tôn trọng tôi trước.” Thẩm Vân Cương lười để ý đến gã, cô quay người rời đi.
Fritz giữ tay cô, trừng mắt: “Bây giờ lá gan của cô rất lớn đấy, còn dám nói chuyện với tôi như vậy, biết thế lúc trước ở Auschwitz tôi đã biến cô thành xà phòng da vàng rồi……”
“Fritz!” Molders nghiêm khắc quát gã.
Thẩm Vân Cương tức giận đến bật cười, cô hất tay gã ra, tuy cô lùn nhưng khí thế cũng không kém gã, “Tốt nhất anh nên gào lớn tiếng chút, để cho tất cả mọi người đều biết các người làm những chuyện táng tận lương tâm đó.”
“À, cũng phải ha.” Cô cười lạnh một tiếng, “Dù sao đây cũng là địa bàn của các anh, cho nên anh mới có thể gào to thế.”
Thẩm Vân Cương nói xong liền rời đi, lúc ra đến cửa, Molders giữ tay cô.
“Đừng chạm vào tôi!” Cô lạnh lùng nói rồi hất tay hắn ra.
Molders nhíu mày, “Em có thái độ gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh muốn tôi phải tỏ thái độ như thế nào? Có phải tôi nên quỳ xuống cảm tạ anh vì lúc trước đã không đem tôi làm thành xà phòng da vàng? Ha ha, chỉ huy à, đúng, trước kia anhđã giúp tôi, mấy ngày hôm trước tôi cũng cứu anh, hiện tại chúng ta xem như là đã thanh toán xong đi.”
“Thanh toán xong?” Nghe cô nói xong, mặt Molders âm trầm đến đáng sợ.
“Không phải sao? Nếu chưa đủ, tôi sẽ ở cái bệnh viện này tiếp tục phục vụ cho đế quốc Ðức, cứu giúp bệnh nhân của các anh, được chưa?”
“Đây là ý muốn của em à?”
“Thế anh muốn tôi nghĩ cái gì thì có thể nói thẳng ra, tôi nhất định sẽ làm việc theo sự sắp xếp của anh, thưa, chỉ, huy.”
Sắc mặt Molders khẽ biến, bàn tay nắm tay vịn xe lăn nổi gân xanh, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, hạ giọng bảo: “Vân Cương, đừng náo loạn!”
List và Fritz quả thực sợ đến ngây người, bọn họ chưa từng thấy vị chỉ huy lãnh khốc vô tình này cúi đầu đâu, nếu đổi thành người khác chỉ sợ sớm đã bị kéo ra ngoài bắn chết rồi.
Nhưng Thẩm Vân Cương lại bật cười, cãi nhau nửa ngày đều là do cô vô cớ gây rối a, “Được rồi, đều là tôi sai, làm sao tôi dám gây chuyện chứ? Dù sao thì các người cũng là một đám cao cao tại thượng, một lời không hợp liền đem tôi làm thành xà phòng, tôi có tư cách gì mà gây chuyện với các người chứ.” Rồi cô cúi xuống, “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
List còn chưa thấy Thẩm Vân Cương như vậy bao giờ, anh chớp chớp mắt đi lại vỗ bả vai Thẩm Vân Cương rồi lên tiếng hoà giải nói: “Được rồi, làm gì đó, con gái mà tức giận là xuất hiện nếp nhăn sẽ xấu lắm nha.”
Fritz ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Vốn đã xấu rồi.”
Thẩm Vân Cương vốn dĩ cũng không muốn tranh cãi cùng bọn họ, gã Fritz này, miệng gợi đòn thật làm cô ngứa tay. Trước kia ở trại tập trung cô vì nhiệm vụ để tránh bị phiền nhiễu mà khom lưng uốn gối với bọn họ, nhưng sau khi ra khỏi, bộ dạng gã vẫn như này, thật là khiến cô cực kì khó chịu.
Cô nắm tay niết đến vang lên tiếng ken két, sau khi Fritz nhìn thấy coi thường mà nói: “Làm sao? Muốn đánh nhau à? Người Trung đã xấu lại còn phẳng.”
“Aaaaa, tức chết tôi, hôm nay không khiến anh khóc lóc tìm mẹ thì tôi không phải là người Trung Quốc!” Thẩm Vân Cương bị một câu cuối của gã làm cho phát bực, cô nhảy lên rồi lại giựt tóc gã.
“Ai —— da! Cô dừng tay cho tôi!” Fritz thật cưng bộ tóc của gã, đây là đặc trưng của dân tộc Đức cao quý bọn họ, mỗi ngày gã vì kiểu tóc này đều phải dậy sớm hơn một giờ, lúc này vậy mà bị cô làm rối lên như vậy.
“Xin lỗi tôi nhanh!” Thẩm Vân Cương một tay nắm một tay bứt, dữ tợn nói.
“Muốn cũng đừng hòng!” Fritz quay lưng để bắt cô, bị cô đạp quay lại.
“Hôm nay dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải đem anh giựt thành Địa Trung Hải!”
“Cô buông ra mau, nếu không tôi bắn!”
“Súng? Súng ở đâu cơ?”
Fritz sờ sờ sau eo, chưa sờ đến, giây sau đã phát hiện bị chĩa súng vào đầu.
List nhìn thấy thế, đang định lại ngăn cản, Molders vươn cánh tay ngăn anh ta lại: “Không sao, cô ấy sẽ không nổ súng.”
Thẩm Vân Cương đắc ý mà nói: “Anh nghĩ tôi không thấy cái tay này của anh sao? Hừ, mau xin lỗi tôi đi.”
“Mơ đi! Đàn ông Đức không có thằng hèn, dù bị súng chĩa vào cũng tuyệt đối không khuất phục!” Cằm Fritz nâng lên ra vẻ tuyệt không bao giờ nhượng bộ.
Thẩm Vân Cương cười lạnh một tiếng, ném khẩu súng cho List.
Fritz hừ một tiếng nói: “Tôi biết ngay là cô không dám.”
“Vậy hả?” Thẩm Vân Cương cười hai tiếng, móc một cây kéo nhỏ từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt gã, “Hay là, tôi giúp anh cạo trọc nha.”
Fritz vừa thấy, hét lớn: “Dừng tay! Sao cô lại mang theo kéo bên người đấy!”
“Mắc gì hỏi tôi, tôi đếm đến ba, anh mà không xin lỗi thì tôi sẽ cắt!”
“1”
“2”
“3”
“Tôi sai rồi được chưa!” Fritz hậm hực.
“Sai ở đâu cơ?”
“Không nên nói sự thật.”
“Hả!?” Huyệt Thái Dương của Thẩm Vân Cương giật giật, “Tôi cho anh cơ hội cuối, nói lại lần nữa.”
Molders và List cùng lúc đỡ trán nhìn hai người ầm ĩ cách đó không xa.
Qua “sự kiện” cắt tóc này, Fritz cũng không tự dưng châm chọc cô đôi ba câu, nhưng thật ra là Thẩm Vân Cương, thấy gã lại gần lại lấy kéo nhỏ của mình ra.
Rồi đến một ngày, gã không nhịn được nữa, nhân lúc cô không để ý liền lấy trộm cây kéo nhỏ trong túi cô, sau đó chôn dưới gốc cây to.
Giải quyết xong cây kéo, Fritz tức thì cảm thấy như nông dân trở mình hát ca, lập tức lại kiêu căng ngạo mạn.
Tâm trạng rất tốt đến nỗi lúc gã nghỉ ngơi còn lảo đảo lắc lư mà chạy lại trước mặt Thẩm Vân Cương khoe mẽ, “ Đã xấu còn phẳng……” Gã còn chưa nói xong, Thẩm Vân Cương lại cười tủm tỉm móc ra một cái kéo.
Fritz: Ôm mặt thét chói tai.jpg
Sau đó…… Bệnh viện có thêm một quy định kì quái, ngoài phòng giải phẫu ra, kéo là loại vật phẩm bị cấm, không được tự ý mang theo.
Bởi vì Thẩm Vân Cương và Fritz không hợp, Molders đành phải phân cô làm trợ lí cho một nữ bác sĩ khác.
Fritz vẫn luôn cảm thấy Thẩm Vân Cương nhờ Molders ưu ái nên mới thăng chức, không có kỹ thuật thật thụ nào, trong thâm tâm gã vẫn luôn coi thường cô.
Thời tiết ngày càng lạnh, lá cây gần như rụng hết, chiến tranh cũng không kết thúc nhanh như bọn họ nghĩ, thương binh ngày càng nhiều, bác sĩ gần như không đủ.
Có rất nhiều binh sĩ vừa bị thương, khiêng về là có thể cứu chữa, nhưng bởi vì nhân lực không đủ, phần đông bác sĩ đều làm liên tục, cứ như vậy mà rất nhiều người đã thiệt mạng do chậm trễ thời gian chữa trị.
Thẩm Vân Cương thật ra có thể làm phẫu thuật, chẳng qua vì cô chưa từng làm, tâm lý cũng có chút sợ hãi, thế nên vẫn luôn làm một số việc tương đối đơn giản không cần kỹ thuật khó.
Cô nhìn từng tốp binh sĩ đau khổ chết đi vì không được chữa trị, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, đi xin cấp trên được làm phẫu thuật.
“Cô làm được? Morphine quý giá như vậy, không phải để cô đi thử nghiệm.” Fritz chỉ cho là cô đang mạnh miệng.
“Morphine quan trọng hay là mạng sống binh sĩ quan trọng?”
“Nếu cô lãng phí morphine lại không cứu được mạng binh sĩ thì không phải là lãng phí tài nguyên sao?”
“Tôi bảo đảm, miễn là tình huống thông thường thì có thể cứu được, tôi sẽ không phí phạm.” Thẩm Vân Cương nghiêm túc mà nói, “Với lại, là ngài Von Molders đã mời tôi đến đây, các anh không tin tôi thì cũng nên tin ngài ấy chứ.”
Cứ như vậy, cô được cầm dao phẫu thuật. Kỹ năng mà hệ thống cho này còn ghê gớm hơn nhiều so với suy nghĩ của cô, với lại còn có tổng hợp thông tin chữa trị và kỹ thuật đời sau, nên lúc cô cầm dao phẫu thuật liền cực kì rõ bước tiếp bản thân nên làm gì.
Vấn đề chính là khắc phục chướng ngại tâm lý. Cô không học y, cũng chưa quen với việc rạch mở bụng xuất hiện phổ biến này, cho nên, sau lần đầu giải phẫu, vẫn cảm thấy sắp chết rồi.
Fritz đứng bên cạnh nhìn, thấy dù là trong quá trình phẫu thuật hay ở bước khâu lại miệng vết thương, cô đều làm cực tốt, tuy vừa bắt đầu có chút do dự và chưa quen, nhưng mà về sau hoàn toàn không tìm thấy lỗi sai, vì thế gã bắt đầu rửa mắt nhìn cô.
Thẩm Vân Cương không biết biệt danh ngầm của bản thân đã được thăng cấp.
Molders và List ở đây dưỡng thương, đương nhiên đều biết cực kì rõ mỗi hành vi của Thẩm Vân Cương. Dù bọn họ không cố tình nghe ngóng, nhưng tên miệng rộng Fritz khi tới kiểm tra vết thương luôn lầm bầm lẩm bẩm oán giận một đống.
“Các anh không biết nhỏ xấu xí kia rất xấu đâu blah blah……”
“Nhỏ Châu Á kia quá nham hiểm blah blah……”
“Người nhỏ có chút xíu mà không biết tự lượng sức mình blah blah……”
“Không ngờ nhỏ đó lại rất lợi hại blah blah……”
List nghe xong thì cười nói với Molders: “Quả là người mà tôi chọn, lúc trước ở trong một đám hôi ình đó, vậy mà tôi liếc mắt cái liền nhìn trúng cô ấy.”
Trên mặt Molders nhìn không ra biểu cảm gì, nhàn nhã nói một câu: “Vậy sao?”
List gật gật đầu nói: “Mold, nói ra sợ cậu chê, chứ từ ánh mắt đầu tiên tôi đã biết cô ấy không thuộc về nơi này rồi.”
Molders đáp: “Tất nhiên, vừa thấy cô ấy đã biết không phải người Đức.”
“Không, ý tôi không phải vậy.” List nhìn Thẩm Vân Cương bước ra từ phòng giải phẫu, “Luôn có một loại cảm giác kỳ lạ nói không thành lời.”
Molders theo ánh mắt anh ta nhìn qua, giọng điệu mơ hồ nói: “Không có gì.”
“Hả?”
“Dù ở đâu cũng không phải.” Trong mắt Molders lộ ra một tia hữu chí cánh thành (có chí thì nên).
Cô ấy sẽ là của tôi.
Chỉ thuộc về tôi.