Bị bệnh lâu rồi, nên lúc rửa trôi đi đống bụi bẩn trên mặt, Molders cảm thấy có chút không thoải mái, hắn vuốt cằm chải chuốt rõ lâu.
Thẩm Vân Cương nhìn thấy, đưa cho hắn khăn lông, nói: “Chịu đựng xíu đi, ngày mai lúc cắt tóc thì em sẽ bảo người ta cạo râu cho anh luôn.”
Molders gật đầu, tay cầm khăn lông, tay lại lấy hộp cơm trên tay cô: “Em ăn chưa đấy?”
“Ăn lâu rồi, cũng chả nhớ là lúc nào nữa.”
Trong hộp chỉ có một ít bánh mì cùng cơm, nói là thức ăn thừa của Thẩm Vân Cương cũng không có gì lạ quá. Cô ngồi ở một bên, tỏ vẻ thưởng thức mà xem phong thái ăn uống thong thả ung dung của Molders, bỗng cảm giác hắn dù phải ở trong hoàn cảnh nào, cũng toát lên khí chất kiêu ngạo quá đỗi, hẳn là do quá trình rèn luyện như một quý tộc từ bé đây mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders nhai vài miếng, nuốt hết cơm trong miệng, nói: “Em xem gì đấy?”
“Xem anh chứ sao.”
“Xem tôi làm gì?”
“Xem anh đẹp.” Thẩm Vân Cương cười hì hì, vui đùa với hắn.
Molders khựng tay, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó dùng khăn giấy lau miệng, đột nhiên đứng phắt lên, đến trước mặt cô, cong lưng đưa tay xuống dưới, nâng cô như một đứa trẻ.
“Này! Anh làm gì thế, mau buông em xuống!” Thẩm Vân Cương bị hành động của hắn làm hoảng sợ, lại không dám ôm hắn, tay vịn vào vai hắn, chân lại quắp chặt vào người Molders theo bản năng.
“Ánh mắt này của em là muốn câu dẫn tôi đấy à? Mặt Molders cúi sát, chạm vào cô, “Nói xem, có phải không?”
“Im miệng!” Thẩm Vân Cương đưa tay che mặt hắn lại, đẩy ra xa, thẹn quá hóa giận nói, “Ai câu dẫn anh, suy nghĩ nhiều rồi.”
Molders ôm cô đi vào sâu trong phòng, ném cô lên giường, tuy rằng nhìn như thô bạo, nhưng là hắn đã xem xét kĩ càng, khiến người cô rơi xuống một lớp chăn mềm. Hắn bễ nghễ nhìn xuống cô, đưa những ngón tay với khớp xương rõ ràng vỗ vào cổ, rồi cởi dần từng cúc áo sơ mi, hắn như vậy nhưng thật ra lại có thêm phần câu dẫn người ta.
Hắn vừa muốn mở miệng, Thẩm Vân Cương lại giành trước: “Cô gái, cô đã châm lửa thì phải phụ trách đấy nhé. Hahahahah anh định nói cái này đúng không?”
“…… Em học được những lời thô tục này từ đâu thế?” Molders nhìn Thẩm Vân Cương cười lăn lộn trên dường, bất đắc dĩ mà dừng động tác lại.
“Trong sách, còn có loại này nữa cơ.” Cô từ trên giường bò dậy, giả giọng khàn khàn, học theo tổng tài bá đạo khốc huyễn, nói với hắn: “Em cái đồ tiểu yêu tinh này.”
Lông mày Molders nhíu lại một chút. “Vậy à?” Sơ mi của hắn đã mở bung, tuy rằng hắn đã gầy hơn trước rất nhiều, những vẫn có thịt thà đầy đủ, cơ bắp sáu múi, thoạt nhìn rất có lực. Hắn đưa tay xuống, hai ngón tay thon dài chạm vào thắt lưng, khóe miệng cong lên, thấy Thẩm Vân Cương đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, cười nói “Có làm em hài lòng không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……” Lần này Thẩm Vân Cương không nhịn được mà cười to, không nói thì thôi, nhưng nói rồi thì mới thấy Molders đúng là hình tượng “tổng tài bá đạo” trong tiểu thuyết đi ra mà.
Không khí ám muội bị tiếng cười to của Thẩm Vân Cương dập tắt, Molders bất đắc dĩ thở dài, lên giường, ôm lấy cô từ phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng cười của Thẩm Vân Cương đột nhiên im bặt, cô không được tự nhiên mà trở mình, tưởng có thể thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng Molders thấy ý của cô, lại kéo cô về, ôm còn chặt hơn trước nữa.
“Anh buông em ra đi……” Thẩm Vân Cương xoay người, đẩy cánh tay hắn ra.
“Sợ cái gì, cũng đâu phải lần đầu ngủ cạnh nhau.” Tiếng nói lạnh lùng của Molders phủ xuống đầu cô.
“Nhưng ôm như này nóng lắm……”
“Vậy cởi đồ ra. Cần tôi giúp không?” Tay Molders đặt ở ngoài vạt áo cô, như chỉ chờ cô đồng ý.
“Đừng đừng đừng, không có gì đâu, ha hả, không nóng không nóng.” Thẩm Vân Cương xấu hổ, cười nói.
Molders cúi đầu, râu mọc trên cằm hắn cọ mặt cô ngưa ngứa, hắn đột nhiên nói với cô: “Vân Cương, sinh con cho anh.”
“Đại ca, thật sự, em rất xấu hổ có được không?” Thẩm Vân Cương hết chỗ nói nổi, “Anh đây là lấy oán trả ơn đó nhá.”
Molders cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng vậy, tôi rất ích kỷ, biết không sống được lâu, nhưng vẫn muốn ở với em, muốn cột em lại bên tôi. Nghĩ đến cảnh em cùng người đàn ông khác nói cười, ân ái, khiến tôi chỉ hận không thể khiến em chết theo tôi.”
“…… Xấu xa quá rồi.”
“Nhưng ngẫm lại, tôi luyến tiếc.” Cằm Molders cọ vào tóc cô, “Hơn nữa em chăm con sẽ vất lắm.”
“…… Không có đâu nhé, anh cứ chết tâm đi.” Thẩm Vân Cương tỏ vẻ xem thường hắn.
Hai người dần dần đều im lặng, tiếng hít thở trầm ổn của Molders vẫn vọng xuống đỉnh đầu cô. Một lát sau, Thẩm Vân Cương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn hóa ra chưa ngủ, ánh mắt sáng quắc như sao đêm ấy vẫn nhìn cô chăm chú.
Ánh trăng nương theo ngoài cửa sổ, đậu lại lên mái tóc hắn, cô cảm giác trong mắt hắt lại dày đặc những bi thương, khiến cô sửng sốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, chúng đã tan biến mất rồi.
Thấy ánh mắt cô nhìn mình, biểu cảm của Molders ôn hòa hơn một chút. “Sao thế?”
Thẩm Vân Cương vươn tay sờ mắt hắn, nói: “Có thật là anh không sợ gì không?”
Molders hôn lên tay cô, “Em nói chuyện kia à?”
“Bất cứ chuyện gì.”
“Chuyện khác tạm thời không nói, nhưng ít nhất tôi cũng không sợ chết.” Ngữ điệu của Molders đạm mạc vô cùng, như hắn chẳng hề để ý chuyện đấy làm gì.
“Thế……” Thẩm Vân Cương ngơ ngẩn mà nhìn hắn, “Tại sao trông anh lại buồn đến vậy?”
Nghe được những lời này của cô, lông mày Molders nhíu lại, giọng nói tự dưng mang theo vài tia tự giễu: “Tôi chỉ không nhịn được mà nghĩ, nếu tôi chết thì em sẽ thế nào? Tuy tôi biết, không có tôi ở cạnh, em vẫn sống rất tốt, rất ổn, bởi em luôn lạc quan và kiên cường. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ được. Một cô gái như em sẽ phải làm gì để sống sót ở một nơi hỗn loạn như này đây? Tôi không chỉ muốn em sống sót, mà còn muốn em được một đời an vui.”
Có thể là đêm nay trăng quá đẹp, Thẩm Vân Cương cảm giác trái tim thấp thỏm của mình dừng lại trong thoáng chốc, rồi lại đập bừng bừng, cổ, tai, dòng máu nóng trong người tựa như đang ấm lại.
Ngón tay cô nắm chặt góc áo Molders, nửa ngày mới nói được, “Anh…… Em……”
“Đừng nói nữa, ngủ đi.” Molders đưa tay đặt lên mắt cô.“Ngủ ngon.”
Thẩm Vân Cương không động đậy, dùng tiếng Trung nói một câu. Molders đương nhiên nghe không hiểu, hỏi: “Em nói gì?”
Thẩm Vân Cương nghiêng người, nói: “Không có gì, ngủ đi, ngủ ngon.”
Tác giả có lời muốn nói: Thấy chưa, giác ngộ của nam chủ cũng không kém gì List đâu nha hahaha.