Chương 8: Lễ Misa*
Edit: Thiên Hi
* Thánh lễ (lễ misa) là thuật ngữ dùng chủ yếu trong Giáo hội Công giáo Rôma, Anh giáo, Giáo hội Luther, Phong trào Giám Lý, Chính thống giáo kiểu Tây phương và Giáo hội Công giáo Cổ. (Nguồn: Wikipedia)
Họ chào đón ngày thứ ba trong thấp thỏm bất an. Khoảng mười giờ sáng, Thẩm Vân Cương đang lau đĩa ở phòng bếp thì thấy cửa trại phía xa mở ra, tiến vào đầu tiên là một chiếc Mercedes màu đen, theo sau là một đoàn xe quân dụng.
Một người đàn ông mặc quân phục, khoảng 40 tuổi, đeo kính gọng bạc bước xuống. Thẩm Vân Cương thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.
Sau khi xuống xe, người đàn ông lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ bên này, mặc dù khoảng cách rất xa, hắn là ông ta không nhìn thấy cô, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn chột dạ cúi đầu vội vàng tập trung làm việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders đưa Himmler đi thị sát trại tập trung một vòng, ông ta có vẻ vừa lòng, sau đó hai người đi tới thư phòng ở biệt thự.
Himmler đứng bên cửa sổ, chỉ vào khu đất cách đó không xa, nói: “Tôi muốn có một khu thực nghiệm nông nghiệp ở đây, xây nhiều phòng thí nghiệm và nơi trồng trọt, có chỗ nuôi gia súc.”
Molders nhíu mày lại một chút, nói: “Đây là nơi sông Wisla và sông Oder giao nhau, thường xuyên xảy ra lũ lụt, hơn nữa có rất nhiều đầm lầy, nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, e rằng có chút khó khăn.”
“Tôi không muốn nghe thấy hai chữ “khó khăn”!” Himmler lớn tiếng, “Đối với một sĩ quan cấp cao của SS, không có gì là khó khăn cả! Nếu gặp phiền phức, nhiệm vụ của cậu là giải quyết nó, còn giải quyết như thế nào, đó là chuyện của cậu, tôi không quan tâm.”
Molders không nói gì nữa, bởi vì hắn biết có nói cũng vô ích, hắn bắt đầu nghĩ về việc lấp và cải tạo đầm lầy.
Bên này Thẩm Vân Cương vừa lau bát đĩa xong, Hannah đã bảo cô mang cà phê đến cho hai vị ở thư phòng. Cô vừa định từ chối, Hannah không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp đặt khay nước vào tay cô, “Đi mau!”
Những người khác đều đang bận rộn, cô đành phải nhận lấy. Vân Cương đứng ở cửa nên đã nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ. Bầu không khí hiện tại có vẻ không tốt cho lắm, bây giờ cô đi vào hình như không thích hợp nhỉ? Nếu hai người này khó chịu rồi rút súng bắn chết cô thì phải làm sao đây?
Thẩm Vân Cương nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, hai tên lính canh hỏi: “Ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau mang vào?”
“Vâng.”
Cô nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy vào, người đàn ông trung niên đang nhìn ra cửa sổ, Molders đứng bên cạnh rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì. Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại, cặp mắt lạnh lùng hướng về phía cô.
Thẩm Vân Cương run tay, cô ép mình bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt hai ly cà phê xuống bàn rồi khom lưng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, người đàn ông kia cũng quay lại.
Ngay khi nhìn thấy mặt ông ta, cô bỗng nhớ ra người này.
Heinrich Himmler.
Cô đã nhìn thấy ảnh của ông ta trong sách sử, Thống chế SS, người đứng đầu Gestapo của Nazi, đồng thời là người thúc đẩy và chủ trương thảm họa diệt chủng Holocaust*. Chẳng trách tổ chức bữa tiệc lớn như vậy, thì ra là thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Holocaust: là một cuộc diệt chủng do Đức Quốc xã cùng bè phái tiến hành và dẫn tới cái chết của khoảng 6 triệu người Do Thái.
Mặc dù biết rõ thân phận của ông ta, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn yên lặng lui ra ngoài, hai người họ đều có tâm tư riêng nên cũng không chú ý đến cô.
Sau khi trở lại phòng bếp, cô được phân đi sắp xếp bát đĩa, việc này đơn giản, không khó đối với cô. Mặt ngoài có vẻ đang chăm chú làm việc, nhưng thật ra cô đang suy nghĩ đến cuộc đối thoại của hai người kia.
Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy mà đòi làm nông nghiệp, chẳng khác nào đang nằm mơ. Nhưng trong bối cảnh hiện tại, hắn nhất định sẽ nghĩ cách thực hiện mộng tưởng của ông ta. Chỉ là hàng nghìn người sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình vì giấc mơ của ông ta.
Giờ cô không quản được người khác, chỉ mong đến lúc đó Gerta không bị chọn đi đào mương, thoát nước, đắp đê, nếu không cô thật sự không có cách nào xoay chuyển tình thế.
Nháy mắt đã tới chạng vạng, người tiến vào đại sảnh của biệt thự ngày càng đông, các sĩ quan trong bộ quân phục màu xám hoang dã, các quý cô ăn mặc lộng lẫy, đứng chen chúc nhau.
Thẩm Vân Cương cùng những người khác chỉ cần lo việc ở phòng bếp là được, không cần phục vụ ở đại sảnh nên áp lực trong lòng bớt đi rất nhiều. Chờ đồ ăn được mang lên hết, họ cuối cùng cũng được thở.
Nam nữ trong đại sảnh người khiêu vũ, người đánh đàn, người ăn cơm, nhìn rất hòa hợp.
Bầu không khí hoà hợp vui vẻ bên trong biệt thự đối lập hoàn toàn so với trại tập trung bên ngoài, mấy cô gái trẻ đầy hâm mộ nhìn tất cả. Sau đêm nay, họ sẽ phải trở lại doanh trại đơn sơ, lạnh lẽo kia để tiếp tục làm việc cực nhọc.
Thẩm Vân Cương chẳng để ý, thậm chí cô còn muốn về sớm để chăm sóc Gerta.
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, đồ ăn đã được mang hết đi, chỉ để lại đĩa đựng trái cây và rượu, xem chừng đám sĩ quan Nazi này chuẩn bị chơi thâu đêm đây .
Nhóm người được chọn đến phục vụ chia thành hai phần, nhóm lớn ở lại, nhóm nhỏ xuống tầng hầm nghỉ ngơi, 12 giờ lại lên trực đêm.
Thẩm Vân Cương được xếp đi nghỉ ngơi, các cô gái không thấy mệt lắm, dù sao thì việc này cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với công việc lúc trước, hơn nữa còn được ăn no.
Vì không ngủ được nên họ ngồi thành một vòng tròn, bắt đầu nói chuyện.
Cô không hiểu họ đang nói gì, nhưng cũng vui lây.
Thấy cô cười, một cô gái Do Thái nói tiếng Đức với cô: “Nhìn họ ca hát khiêu vũ, chúng tôi ai cũng nhớ đến ngày cuối tuần vui vẻ cùng gia đình.”
“Vì vậy, mọi người phải phấn chấn lên, dù hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa đều không thể đánh bại ý chí của chúng ta, phải không nào?” Thẩm Vân Cương nói.
“Đúng vậy.”
“Lạy chúa, xin người hãy cứu con, cứu con khỏi cái chết vĩnh hằng…… Cuối cùng người sẽ đến, phán xét thế giới này bằng ngọn lửa của người……” Có thể cô ấy bị bầu không khí hôm nay cảm nhiễm nên đột nhiên ngâm nga một bài hát. Giai điệu này Thẩm Vân Cương đã nghe qua, đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Giuseppe Verdi*: Messa da Requiem.
*Giuseppe Verdi là một nhà soạn nhạc opera người Ý. Ở tuổi 30, ông đã trở thành một trong những nhà soạn nhạc opera xuất chúng trong lịch sử.
Bây giờ thực sự không thích hợp để hát bài này, nhưng có ai để ý đâu? Sẽ không có ai đến tầng hầm tối tăm lạnh lẽo này, họ chẳng dám làm gì Nazi, chỉ có thể biểu đạt sự đau khổ bằng phương thức này.
Thẩm Vân Cương đứng dậy tháo tạp dề ra, đi đến giữa vòng tròn, rồi cúi chào. Cô không biết hát bài này, nhưng giai điệu ấy đã khắc thật sâu trong đầu cô. Cô gái ấy hát tiếp, Vân Cương múa theo.
“Mọi chuyện sẽ lộ ra, không ai có thể che giấu được!”
Giọng nữ nhẹ nhàng cất lên một giai điệu trữ tình, cô nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, đầu ngón tay tiêm xẹt qua trước mắt.
“Khi công lý không được bảo vệ, người đáng thương kia, ngươi sẽ cầu cứu ai đây?”
Cô đột ngột khuỵu xuống đất, tiến về phía trước, ưỡn thân trên thành một vòng cung duyên dáng, biểu tình thành kính.
“Khi lời nguyền bị hủy diệt, ngọn lửa đau thương đến, hãy gọi con lên thiên đường.”
“Lạy Chúa, xin người hay mang ánh sáng vĩnh cửu đến với chúng con, vĩnh viễn chiếu rọi tín đồ của người, vì Chúa nhân từ.”
Theo độ cao của ca khúc, động tác của cô càng thêm dồn dập, rồi đến lời cầu nguyện chân thành cuối cùng, cô đứng thẳng bằng một chân, xoay một vòng bảy trăm hai mươi độ, sau đó hít một hơi thật sâu, hai cánh tay mềm mại với lên không trung, như muốn cầu nguyện với trời xanh.
“Cứu con……”
“Cứu con với……”
Hát xong, tất cả đều bật khóc.
Đằng sau cánh cửa, một bóng người cao lớn đứng ở đó, không biết đã ngây người bao lâu.
Cặp mắt xanh ôn nhu, đa tình của hắn nhướng lên, sau đó bước ra từ bóng tối nói: “Ồ, nhìn xem tôi đã tìm thấy gì đây?”