Sườn xám cùng quân trang

Chương 9: Vì vinh dự
Edit: Thiên Hi
Mọi người bị âm thanh bất thình lình đó dọa sợ, đồng loạt đứng dậy, nhìn ra cửa, run bần bật.
Người vừa lên tiếng là một sĩ quan Nazi, hai cúc áo trên cùng của sơ mi bị bung ra, quân phục khoác hờ lên người, trong tay anh ta còn cầm theo một chai Whiskey. Mọi người rất sợ bài hát vừa rồi đã chọc giận anh ta.
List lảo đảo hai bước, các cô gái kéo tay nhau cẩn thận lùi về phía sau một bước.
“A……” Anh ta thấp giọng cười cười: “Yên tâm, tôi không đến gây phiền toái với các người đâu, à……” Đôi mắt anh ta nhìn Thẩm Vân Cương đứng ở ngoài cùng nói: “Tôi tới tìm một cô gái Châu Á có mái tóc đen dài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương khẽ nhíu mày, “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Anh ta không nói lời nào, trực tiếp đi đến kéo tay cô, giọng say khướt: “Vị chỉ huy vĩ đại của các người tìm cô.”
Thẩm Vân Cương càng cảm thấy không ổn, Molders tìm cô tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhưng cô không thể từ chối, đành phải theo người đàn ông có vẻ không đàng hoàng này ra ngoài.
Đã đến lối ra của tầm hầm, Thẩm Vân Cương dừng bước, nhìn anh ta hỏi: “Thưa ngài, ngài không định buông tay tôi sao?”
List lười biếng đáp: “Sao hả? Hành động của cấp trên mà cô cũng có quyền nghi ngờ?”
“Đương nhiên là không, tôi chỉ sợ hành động thân mật với một hầu gái nếu bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến ngài.”
“Cô nói cũng đúng.” List buông cánh tay cô ra, uống một ngụm Whiskey, sau đó nhìn đỉnh đầu cô, nói, “ Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Tôi đang nói mà cô dám xen ngang à?”
“Ồ……”
“Cô đi đi, Molders đang đợi cô ở đại sảnh, tôi không đi xem náo nhiệt nữa.” List ném chai rượu đi, xua xua tay rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Vân Cương cảm thấy vị sĩ quan này có chút kỳ quái, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô lắc lắc đầu đi thẳng đến đại sảnh.
Bữa tiệc đã đến giai đoạn “gay cấn” nhất, đúng là càng về đêm càng mỹ lệ, vài cô gái “làng nghề” bắt đầu tán tỉnh mấy sĩ quan, sau đó họ đi thẳng về phòng ngủ “nghỉ ngơi”.
Molders đang nói chuyện với một vị phu nhân mặc áo lông chồn, gương mặt “vạn năm băng phủ” của hắn trông nhu hòa hơn một chút.
“Chỉ huy, ngài tìm tôi ạ?” Thẩm Vân Cương đi đến bên cạnh hai người, cung kính hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị phu nhân kia quay đầu đánh giá cô một chút, lúc này Thẩm Vân Cương mới thấy con mèo đen bà ta ôm trên tay.
“Đây là vật liệu tốt nhất mà cậu nói sao?” Bà ta ôm mèo đi một vòng quanh Thẩm Vân Cương.
Vừa nghe đến hai chữ “vật liệu”, da đầu cô lập tức tê dại. Lúc đọc về Thế chiến thứ hai, cô có ấn tượng sâu sắc với một người phụ nữ tên là Ilse Koch*, mụ ác quỷ thích lột da của những người có hình xăm để làm chụp đèn. Nhưng trên người cô đâu có hình xăm?
*Ilse Koch còn được biết đến với biệt danh nữ "phù thủy" ở trại tập trung Buchenwald của Đức quốc xã. Làm việc cho Hitler, ả thích tra tấn và lấy hình xăm trên người tù nhân làm bộ sưu tập cá nhân. 
“Vâng, tôi nghĩ nó rất phù hợp với màu lông thú cưng của bà, không phải sao? Quý bà Claretta?” Molders lấy một sợi tóc của cô.
Phù…… May là tóc. Thẩm Vân Cương thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải lột da thì như thế nào đều được, tuy rằng có hơi đáng tiếc, dù sao đây cũng là mái tóc cô nuôi nhiều năm, nhưng dưới tình huống như vậy, chẳng qua chỉ mất một ít tóc mà thôi, cô vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
“Ừ……” Quý bà Claretta gật đầu, vuốt ve mái tóc của cô, trông có vẻ rất vừa lòng, “Nó thật sự không tồi.”
“Vậy……”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Một giọng nói cắt ngang lời của Molders.
Thẩm Vân Cương nhận ra đây chính là người đàn ông xuống tầng hầm gọi cô lên, anh ta đã sửa sang lại quần áo, ăn mặc chỉnh tề, thần thái say xỉn cũng không còn, trông có vẻ đầy sức sống.
“Là List à, cả đêm tôi không thấy cậu đâu.” Quý bà Claretta nở một nụ cười khi nhìn thấy List.
Mà Molders lại nhíu mày khi anh ta đột ngột xuất hiện.
“Tôi thấy hơi mệt nên đi nghỉ một lát, hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?”
Bà Claretta vuốt ve con mèo đen trong lòng, đáp: “Mold chọn được vật liệu tốt để làm một tấm thảm cho mèo của tôi.”
“Ồ? Chính là cái này sao? Trông chẳng ra gì cả.”
“Vậy hả? Khó coi lắm à?”
List lắc đầu, cúi xuống thì thầm bên tai bà Claretta: “Một chủ nhân xinh đẹp với một chú mèo đẹp như vậy thì càng xứng với màu vàng hơn, giống như màu tóc của quý bà đây.”
Quý bà Claretta nghe xong, cười đến không khép miệng được, “List, cậu lại chọc tôi rồi.”
List nâng cằm bà ta lên, dùng cặp mắt xanh đa tình nhìn bà, nói: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, từ trước tới nay List này chưa bao giờ nói lời hoa mỹ.”
“Sao lại không biết nói lời hoa mỹ? Bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều bị cậu câu hồn mất rồi.” Dù biết đây chỉ là những lời hoa mỹ, nhưng là phụ nữ, ai mà không thích nghe chứ.
“Ở trong mắt của tôi, chỉ có quý bà đây mới là người đẹp nhất. Thế nào? Chúng ta đi uống một ly nhé?”
“Được.”
Thẩm Vân Cương và Molders cứ như vậy làm nền hết nửa ngày, cô liếc nhìn vị chỉ huy lạnh lùng kia, phát hiện quanh hắn dường như bắt đầu có khí lạnh.
…… Đây nhất định là ảo giác. Cô lắc đầu rồi vội vàng cúi xuống, không dám liếc nữa.
Bị List phá hỏng việc, Molders nhìn Thẩm Vân Cương vô dụng bên cạnh cảm thấy hết sức chướng mắt, lạnh lùng nói: “Cút.”
Thẩm Vân Cương vội vàng biến khỏi tầm mắt của hắn, sợ vị này nổi giận sẽ bắn chết cô.
Thẩm Vân Cương quay về tầng hầm trong sợ hãi, mọi người thấy cô trở về bắt đầu xúm lại bàn tán xôn xao, cô không biết họ đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra họ đều rất lo lắng.
Cô gái nói tiếng Đức hỏi: “Thế nào rồi? Cô không sao chứ?”
Cô hít một hơi rồi đáp: “Không sao, không sao cả, mọi người mau ngủ đi, sắp đến giờ thay ca.”
“Ai còn tâm trạng để ngủ nữa, vừa nãy sợ chết khiếp, chúng tôi còn tưởng cô…… Thôi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Thẩm Vân Cương nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện lúc nãy, nếu không phải tự cô đa tình thì hẳn vừa rồi tên đàn ông kỳ quái kia đang giúp cô. Nhưng cô không quen anh ta, dù sao thì cô cũng chỉ là một người xuyên qua, chắc chắn sẽ không có bất kì ràng buộc nào với người ở thế giới này. Vậy tại sao một sĩ quan người Đức lại ra tay giúp một người Châu Á như cô?
Vì sắc đẹp? Chắc chắn là không. Cô không phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ chút nào.
Chẳng lẽ điệu nhảy vừa rồi đã đả động đến anh ta? Càng không thể, điệu múa kia là để đả kích bọn họ mà.
Vậy thì…… Chẳng lẽ đây là vầng hào quang của nữ chính trong truyền thuyết? Nhưng vì sao những người khác đều không bị ảnh hưởng?
Cô không nghĩ nữa, còn một tiếng nữa là phải trực đêm, cô hy vọng trong chốc lát sẽ không gặp lại bọn họ. Trái tim bé bỏng của cô không chịu nổi đâu.
……
Sau khi tiễn quý bà Claretta, Molders đứng cạnh List, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
List ngạc nhiên nói: “Tôi làm gì?”
“Đừng giả ngu.”
List cười hì hì, khoác tay lên vai Molders: “Lại bắt đầu tỏa khí lạnh, giờ là mùa đông, tôi không chịu nổi đâu. Tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình mà thôi, bà ấy nghe xong liền thay đổi ý nghĩ, tôi cũng không còn cách nào.”
Molders vô cảm gỡ cánh tay anh ta ra, khẳng định: “Cậu cố ý.”
List không phản bác, lắc ly rượu trong tay: “Nếu cậu thật sự muốn bà Claretta giúp cậu giật dây, còn không bằng cùng bà ấy “xuân phong” một đêm, dù sao quý bà cũng có ấn tượng rất tốt về cậu.”
“Đừng nghĩ tôi cũng giống như cậu.” Molders không muốn nhiều lời với anh ta nên bỏ đi.
“Đúng vậy, nhưng rốt cuộc hiện tại cậu đang làm gì?” List hỏi vu vơ một câu.
Molders đứng yên, không quay người, “Tôi phấn đấu vì vinh dự.”
“Phải không?” List thở dài, không nói gì nữa, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, lướt qua Molders rồi rời đi.
Lời editor: Nhân dịp cuối tháng, thả rông vài chương cho mọi người^^
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui