Sương đêm

 
Trung Nam biện hộ : 
- Mấy hôm nay Ức Mi thức khuya, sáng lại dậy sớm để đến trường nên có lẽ mệt mỏi quá thôi. Cứ để cô bé ngủ đi. 
Nghe cách giải thích của Trung Nam, Bảo Uyên không thể chịu được. Mỗi lần nghĩ đến cảnh hai người ngồi bên nhau là máu nóng trong người Bảo Uyên dồn lên. 
Đến bây giờ, Bảo Uyên mới chợt hiểu, thì ra mấy lúc gần đây, Trung Nam xa lạ với cô là vì con bé ở đâu xuất hiện này. 
Linh cảm của một người phụ nữ cho Bảo Uyên biết, Trung Nam đã để ý đến cô bé. Chứ một giám đốc bận rộn như Trung Nam làm gì chịu nhín thời gian ra đưa đón một người, nếu người đó không phải là người yêu của mình. 
Bảo Uyên ghen quá nên không làm chủ được lời nói của mình, cô mỉa mai : 
- Đó có phải là lý do không anh ? Ức Mi nghĩ gì và làm gì anh cũng biết ư ? 
- Em có thấy hỏi câu đó quá thừa khi cô ấy ở chung nhà với anh không ? 
- Nhưng cũng đâu cần thiết mọi chuyện phải báo cáo cũng như giấc ngủ ? Anh đã quan tâm Ức Mi vượt giới hạn của mình. 
Trung Nam nhìn sững Bảo Uyên:
- Em sao vậy ? Cho dù anh có quan tâm đến Ức Mi cũng đâu liên quan gì tới em. Sao em có vẻ khó chịu với anh ? 
Bảo Uyên lúng túng chưa biết phải nói gì, thì Thế Khiêm và Chí Tường đứng lên :
- Hôm nay không gặp được Ức Mi thì để dịp khác vậy. 
Thế Khiêm kéo tay Bảo Uyên : 
- Chúng ta về đi, để bà nội, bác gái và Trung Nam còn có thời gian riêng nữa.
Cả ba cùng cười chào rồi "biến" nhanh. Trung Nam với theo : 
- Ê không ở lại ăn cơm sao ? 
- Hẹn lần khác đi. 
- Tụi này …. 
Bà cụ nghiêm mặt :
- Con Bảo Uyên, nó sao vậy ? 
- Cháu không biết nữa. 
- Hình như nó không thích cháu gần gũi hay nhắc đến Ức Mi. span>
Bà Hân cười nhẹ :
- Có gì đâu mà khó hiểu, con bé đang ghen đấy. 
Trung Nam trợn tròn : 
- Mẹ muốn nói … 
- Bảo Uyên yêu con. 
- Không phải đâu.
- Mẹ nghĩ con biết điều đó. Đừng trốn tránh nữa, hãy đối mặt và tự giải quyết đi. Hận tình thì ghê gớm lắm đó. 
Bà Hân quay lưng : 
- Mẹ xuống phụ chị Như dọn cơm đây. 
Trung Nam giơ tay : 
- Không nghiêm trọng vậy chứ. 
- Hãy nghĩ đến điều mẹ cháu cảnh báo. Bà không muốn Ức Mi bị tổn thương.
Bà cụ đặt tay lên vai Trung Nam : 
- Tối nay, nội muốn nói chuyện với cháu về Ức Mị Tranh thủ thời gian nhé. 
- Thưa vâng. 
Tâm trạng Trung Nam nặng nề với nhiều sự việc, thì trên phòng Ức Mi cũng rối bời không kém. 
Sự việc xảy ra nhanh hơn dự định của cộ Vậy là cô phải sắp xếp nhanh mới được. 
Cô không muốn quay về Đà Lạt, lại đặt chân vào căn biệt thự cho cô nhiều nỗi đau, và đánh mất niềm tin, hy vọng trong cô. 
Ức Mi không muốn nhớ, bởi cô đang bắt đầu ột cuộc sống mới với nhiều sự đổi thay. 
Đưa mắt nhìn ra bầu trời, lúc này hoàng hôn đã buông xuống. Ức Mi chợt thở dài, chẳng lẽ cô không thể thay đổi vận mệnh mình ? 
o 0 o 
Hôm nay chủ nhật, mọi người trong gia đình họ Từ ra ngoài từ rất sớm. 
Bà nội đi đâu với dì Hân, Trung Nam cũng không thấy mặt, còn chị Như thì đã đi chợ rồi.
Không có tiết mục gì, ở nhà một mình thật là buồn. Ức Mi gọi điện thoại tìm San Dung, nhưng cũng chẳng thấy nhỏ ấy đâu cả. 
Bây giờ đi đâu đây ? Ức Mi lang thang trong vườn hoa. Nhìn những nụ hoa đồng tử đua chen nhau nở, cô nhớ đến ngày đầu đặt chân đến ngôi biệt thự này. 
Mọi cái xa lạ và ngỡ ngàng, mọi sự giàu sang làm cô không mấy thú. 
Cũng vì sự giàu sang này mà mẹ cô không được ông nội chấp nhận. Cô ra đời trong sự bi thương, vợ xa chồng, con xa cha.
Càng nghĩ đến, Ức Mi càng uất hận, những người giàu có, kiêu căng, cô đều không thích. Bởi chính họ vô tình mang đến sự đau thương.
Theo bà cụ về căn biệt thự này đã được gần nửa năm. Mọi người trong nhà đều đối với cô rất tốt. Dì Hân yêu thương cho cô tình cảm của một người mẹ. Bà cụ và chị Như cũng thế, Ức Mi bắt đầu đón nhận hạnh phúc. 
Trung Nam đôi khi có khó khăn, nhưng đó cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Anh quan tâm cô, chăm sóc, lo lắng cho cô … tất cả đều xuất phát từ tình yêu thương giữa con người. Nhưng cô không cho phép mình đón nhận nó. Bởi Ức Mi biết rồi đây, cô không chỉ xem Trung Nam là một người bạn hay người anh được. Cô sợ trái tim mình sai nhịp mà không điều khiển được nó. 
Cô gây cãi với Trung Nam là để tạo lớp vỏ bọc bên ngoài. Chứ ai hiểu được đâu lòng cô có lúc dậy sóng tưng bừng. 
Ức Mi nén tiếng thở dài. Từ cái buổi chiều Chí Tường ghé đây rồi không thấy anh ghé nữa. Cái chuyện tìm kiếm đứa cháu của ông Tô Tịnh cũng không ai nhắc đến. 
Không nhắc đến, không có nghĩa là họ không điều trạ Ức Mi luôn phập phồng ăn không ngon, ngủ không yên giấc, vì mọi việc sẽ lộ ra bất cứ lúc nào. 
Cũng nhiều đêm suy nghĩ rồi mà Ức Mi vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết riêng ình. Con đường duy nhất là phải rời khỏi nơi đây khi mọi người chưa kịp phát hiện cô là Tô Ức Mi. 
Nhưng rồi cô phải về đâu khi cô chẳng còn lấy một người thân ở cái đất Sài Gòn này ? Còn việc học của cô nữa. Mọi người đã tạo điều kiện cho cô để cô có được một tương lai tốt đẹp. Nếu cô bỏ ngang, không phải cô phụ lòng mọi người sao ? 
Hàng loạt suy nghĩ đấu tranh nhau. Cứ mỗi lần nghĩ về cha mẹ là Ức Mi cảm thấy đau khổ và ray rứt. Coi như cô chưa từng biết chuyện gì thì cũng không thể được.
Ức Mi ôm đầu gục xuống. Cô thật sự quá mệt mỏi với hành trình của mình. 
Hình ảnh ấy đập vào mắt một người. Lòng xót xa, người đàn ông rời khỏi chỗ đứng của mình tiến về phía Ức Mi và lặng lẽ ngồi xuống.
Không biết vô tình hay cố ý, cả va chạm thật nhẹ thôi cũng làm Ức Mi giật mình. Cô ngẩng lên với đôi mắt tròn hết cỡ. 
- Ông … là ông à ? 
- Chứ cô tưởng ai. 
Trung Nam nhìn Ức Mi : 
- Chủ nhật, cô từ chối hết mọi cuộc hẹn để một mình ở nhà thẫn thờ vậy sao ? 
Chưa vội trả lời câu hỏi của Trung Nam, Ức Mi hỏi lại : 
- Không phải ông đã đi rồi sao ? 
Trung Nam ngạc nhiên : 
- Đi đâu cơ ? Từ mờ sáng, tôi đã ở trên sân thượng mà. 
- Thế mà tôi đã nghĩ ông đi ra ngoài với những người bạn của ông. Xin lỗi … - Ức Mi quay lưng - Vì tôi đã coi thế giới này là của riêng mình.
Trung Nam ngăn lại : 
- Khoan đã, cô bé đi đâu thế ? 
- Về phòng của mình, tôi trả khung cảnh này lại cho ông đấy.
- Ậy, tôi đâu ngăn cản cô bé điều gì đâu. Và khung cảnh này cũng đâu phải của riêng tôi. Nhà còn có hai người, cô bé vào phòng thì tôi nói chuyện với ai đây ? 
Ức Mi dừng chân :
- Ông muốn nói chuyện với tôi ? Mà chuyện gì vậy ? 
- Đừng căng thẳng như thế. Chỉ là những chuyện vu vơ thôi. Cô bé không phiền chứ ? 
- Tôi chỉ sợ Ông không có thời gian …. Vì …..
Trung Nam giơ tay :
- Hôm nay chúng ta nói chuyện trên tình bạn, đừng "kê" nhau, đừng gay gắt với nhau nữa, có được không ? Buộc phải gây cãi với nhau, tôi cũng đã thấy mệt mỏi lắm rồi. 
- Bộ chỉ mình ông thấy mệt mỏi thôi sao ? 
Thốt ra câu ấy, Ức Mi liền bụm miệng mình. Chúa ơi ! Không phải mình đã phơi lòng mình cho người ta biết hay sao ? 
Liếc nhanh Trung Nam, Ức Mi liền ngồi xuống bên đám đồng tử :
- Ông muốn nói gì thì nói đi.
Trung Nam như mở cờ trong bụng, thì ra Ức Mi đâu có ghét mình. Cô bé không phải đã có ấn tượng về mình đó sao. 
Anh vòng qua ngồi đối diện với Ức Mi, rồi bắt đầu những câu chuyện : 
- Việc học của cô bé sao rồi ? 
- Cũng bình thường thôi.
- Tôi đưa đón làm cho cô bé mất tự do lắm phải không ? 
- Bây giờ có tự do hay không tự do, tôi không quan tâm nữa. Điều tôi muốn
nói ở đây là tôi sợ làm phiền ông , và những thời gian quý báu của ông thôi. 
Trung Nam hỏi lại :
- Cô bé thật sự ngại điều ấy à ? 
- Thì ông cũng biết rồi. 
- Tôi có một đề nghị như vầy nhé . Để không hạn chế sự tự do của cô , từ đây , tôi giao chiếc Dream của tôi cho cô đấy. 
Trung Nam lấy chìa khóa từ trong túi áo ra đặt vào tay Ức Mi : 
- Toàn quyền sự dụng nhé ! 
- Tôi... 
Hai bàn tay chạm vào nhau ,Ức Mi buông rơi chìa khóa : 
- Tôi không nhận đâu. 
Trung Nam cau mày : 
- Tại sao vậy ? 
- Tôi định mua một chiếc xe đạp được rồi . Xe của ông , sang trọng quá... 
- Không đi xe tôi , vậy thì ngồi xe người ta thì được chứ gì ? 
Ức Mi thật thà đến đáng yêu : 
- Tôi có ngồi xe ai đâu ngoài San Dung , cô bạn cùng lớp với tôi ?
- Cô không muốn phiền tôi , nhưng phiền người ta chứ gì ? Hay nhỉ ! Tôi đã làm gì mà cô ghét tôi thế , Ức Mi ? 
- Tôi... 
Trung Nam cứng rắn : 
- Nếu cô đã nói vậy thì tôi không ép . Nhưng tôi sẽ tiếp tục đưa đón cô hàng ngày . Nhớ thế đi nhé. 
- Ông... 
Ức Mi suy nghĩ : "Trung Nam mà tiếp tục đưa đón thì thật sự cô không đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra . Chỉ cần gặp một người bạn nam cùng lớp hỏi thăm vài câu thôi , thế mà ông ta đã đùng đùng nổi cáu lên làm cho cô cũng phải hết hồn . Ông ta đâu có những quyền ấy đối với mình , ngoài sự quan tâm của một người anh trai . Thế nhưng... rồi chẳng lẽ... "
Ức Mi không dám nhìn thẳng Trung Nam , vì cô sợ đôi mắt như biết nói ấy thiêu đốt cô ngay. 
- Cô còn suy nghĩ gì nữa ?
Mím môi , Ức Mi quyết định . Cô xòe tay ra : 
- Tôi nhận chìa khóa kia. 
- Đổi ý nhanh vậy ? 
- Bởi vì tôi không muốn phiền ai.
- Tốt thôi ! Nhưng cô bé đừng vội mừng . Tôi đưa xe cho cô bé đi , tôi vẫn cho người giám sát đấy . Đừng hòng qua mặt tôi. 
- Tôi không hiểu nổi ông. 
Trung Nam chồm lên : 
- Vì tôi muốn bảo vệ em mà thôi. 
Hai khuôn mặt gần nhau , hơi nóng phà vào mặt , Ức Mi rùng mình . Cô quay sang hướng khác : 
- Ông nên nhớ , tôi đã lớn.
- Nhưng đối với tôi , em vẫn là một cô bé ngây thơ . Em chưa hiểu đời và không hiểu cuộc sống nó phức tạp như thế nào đâu. 
Ức Mi bướng bỉnh : 
- Tôi thấy ông càng ngày càng vượt quá xa vai trò của mình . Bà đưa tôi lên đây , muốn tôi tiếp tục học . Nếu biết trước gặp những điều mình không thích như thế này , tôi không lên đâu . Tôi ở dưới quê làm bạn với chị Lệ Châu , giúp dì Lệ Hoa công việc lặt vặt vẫn tốt hơn. 
- Nếu biết trước thì đời đâu có chữ "ngờ" , phải không ? Bây giờ cô bé còn sự lựa chọn không ? 
Ức Mi cúi đầu thở dài : 
- Đúng là định mệnh. 
Trung Nam vờ không hiểu : 
- Định mệnh gì ? Có phải em muốn nói đến việc em sống trong gia đình họ Từ và em gặp tôi không ? 
Ức Mi im lặng , Trung Nam cười vu vơ: 
- Tôi không nghĩ đó là định mệnh , mà là duyên phận thì đúng hơn . Thượng đế đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau và gần nhau. 
Trời ơi ! Ông ta tấn công mình đây . Ức Mi rùng mình vì cô thấy sự việc không còn đơn giản nữs . Không , không thể nào đâu - cô kêu thầm - Đừng nha Trung Nam ! Ông không nên tỏ tình trong lúc này. 
Ức Mi bật dậy . Cô không ngờ Trung Nam ngồi gần quá , sự va chạm quá mạnh làm Ức Mi chới với , cô ngã ra phía sau. 
Tưởng rằng thân thể cô sẽ bị ê ẩm nếu ngã xuống mấy chậu hoa . Nhưng không , chẳng có sự ê ẩm nào cả , mà thay vào đó bằng một vòng tay êm ái và hơi thở gấp gáp của Trung Nam. 
Ức Mi nhắm mắt . Sự đụng chạm này làm trái tim cô như loạn lên . Ức Mi biết Trung Nam đang ngắm nhìn cô bằng đôi mắt nồng nàn yêu thương . Nhưng cô không thể nào mở mắt ra , vì cô đang sợ tất cả mọi điều , và càng không thể đứng mãi trong vòng tay của Trung Nam như thế nào. 
Còn đang suy nghĩ , thì Ức Mi nghe giọng nói dịu dàng của Trung Nam :
- Em không sao chứ ? span>
Câu hỏi như đánh thức cô . Ức Mi xô mạnh Trung Nam ra khiến anh loạng choạng suýt té . Rồi cô bé chạy nhanh vào nhà . Trung Nam ngơ ngác đuổi theo : 
- Ức Mi ! Ức Mi ! 
Đến bậc tam cấp , anh chạm phải chị Nhu và Bảo Uyên nên dừng lại : - Chị mới đi chợ về à ?
Trung Nam quay sang Bảo Uyên :
- Em đến khi nào vậy ? 
- Từ lúc hai người tình tứ bên nhau ở ngoài vườn hoa.
- Em nói cái gì vậy ? Ức Mi bị ngã nên anh giúp cô bé thôi. 
- Hừ ! Một đứa con nít cũng biết mồi chài đấy chứ . Ngay từ đầu , em đã nói anh thích con bé ấy mà , có sai đâu. 
Trung Nam giận thật sự : 
- Em nói cái gì ? 
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng , chị Nhu rút êm . Sự việc ngoài vườn hoa , không phải chị không thấy. 
Nhưng Trung Nam thích Ức Mi thì có sao đâu ? Không phải mọi người cũng đang mong điều ấy ư ? Mà cái cô Bảo Uyên này cũng lạ . Tự nhiên đến đây hạch sách người ta như mình từng là người của Trung Nam vậy.
Cũng dám lắm à . Bảo Uyên thì yêu Trung Nam , còn trái tim Trung Nam thì hướng về Ức Mi . Ôi ! Bắt đầu có rắc rối rồi đây. Bảo Uyên vênh mặt : 
- Anh thích Ức Mi , thế mà hỏi ra anh lúc nào cũng phủ nhận . Nếu hôm nay em không chính mắt nhìn thấy , thì anh còn dối em đến bao giờ ? 
- Tôi dối em ư ? Dối em điều gì ? Yêu hay không yêu , thích hay không thích , tôi nghĩ tôi đâu cần thiết phải nói cho em biết . (yeah!) Bảo Uyên ! Tôi thấy em vượt quá phạm vì của mình rồi đó. 
- Trung Nam... 
- Nhưng nếu bây giờ em muốn biết , thì tôi cũng chẳng ngại gì . Tôi yêu Ức Mi , trái tim tôi có hình bóng cô ấy. 
Bảo Uyên đau khổ : span>
- Trung Nam ! Chẳng lẽ em không biết em yêu anh sao ? 
Trung Nam thản nhiên :
- Biết chứ . Nhưng tình yêu là điều khó nói lắm . Nó đến mà tôi cũng không ngờ . Có lẽ đó là thượng đế đã sắp đặt cho tôi và Ức Mi gặp nhau để tôi yêu cô ấy. 
Anh nhẹ nhàng : 
- Bảo Uyên này , em hãy quên tôi đi để tìm kiếm ình một tình yêu mới tốt đẹp hơn . Đừng hành hạ mình bằng sự đau khổ. 
- Anh nói muốn quên là quên sao ?
- Với em , đó là một tình đơn phương . Anh tin thời gian là một liều thuốc nhiệm mầu giúp em quên đi và để bắt đầu lại.
Bảo Uyên ôm mặt : 
- Anh... anh tàn nhẫn lắm.
- Am nói sao cũng được . Anh chỉ muốn cho em sự thật , thà rằng đau khổ một lần... 
- Em sẽ không bao giờ có được niềm vui nếu em thật sự mất anh. 
- Đừng cố chấp như vậy . Chúng vẫn có thể là bạn như những ngày đầu mà. 
- Nhưng em làm không được. 
Trung Nam thở dài ; 
- Anh đã nói hết lời rồi , nghe hay không là tùy em . Trước và bây giờ cũng vậy , em mãi mãi là một người bạn của anh. 
Bảo Uyên mím môi : 
- Nếu không có Ức Mi xuất hiện , anh có yêu em không ? 
- Đừng buộc anh phải trả lời.
- Em không nghĩ gì hết . Em chỉ biẹt rằng , tại Ức Mi mà em mất anh thôi . Em sẽ không để Ức Mi qua mặt em đâu. 
- Em định làm gì ?
- Chưa nghĩ ra. 
- Cho em biết . Nếu Ức Mi bị tổn thương , em đừng trách anh . Đến lúc đó , cả tình bạn của chúng ta cũng không còn . Anh không bao giờ nói suông đâu. 
Trung Nam quay lưng : 
- Em không nghe anh nói thì em về ngay bây giờ đi. 
- Trung Nam... 
Bảo Uyên buồn bã quay đi . Cô phải làm gì đây để có Từ Trung Nam ? Ôi ! Tình yêu là đau khổ chứ đâu phải ngọt ngào. 
Trung Nam uể oải buông người xuống xa lông , đôi mắt nhìn thẳng trần nhà . Anh cảm thấy lo cho Ức Mi . Bảo Uyên không phải là một con người đơn igản . Vì yêu trong mù quáng , cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì. 
Nhưng làm sao để bảo vệ Ức Mi tránh sự ganh ghét oán thù của Bảo Uyên đây ? Anh không thể nói với Ức Mi , vì không được tình yêu anh mà Bảo Uyên trả thù. 
Trung Nam bóp trán , đau đầu chứ bộ. 
- Nếu không suy nghĩ được thì đừng suy nghĩ . Cậu Nam ! Uống ly nước cam cho khỏe. 
Trung Nam mở mắt ra : 
- Chị Nhu ! Chị đã biết hết rồi sao ? 
- Xin lỗi cậu , không phải tôi tò mò . Nhưng tôi đã đoán trước sự việc ngày hôm nay từ lúc Ức Mi xuất hiện . Tôi còn thấy được cô Bảo Uyên yêu cậu nữa. 
- Chị hay quá vậy ! 
- Một người con gái quan tâm đến một người đàn ông , không chỉ đơn thuần là tình bạn . Cô Bảo Uyên yêu cậu từ lâu lắm rồi. 
- Nhưng tôi không yêu cô ấy. 
- Đó là trái tim của cậu . Tôi không phủ nhận Bảo Uyên là cô gái tài giỏi , nhưng tính tình cô ấy không hợp với cậu . Nếu thật sự cậu yêu Ức Mi , thì đừng để cho cô bé phải tổn thương . Cậu có biết đâu , vì mặc cảm thân phận của mình , Ức Mi đã hạn chế chính bản thân mình . Cô bé từ chối rất nhiều người bạn tốt. 
Trung Nam hỏi : 
- Chị có vẻ hiểu Ức Mi ? 
Chị Nhu cười : 
- Vì cô ấy thường xuyên trò chuyện với tôi mà . Cho cậu biết nghen , Ức Mi ngoài sự thông minh ra , cô ấy còn giỏi nữa . Hôm qua , hôm kia , Mi đi chợ với tôi , gặp vài người khác nước ngoại quốc hỏi thăm đường . Chu choa ! Ức Mi trả lời bằng tiếng Anh như gió vậy . Tôi đứng nhìn mà cứ ngẩn ngơ. 
Chị làm ra vẻ bí mật : 
- Mấy lúc gần đây trong bữa ăn , cậu có thấy gì khác không ? 
Trung Nam nhíu mày : 
- Hình như tôi thường xuyên được ăn những món ruột của mình , mà còn rất ngon nữa. 
Chị Nhu khoe : 
- Những món ấy là do chính tay Ức Mi nấu đấy. 
Trung Nam ngạc nhiên : 
- Cô ấy cũng biết nấu ăn sao ? Vậy tôi tưởng... 
- Ức Mi không biết gì ngoài sự bướng bỉnh chứ gì ? Coi chừng cậu đã sai lầm. 
- Đúng , tôi sai lầm thật . Tôi đã không hiểu được suy nghĩ của cô ấy . Trái lại , tôi còn làm cho cô ấy buồn . Tôi đáng trách thật. 
Trung Nam ngẩng lên : 
- Tôi phải làm sao đây ? 
- Hãy hiểu và chia sẻ với Ức Mi những gì cô bé đang gặp phải. 
- Nhưng vô tình , tôi đã làm cho cô bé ghét tôi . Chị không thấy rồi sao ? Ức Mi cự tuyệt tôi. 
- Đó là tình cảm đến bất ngờ , nên Ức Mi chưa chấp nhận được thôi . Cậu đừng vội nản. 
- Chị an ủi tôi đấy ư ? 
- Không , nếu cậu có niềm tin thì cậu sẽ thành công. 
- Cám ơn chị đã động viên tôi. 
Chuông điện thoại chợt reo , chị Nhu quay lưng : 
- Thôi , tôi ra sau làm công việc của mình đây , không phiền cậu nữa. 
Trung Nam chồm người nhấc ống nghe : 
- Alô. 
Giọng con gái nhỏ nhẹ : 
- Dạ , cho em gặp Ức Mi ạ. 
- Em là bạn của Ức Mi à ? 
- Dạ. 
- Thế em tên gì ? 
- San Dung. 
- Vậy em chờ chút nghe . Anh đi gọi Ức Mi. 
- Dạ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui