Chương kết
Trung Nam nói thì nói vậy, nhưng anh cũng chưa biết được mục đích của Bảo Uyên lên đây làm gì. Trong thời gian này, cô ấy đâu rảnh rang mà đi du lịch. Nếu cô ấy cố tình làm vật chướng ngại thì sao ? Anh chợt ước anh không phải là Từ Trung Nam thì hay biết mấy.
Ông Tâm phá tan bầu không khí im lặng :
- Cháu đã có kế hoạch gì chưa Trung Nam ?
- Việc đầu tiên là cháu đến thăm ngôi biệt thự. Sau đó, cháu muốn tìm hiểu rõ hơn việc Ức Mi bỏ nhà ra đi, để sớm đưa cô bé trở về với cuộc sống của mình ngày nào.
- Theo cháu, Ức Mi có hận ông nội của mình không ?
Trung Nam lắc nhẹ :
- Cô bé muốn quên đi tất cả, chứ không giận những người tạo ra sóng gió. Bởi vì những người ấy đã nuôi cô bé khôn lớn.
Ông Tâm gục gặc :
- Bác cũng nghĩ như vậy.
- À đúng rồi. Nếu bác nhớ không lầm thì ngày mai là ngày giỗ của mẹ Ức Mi đấy.
Chí Tường vui mừng :
- Đúng rồi. Anh quay sang Trung Nam :
- Ức Mi tuy bướng bỉnh thật, nhưng cô bé là người sống có tình cảm và là một đứa con có hiếu. Tao nhất định ngày mai, cô bé sẽ về cúng mẹ. Mày cứ chờ đi.
Ông Tâm phụ họa :
- Điều Chí Tường nói rất có lý đấy. Bác cũng tin niềm vui đến với mọi người sẽ không xa, và cháu không cần phải thấp thỏm lo âu.
Trung Nam gãi đầu :
- Cháu chỉ lo Ức Mi ở ngoài sống không được tốt thôi. Cháu …
Chí Tường chọc ghẹo :
- Đừng làm bộ hoài. Yêu người ta, lo lắng cứ cuống lên mà còn bày đặt.
Trung Nam trừng mắt :
- Mày không nói đâu ai nói mày câm.
Chí Tường ngân nga :
- "Yêu em, anh sợ mất em
Yêu nhiều thì phải khổ đau ình
Nếu chọn được một mối tình
Mối tình chân thật trở thành tương lai
Anh sẽ khép tim em chặt lại
Để muôn đời không nói tiếng yêu ai"
Yêu thì nói yêu, nhớ thì nói nhớ có ai cười mày đâu. Tình cảm của mày dành cho Tô Ức Mi cả thế giới này đều biết rồi thì phải.
Trung Nam bậm môi :
- Du Chí Tường !
Ông Tâm xua tay :
- Thôi con đừng chọc ghẹo Trung Nam nữa. Bây giờ con chọc người ta, sau này ai chọc con đây.
Ông nghiêm mặt :
- Chuyện tình cảm là chuyện riêng tư của mỗi con người, nên tôn trọng người ta một chút, con không thể đem ra làm trò đùa được.
Chí Tường đá vào chân bạn :
- Ê, tao nói đùa một chút thôi, bộ giận tao thiệt hả ?
- Giận mà có vụ giận giả, giận chơi sao ? Hôm nay, tao mới biết mồm mép của mày đấy.
- Vậy bây giờ tao phải làm gì để mày hả cơn giận đây ?
Trung Nam nói nhỏ :
- Chúng ta đi ra ngoài đi.
- Đến ngôi biệt thự ấy hả ?
- Ừ, với lại, tao muốn ngắm Đà Lạt về đêm.
- Mày biết lãng mạn từ khi nào vậy ?
- Kệ tao không hà.
Trung Nam đẩy vai bạn :
- Xin phép ra ngoài thôi, nếu không thì khuya lắm đấy.
Chí Tường và Trung Nam đồng đứng dậy :
- Tụi con ra ngoài chút ạ.
Ông Tâm dễ dãi :
- Lúc nào cũng bận rộn, nếu có được chút thời gian, cứ tận dụng.
Bà Tâm dặn dò :
- Trời lúc này lạnh lắm, hai đứa đi, nhớ mang theo áo ấm.
- Dạ.
Thoát được ra ngoài, Trung Nam đấm bạn :
- Thằng mắc dịch, mày ăn nhầm thứ gì mà nói không chỗ dừng vậy ?
- Bùa ganh tỵ và lòng ngưỡng mộ đấy :
- Hừ vậy mà cũng nói được.
Chí Tường cười vang. Tiếng cười của anh gieo vào lòng người cả một sự rộn ràng.
o 0 o
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của bạn, Chí Tường hỏi :
- Đêm qua, mày ngủ không được à ?
- Ừ tao cứ bị ám ảnh mãi hình bóng của Ức Mi, nên gần sáng mới chợp mắt được. Cô bé hình như đang ở gần chúng ta lắm.
- Tại mày quá lo lắng cho Ức Mi đó thôi. Mày tệ quá ! Có cần ngủ thêm không ?
Trung Nam lắc đầu :
- Với tao, thiếu ngủ một chút đâu có sao. Tao không muốn bê trễ công việc nữa. Chúng ta đi sớm đến ngôi biệt thự đi.
- Với tao, thiếu ngủ một chút đâu có sao . Tao không muốn bê trễ công việc nữa . Chúng ta đi sớm đến ngôi biệt thự đi.
- Đi thì phải đi rồi, nhưng ít ra chúng ta cũng phải ăn sáng cái đã. Còn mày, uống thêm chút café cho tỉnh táo.
Chí Tường quảng cáo:
- Café ở đây chính hiệu đấy. Mày dùng thử xem.
Trung Nam bưng ly café nghi ngút khói đưa vào miệng. Chí Tường hỏi :
- Đắng không?
- Sao mày hỏi vậy?
- Vì café tao chưa bỏ đường.
- Thế à? Nhưng tao chẳng thấy đắng gì cả. - Vậy lưỡi của mày vô tri vô giác rồi.
- Cũng có thể. À, café ngon thật đấy . Bác gái pha, phải không ?
Chí Tường gật đầu:
- Ừ cũng vì thế mà ba tao nghiện món café của mẹ tao đấy . Ông ấy chưa bao giờ uống một tách café ở ngoài . Có lần, tao nghe ba tao nói, café ngon hay không ngon cũng tùy theo người biết cách pha hay không.
- Mày nói tao mới nhớ. Tô Ức Mi cũng có món café tuyệt vời . Lúc trước, khi Ức Mi đến ở, mẹ tao có bao giờ uống café đâu . Thế mà bây giờ, sáng nào không có là không được.
Chí Tường nheo mắt:
- Thế mày có nghiện không?
- Tao ghiện cả hai.
- Nhìn mắt mày là tao biết rồi.
Chuông điện thoại chợt reo, Chí Tường nhíu mày:
- Mới có sáu giờ mà ai gọi vậy kìa.
Nhưng anh vẫn nhấc ống nghe:
- Alô.
Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ:
- Xin lỗi, có phải nhà riêng của luật sư Du Chí Tường âm không ạ.
- Dạ phải.
Chí Tường ngờ ngợ :
- Bác Hân?
- Cháu là...
- Chí Tường đây.
- Ồ may quá, Trung Nam có ở bên cháu không?
- Dạ có.
- Cháu chuyển ống nghe cho Trung Nam nói chuyện với bác một chút nhé. - Thưa vâng.
Chí Tường trao ống nghe cho bạn:
- Mẹ của mày.
Trung Nam cầm ống nghe, giọng đầy lỡ làng :
- Alô, mẹ à. Ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi phải không ?
Bà Hân trấn an :
- Ồ không, số là bà nội con nhận được điện thoại của Lệ Châu, nên sáng nay tài xế đã đưa nội con về Bảo Lộc rồi.
- Trên ấy lại có chuyện?
- Không, tất cả đều bình thường. Lệ Châu gọi điện cho nội con hay là hôm qua, Ức Mi có ghé Bảo Lộc, nhưng chỉ một giờ sau là đi . Cô bé nói về giỗ mẹ.
Trung Nam thở phào:
- Chuyện ấy, bà Tâm cũng đã cho con biết. Con dự định chốc nữa sang biệt thự của dòng họ Tô . Con hy vọng hôm nay gặp được Ức Mi.
- Bà nội con dặn tìm được Ức Mi thì đưa về gặp nội trước. Nội ở Bảo Lộc chờ.
- Dạ con biết rồi.
- Cố gắng đừng để Ức Mi tổn thương nhé.
- Dạ.
- Mẹ chờ tin con.
Trung Nam vừa gác máy thì Chí Tường hỏi ngay:
- Có chuyện gì à ?
- Không. Mẹ tao gọi điện thoại cho biết bà nội đã về Bảo Lộc sáng nay, và còn cho biết Ức Mi có ghé qua Bảo Lộc, hôm nay sẽ về giỗ mẹ.
- Vậy là tin tức chính xác rồi, còn chần chờ gì nữa.
- Tao chợt nghĩ, Ức Mi đã cố tình trốn tránh chúng ta . Về giỗ mẹ, cô bé sẽ không ra mặt đâu.
- Mày muốn nói...
- Thông minh như mày, đâu cần tao phải giải thích.
- Ồ , tao hiểu rồi.
Chí Tường ra dấu:
- Chúng ta lên đường thôi.
Chí Tường vừa đứng dậy thì chuông cổng reo. Anh nhíu mày:
- Ai mà đến sớm vậy.
- Thì ra mở cổng đi thì biết. Bạn của mày hoặc của gia đình mày thôi . Tao thì... không cần phải nói
Chí Tường ra cổng. Khi cánh cổng vừa được kéo ra, anh giật mìh ngẩn người :
- Bảo Uyên. Cô gái mỉm cười:
- Anh không hoan nghênh em đến hay sao? Các anh đi Đà Lạt mà không cho em theo . Xấu ơi là xấu.
Chí Tường phản ứng nhẹ :
- Em còn phải làm việc mà.
- Nhưng nghỉ vài ngày đâu có sao . - Cô tự nhiên kéo tay Chí Tường - Chúng ta vào nhà đi anh. Ngồi xe gần một ngày đường, em mệt mỏi quá rồi.
Chí Tường còn đang lửng khửng thì Bảo Uyên hỏi:
- Ba mẹ anh đâu . Còn Trung Nam nữa . Em muốn gặp họ để chào hỏi.
Chí Tường nghiêm mặt :
- Thật ra, em ra đây với mục đích gì? Đi chơi hay là tìm Trung Nam.
- Em đi chơi.
- Thật vậy chứ.
Bảo Uyên quay chỗ khác :
- Anh hỏi vậy là ý gì?
- Nếu em tìm Trung Nam thì anh nghĩ... em đừng nên hy vọng. Em cũng biết Trung Nam ra đây để tìm...
- Tô Ức Mi chứ gì ? - Bảo Uyên cắt ngang - Em biết điều đó chứ. Nhưng em sẽ không đầu hàng đâu . Ngày nào Trung Nam còn chưa khẳng định tình yêu của mình, thì ngày đó em vẫn còn tìm kiếm anh ấy.
- Chẳng lẽ những hành động của Trung Nam em lại không hiểu sao?
- Biết đâu đó là một trách nhiệm, hay tình thương mến thương.
Chí Tường giơ tay:
- Thôi, anh không tranh cãi với em nữa . Nếu em đã nói ra đây chơi thì cứ việc vui chơi . Ba mẹ anh rất quý khách. Còn công việc của tụi anh, xin em đừng xem vào . Anh cũng muốn nhắc nhở em một điều . Một khi Trung Nam đã công nhận một nửa của mình, thì em đừng gây phiền hà cho họ.
Bảo Uyên mím môi:
- Thì ra bấy lâu nay, mọi người vẫn nghĩ em là kẻ gieo rắc rối cho người khác.
- Anh không có ý đó.
- Được rồi Chí Tường . Em không muốn bàn cãi nữa. Bây giờ, anh có thế cho em vào nhà không?
- Anh xin lỗi về những gì mình quá thẳng thắn. Thôi, chúng ta vào nhà đi, kẻo Trung Nam nó la toáng lên vì anh quá chậm chạp.
Chí Tường và Bảo Uyên vào tới phòng khách. Trông thấy Bảo Uyên, Trung Nam liền nhổm dậy :
- Là em à ?
- Anh tưởng Ức Mi sao?
Khuôn mặt Trung Nam sầm xuống. Chí Tường lên giọng:
- Em đừng nói lung tung nữa, được không. Ngồi xuống đó đi.
Bảo Uyên buông người xuống salon, Trung Nam không bỏ qua, anh hỏi tới :
- Em ra đây làm gì?
- Các anh đi chơi được, chẳng lẽ em không đi được sao?
Trung Nam cau mặt:
- Anh nghiêm chỉnh đấy.
- Thì em cũng đang nghiêm chỉnh. Đà Lạt là một nơi lý tưởng và tuyệt vời, các anh đừng quá ích kỷ quá. Em ra đây được, thì dĩ nhiên em lo ình được, đừng bận tâm vì em. Em chỉ xin một điều . Chí Tường, anh cho em tạm trú ở đây vài ngày chứ.
- OK, nếu em thích.
Bảo Uyên hớn hở:
- Cám ơn anh.
- Nhưng em nói những gì thì em phả nhớ đó nghe.
- Đương nhiên rồi.
Chí Tường thở dài, rồi lặng lẽ đứng lên:
- Bây giờ em nghĩ tạm ở đây, mẹ anh về đến sẽ sắp xếp phòng cho em. Bọn anh phải ra ngoài ngay.
- Em đi nữa.
- Bọn anh không phải đi chơi.
Bảo Uyên suy nghĩ:
- Các anh đến biệt thự họ Tô, vậy cho em theo đi . Em cũng muốn biết về nó.
Trung Nam bực dọc:
- Tụi anh không phải đi chơi, em đừng phiền phức nữa.
Rồi anh bỏ đi ra ngoài . Chí Tường lắc đầu rồi cùng bước theo bạn, bỏ lại Bảo Uyên một mình nhìn theo với đôi mắt khó chịu.
Hai chàng trai trẻ đèo nhau trên chiếc Wave xanh. Đường từ nhà đến ngôi biệt thự không xa lắm, nên chẳng mấy chốc, hai người đà có mặt trước cánh cổng đóng im lìm.
Đêm qua có đến rồi, nhưng hôn nay Trung Nam mới nhìn rõ nó. Căn biệt thự được bảo bọc bởi hàng rào như trường thành vạn lý.
Trung Nam xuống xe, ghé mắt qua sông cửa . Bên trông thì vô số hoa lá đang vươn mình trong cái nắng ban mai . Lối kiến trúc của căn biệt thự tạo nên một sự kiêu hãnh không bao giờ phai.
Nét ngoài của căn biệt thự đã thu hút Trung Nam ngay từ đầu . Anh nghĩ bên trong còn có những nét độc đáo khác nữa.
Lúc này, có nhiều người đi ngang qua . Họ nhìn Trung Nam và Chí Tường, nửa tò mò nửa ngạc nhiên. Vì lâu lắm rồi, đâu có ai bước chân tới căn biệt thự này . Việc Tô Ức Mi bỏ đi, chắc họ cũng không làm sao biết được.
Một người phụ nữ đến gần:
- Hai cháu muốn vào đây à ?
- Dạ phải.
- Thôi đừng vào.
- Tại sao ạ ?
Người phụ nữ rùng mình:
- Trong căn biệt thự này toàn là ma quái . Lúc trước còn thấy hai người già ra vào, bây giờ thì không thấy nữa . Chắc họ đã không còn... Chúng tôi thường nghe những tiếng kêu rợn người và những luồng gió mang mùi chết chóc.
Bà vừa dứt lời thì có một cơn gió mạnh thổi ngang. Không kịp nói gì thêm, bà bỏ chạy như ma đuổi.
Chí Tường lắc đầu, rồi anh đưa tay nhấn chuông. Sau một hồi chuông dài thì cánh cổng kia có động tĩnh. Một người phụ nữ ngoài sáu mươi ló đầu ra.
- Cậu tìm ai ?
Chí Tường nghiêng đầu:
- Vú không nhận ra con sao?
Bà vú già nheo đôi mắt già nua:
- Cậu là...
- Chí Tường, con là Du Chí Tường đây.
- Du Chí Tường ?
Vú Năm lẩm bẩm rồi chợt nhiên mắt bà sáng lên:
- Đúng rồi, Chí Tường... con của luật sư Du Chí Tâm.
Chí Tường cười:
- Vú còn nhớ con thì tốt rồi.
Bà vú mở rộng cánh cổng:
- Vào trong đi con.
Chí Tường quay lại gọi bạn:
- Ê, sao còn đứng đó nữa.
Bà vú hỏi:
- Còn ai nữa sao?
- Dạ một người bạn của con.
Khi Trung Nam bước tới, Chí Tường vội nói:
- Đây là Từ Trung Nam, cháu nội duy nhất của bà Ái Bình, mà trong thư ông cụ có nhờ ba cháu tìm kiếm.
Trong khi bà vú còn đang ngẩn người, thì Trung Nam lễ phép:
- Con chào vú.
- Ồ, chào con. Con đúng là cháu của bà Ái Bình chứ ?
- Dạ.
- Vú có được tin Chí Tường cho biết, gia đình con đã lo lắng cho Tô Ức Mi trong thời gian qua.
Trung Nam thở dài:
- Rất tiếc, con biết được thân thế của Ức Mi hơi trễ.
- Đừng nên trách mình. Đó chẳng qua là sự thử thách của cuộc đời.
Bà vú nhắc nhở :
- Chúng ta vào nhà đi, có gì nói chuyện sau . Đứng ngoài này lạnh lắm.
- Dạ.
Trung Nam và Chí Tường vừa đi, vừa ngắm cảnh. Đối với Chí Tường thì cảnh vật ở biệt thự này không có gì thay đổi.
Nhưng với Trung Nam thì khung cảnh ở đây rất đẹp và đầy thơ mộng. Nó đã hơn ngoài sự tưởng tượng của anh.
Vào phòng khách, đập vào mắt Trung Nam là bàn thờ của ông cụ Tô, kế bên thêm một cái bàn thờ nữ. Di ảnh một nam, một nữ rất còn trẻ, Trung Nam đoán chắc là ba mẹ của Ức Mi.
Nhìn kỹ một chút, Ức Mi có nét giống mẹ nhiều hơn giống cha . Xem ra, bác gái cũng đã có một thời oanh liệt đó chứ.
Chí Tường và Trung Nam đồng bước đến thắp nhang khấn vái như an ủi vong linh người đã khuất.
Căn phòng khách sang trọng và rộng lớn, nhưng thiếu đi hơi hám của con người thấy nó trở nên lạnh lẽo . Hèn gì người ta không đồn ầm lên sao được.
Trung Nam đến bên cửa sổ. Nơi đây, anh có thể quan sát được cảnh vật trong khu vườn trải dài . Và anh chợt nhìn thấy hai ngôi mộ được xây bằng đá quí nằm kế nhau . Một trong hai ngôi mộ đó được đặt một bó cúc trắng.
Anh chưa kịp hỏi Chí Tường thì bà vú đã lên tới . Đặt hai ly nước lên bàn, bà nói:
- Ngoài trời lạnh, hai đứa uống trà cho ấm.
- Dạ cám ơn vú.