Chương 04
Căn biệt thự vốn đã yên lặng mười tám năm nay, bây giờ chủ nhân thì không còn, đời sau thì bỏ đi. Không khí lạnh lẽo, cô đơn, trống vắng như bao trùm vú và lão quản gia...
Năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua trong sự nghiệt thở. Thời gian chờ đợi sao mà lâu thế này.
Quả thật bây giờ, vú Năm không còn sự kiên nhẫn nữa. Lòng cứ dặn lòng, nhưng khi nghĩ đến cuộc sống bên ngoài và những khó khăn trắc trở mà Ức Mi phải gặp, vú Năm nghe lòng tê tái.
Tình cảm của vú dành cho Ức Mi là tình cảm của một người mẹ dành cho con. Cho nên, nỗi lo lắng kia sẽ không dừng lại nếu như một ngày vẫn chưa thấy con bé quay về.
Chăm sóc Ức Mi từ lúc còn là một đứa trẻ bồng trên tay, vú sẽ không bao giờ thấy giận Ức Mi cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa. Những trò đùa nghịch ngợm bướng bỉnh, cái kiểu như bất cần của Ức Mi lắm lúc làm vú phải đau lòng, nhưng vú không bận tâm. Bởi vì vú hiểu Ức Mi là nạn nhân của gia đình phong kiến, môn đăng hộ đối.
Tại sao người ta có cha có mẹ còn mình thì không? Chỉ có một mái ấm gia đình theo đúng nghĩa.
Có lẽ Ức Mi đã hận từ những ngày tháng mình bắt đầu hiểu biết, thêm những điều không thể chấp nhận được... Một cú sốc quá lớn trong đời nên đã quyết định từ bỏ nơi mang nhiều kỷ niệm đau buồn nhiều hơn vui.
Vú Năm nén tiếng thở dài trong lặng lẽ. Một khi tình cảm đã bị đánh mất thì không thể nào bù đắp được. Vú đâu thiết tha gì với nơi này. Sống trong câm lặng vì không còn là mình trong suốt mười tám năm quạ (nghĩa là sao nhỉ ) Bây giờ vú phải làm gì cho Ức Mi có được thăng bằng trong cuộc sống đây?
Ông cụ đã nằm yên dưới lòng đất lạnh. Ông có suy nghĩ gì không với hoàn cảnh của người còn sống hôm nay?
Người ta nói chết là hết, có đúng thế không? Mà ông cụ chết là ông đã phủi đời trên tay mình.
Reng... reng... reng...
Vú Năm choàng tỉnh trong suy nghĩ. Vú bật dậy thì bị lão quản gia ngăn lại:
- Để tôi chọ Chắc là ông luật sư tới đó.
- Tôi ra cùng ông.
Vú Năm theo sau lão quản gia. Cánh cổng nặng nề của biệt thự được mở ra. Xuất hiện trước mặt hai người là vợ chồng luật sư Tâm.
Không kiềm được lòng, vú Năm nói trong tiếng nức nở:
- Luật sư! Hãy giúp chúng tôi với...
Luật sư ôn tồn với bà vú:
- Bình tĩnh nào vú. Chúng ta vào nhà đi đã.
Lão quản gia như dỗ dành:
- Luật sư đã đến thì tất nhiên luật sư sẽ giúp chúng tạ Bà đừng căng thẳng nữa.
Dìu vú Năm vào phòng khách. Đợi mọi người yên vị, lão quản gia hỏi:
- Bà còn bình tĩnh để tiếp chuyện với luật sư không?
Vú Năm híc mũi:
- Tôi không sao đâu. Luật sư! Tôi đang chờ nghe ý kiến của ông.
Ông Chí Tâm bắt đầu câu chuyện:
- Tôi muốn biết Ức Mi đi từ lúc nào và vì sao con bé ra đỉ Vú và lão quản gia có thể tường tận cho tôi không?
- Ức Mi đi lúc nào thì chúng tôi không biết, vì chúng tôi cũng mới phát hiện đây thôi. Còn nguyên nhân vì sao, xin ông xem bức thư này sẽ rõ.
Đón bức thư từ tay vú Năm và nội dung trong lá thư làm ông Tâm bất ngờ. Ông ngơ ngác:
- Tôi quả thật không hiểu...
Lão quản gia chép miệng:
- Đây là nỗi đau và cũng là bí mật của mười tám năm qua được những người trong căn biệt thự này chôn giấu. Luật sư bất ngờ cũng phải thôi. Mười năm qua làm việc cho ông cụ, luật sự có từng để ý đến ông cụ hay buồn trầm lặng, không thích giao tiếp và hay dằn vặt mình không? - Có. Nhưng tôi cứ nghĩ ông cụ đang thất vọng về điều gì đó, chứ tôi không dám tưởng tượng ra những điều kinh khủng này.
- Ông cụ đã bị dằn vặt lương tâm cho đến cuối cuộc đời, mà chúng tôi không thể nói ai đúng ai sai.
- Vậy những tin đồn về ngôi biệt thự này là có thật?
- Họ đồn nhiều và rất nhiều. Thế luật sư đã nghe tin đồn gì?
Ông Chí Tâm ngập ngừng:
- Về cái chết của vợ chồng Tô Vĩnh Bình. Họ nói...
Vú Năm cướp lời:
- Cậu mợ chủ bị tai nạn chết trong ngôi biệt thự này, phải không?
Bà nhếch môi: - Bia miệng dư luận là chuyện trong đời mà. Tôi chẳng quan tâm họ nói gì, cái chính là những người trong ngôi biệt thự này trong sạch.
Ông Tâm chợt nhớ:
- Trước khi ông cụ qua đời, ông có gọi điện cho tôi và muốn kể cho tôi nghe câu chuyện bí mật của mười tám năm trước.
Giọng ông Tâm nhỏ hẳn đi:
- Nhưng rất tiếc, hôm ấy tôi có cuộc hẹn quan trọng ở toà án, nên tôi không hứa. Và thế rồi tôi đã không còn cơ hội.
- Rất may mắn cho ông khi ông không là người trong cuộc. Chúng tôi đã không sống thật với mình mười tám năm quạ Nay, sự việc đã vậy không còn gì là bí mật nữa, ông có suy nghĩ gì không?
- Tôi thắc mắc vì sao Ức Mi biết được bí mật kia?
- Con bé lục thấy được quyển nhật ký của ông cụ.
- Và phản ứng đầu tiên là bỏ đi?
- Vâng.
Ông Chí Tâm thở ra:
- Hai người đừng trách Ức Mị Hành động bỏ đi ấy cho thấy Ức Mi đã kiềm chế được mình. Cô bé dùng thời gian để lãng quên đau buồn. Tôi không sống gần Ức Mi, nhưng tôi có thể hiểu được cô bé. Vú và lão quản gia yên tâm, đừng quá lo lắng. Ức Mi không sao đâu, con bé sẽ luôn bình an trong cuộc sống. Việc tìm kiếm Ức Mi cũng không khó lắm, nhưng tôi e...
Vú Năm hấp tấp:
- Sao hả luật sư?
- Ức Mi không đồng ý trở về đây nữa dù lòng vẫn vương vấn nơi này.
- Không thể như thế được. Nguồn gốc của con bé là ở đây mà. Nếu Ức Mi không bao giờ quay lại, như vậy thì tôi phải nói như thế nào với ông cụ đây? Chắc chắn ông sẽ trách chúng tôi. Luật sư! Tôi xin ông hãy tìm cách đưa Ức Mi trở về.
Bà Tâm nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng:
- Xin vú quá xúc động. Lời của chồng tôi không phải là không có lý. Ức Mi đã chọn ình con đường ra đi thì đã có một sự chuẩn bị. Vú có hiểu không? Khi một người đã không còn tha thiết thì rất khó lòng thay đổi quyết định của họ. Tôi vẫn biết bà rất lo lắng cho cuộc sống của Ức Mi và những gì con bé sắp phải đối diện trong cuộc đời, nhưng vú có thể yên tâm. Ức Mi đã lớn có nhận thức và hiểu biết, con bé biết tự chăm sóc mình. Thêm nữa, với cá tính cứng rắn của Ức Mi, tôi tin con bé sẽ không bị sa ngã trong cám dỗ.
Vú Năm tức giận:
- Nói đi nói lại, ông bà luật sư vẫn không muốn giúp chúng tôi. Tốt thôi! Cám ơn hai người đã có công đến đây. Coi như chúng tôi đã nhìn lầm người, ông bà hãy về đi.
Bà Tâm mềm mỏng: - Chúng tôi có nói là không giúp vú đâu. Chúng tôi muốn chỉ cho vú thấy những vấn đề chúng ta cần phải hiểu, phải biết.
Vú Năm quỳ xuống:
- Luật sư! Tôi van xin ông... Hãy nhận lời tìm Ức Mi về đây. Con bé là người còn lại duy nhất của dòng họ Tộ Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không sống nổi đâu.
Bà Tâm đỡ vú đứng dậy:
- Vú đừng làm vậy. Chúng tôi hứa sẽ tìm kiếm Ức Mi cho vú.
Bà quay sang chồng:
- Anh gọi điện cho Chí Tường và nhóm bạn của nó đi. Biết đâu sẽ giúp được cho chúng ta.
Ông Tâm nén tiếng thở dài. Sự việc của ngày hôm nay đều có một sự bắt đầu của nó. Càng nghĩ, ông càng thương cho số phận của Ức Mị Giàu sang, sung sướng đâu thể bù đắp được tình cảm.
Nếu như ngày xưa, ông Tô Tịnh không ngăn cản chuyện tình cảm của con trai ông thì ngày nay đâu có bi kịch này. Và Ức Mi, con bé đâu đến nỗi giận ông mà bỏ nhà ra đi. Đó có là số phận quá tàn nhẫn với Ức Mi không?
Bà Tâm huých chồng, ông Tâm mới chợt nhớ liền nhất ống nghe:
- Tôi mượn điện thoại nhé.
- Ông cứ tự nhiên.
Ông Tâm nhấn máy, nhưng vội buông xuống:
- Chí Tường nó tắt máy rồi.
- Vậy anh liên lạc ở văn phòng làm việc của nó đi.
- Để xem đã.
Ông Tâm ấn máy một lần nữa. Sau một hồi chuông chờ đợi, ông nghe có người nhấc máy:
- ...
- Xin lỗi, cô có thể cho tôi gặp luật sư Chí Tường.
- À! Luật sư Chí Tường đã ra ngoài. Xin lỗi ông từ đâu gọi tới vậy?
- Tôi là người nhà của Chí Tường. Tôi có việc rất gấp, cô có thể giúp tôi liên lạc với Chí Tường ngay không?
- Điện thoại di động luật sư Chí Tường đã bỏ lại văn phòng. À! Hay là ông gọi số cầm tay cho ông Từ Trung Nam đi. Ông ấy mới đến đây và cùng luật sư Tường ra ngoài đấy.
- Cô có thể cho tôi biết số máy của Trung Nam không?
- Ông chờ chút nhé.
- Vâng.
Không lâu, ông Chí Tâm được đọc số cầm tay của Trung Nam. Ông cám ơn rồi vội vã cúp máy.
Thấy chồng gác máy, bà Tâm hỏi:
- Sao rồi anh?
- Chí Tường đã ra ngoài, nhưng để tôi liên lạc với Trung Nam xem.
Bà Tâm nhíu mày:
- Chí Tường ra ngoài thì liên quan gì đến Trung Nam?
- Vì Trung Nam đi chung với nó mà.
- Thế thì anh gọi nhanh đi!
- Được rồi, em cũng đừng rối lên.
Ông Tâm bấm số di động của Trung Nam.
- Hy vọng lần này gặp được Chí Tường.
- ...
- Trung Nam! Là bác đây.
Đạ.
- Chí Tường có ở chổ cháu không?
- Bác Tâm! Chí Tường vừa giúp cháu lấy một ít đồ ạ.
- Cháu gọi nó ngay dùm bác đi nhé. Bác có việc rất gấp.
Đạ... Bác ơi! Chí Tường về rồi. Bác chờ máy nghe.
Ông loáng thoáng nghe Trung Nam nói gì đó với Chí Tường, rồi có tiếng xê dịch.
- Alộ Ba ơi! Ở nhà xảy ra chuyện gì, phải không? Mẹ con bị sao vậy?
Ông Tâm trấn tĩnh con trai:
- Nhà không xảy ra chuyện gì cả. Mẹ con cũng chẳng có sao. Ba tìm con là muốn nhờ con một việc.
Chí Tường lẩm bẩm:
- Tìm con gấp như vậy... Có phải là liên quan đến Ức Mi không ba?
- Con đoán đúng rồi.
- Con bé lại quậy nữa ư?
- Không. Ức Mi đã bỏ nhà đi rồi.
- Bỏ nhà đỉ Nguyên nhân?
- Ba không tiện nói qua điện thoại. Bây giờ con có thể giúp ba tìm tin tức của Ức Mi không? Vú Năm và lão quản gia đang rối tung lên ở nhà.
- Nhưng cô bé đi đâu?
- Không ai biết hết. Theo lá thư Ức Mi để lại, thì con bé đang tìm đến một nơi rất xa, không muốn trở lại nơi này nữa.
- Trời đất mênh mông, người đông như kiến, việc tìm kiếm Ức Mi không phải là dễ đâu. Với lại, cô bé cố ý trốn tránh thì lại càng khó hơn. Con nghĩ...
- Chí Tường! Con đừng nói. Bây giờ, ba không muốn nghe bất cứ ý kiến nào nữa cả. Điều con cần làm bây giờ là tìm kiếm Ức Mi giúp bạ Cho dù con bé không bao giờ trở về, thì ba vẫn muốn biết tin về cuộc sống của Ức Mị Nếu con bé bình an là ba yên lòng rồi.
Chí Tường đáp suông:
- Thôi được. Con nhận lời giúp ba.
- Ba tin con và những người bạn của con có thế làm được điều ấy. Chúng ta phải bảo vệ và bù đắp cho Ức Mi, vì con bé rất đáng thương.
- Trở thành người giàu có nhất thành phố sương mù kia, Ức Mi cần bù đắp sao?
- Con không hiểu đâu. Ức Mi là nạn nhân của một quan niệm sai lệch và khắt khẹ Sinh ra, con bé thiếu tình thương của cha mẹ. Sự bù đắp đầy sung sướng, nhưng không đủ để khoa? lấp nỗi đau kia. Ức Mi ra đi cũng từ nỗi đau kia.
- Con không hiểu, ba ạ.
Ông Tâm thở nhẹ:
- Rồi một ngày nào đó, con sẽ hiểu.
- Còn bây giờ ?
- Nhiệm vụ của con là tìm kiếm Ức Mi giúp ba.
- Con biết rồi.
- À! Còn Trung Nam thế nào rồi ?
- Đã khỏe nhiều rồi, ba ạ.
- Cho ba gởi lời thăm cậu ấy nhé.
- Thưa vâng.
- Ba cúp máy đây.
- Con chào ba.
Ông Tâm cúp máy rồi nhìn một lượt mọi người . Giọng ông nhẹ nhàng :
- Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi . Chúng ta đừng nên làm vấn đề luôn phức tạp . Chí Tường và nhóm bạn của nó sẽ giúp chúng ta tìm kiếm . Không lâu đâu, sẽ có tin Ức Mi .Việc bây giờ của chúng ta là hãy trở lại cuộc sống thường ngày. cố gắng bình tĩnh trong mọi vấn đề để tránh mọi rắc rối . Vú và lão quản gia có cần tôi giúp gì nữa không ?
Vú Năm lắc đầu :
- Làm phiền ông như thế đã quá đủ rồi, luật sư à . Mọi việc ở ngôi biệt thự này, chúng tôi tự lo được . Chỉ mong Ức Mi sớm quay về.
Nhìn thấy điệu bộ mệt mỏi của vú Năm, bà Tâm nhắc khéo chồng.
- Hay là chúng ta về đi, để cho vú và lão quản gia nghỉ ngơi . Những ngày sắp tới còn bao nhiêu công việc phải làm.
Bà thân mật đặt tay lên vai vú Năm :
- Vú hãy giữ gìn sức khỏe nhé . Chúng tôi luôn ở bên cạnh vú và mọi người.
Ông Tâm đứng lên.
- Xin phép vú và lão quản gia . Có gì cứ gọi cho tôi nhé.
- Vâng . Cám ơn luật sư nhiều lắm.
- Không có gì đâu , vú đừng khách sáo.
Lão quản gia định bước theo, ông Tâm vội ngăn lại :
- Không cần phải tiễn đâu . Tôi sẽ đóng cổng giùm cho.
- Cám ơn.
Ông Tâm vừa khuất ở cửa phòng khách . Vú Năm nói với lão quản gia :
- Tôi và ông ra thăm mộ Ông cụ đi , Cầu nguyện để ông cụ linh thiêng bảo vệ Ức Mi.
- Ừ . Bà tin vào luật sư chứ ?
- Tin . Thế còn ông ?
- Cũng như bà . Nếu không có luật sư, chúng ta không biết nhờ vả ai.
- Chị Nhu ! Chị Nhu à !
Đang pha cà phê, nghe tiếng gọi của bà Hồng Hân, chị Nhu bỏ dở, vội vã chạy lên :
- Thưa bà chủ gọi tôi.
Bà Hân bỏ tờ báo xuống bàn :
- Ừ . Chị đang làm gì ở dưới bếp vậy?
- Dạ tôi đang pha cà phê.
- Chị biết Trung Nam đi đâu không ?
- Ủa ! Không phải cậu chủ còn ngủ sao ?
Bà Hân lắc nhẹ :
- Trung Nam không có trong phòng.
- Vậy...
Chị Nhu đảo mắt nhìn quanh :
- Cậu chủ chưa lấy xe, các bạn của cậu chủ cũng chưa đến, cổng thì từ sáng giờ chưa ai mở... có lẽ cậu chủ đang tập thể dục trên sân thượng.
Bà Hân cau mày :
- Trưa như thế này mà còn tập thể dục sao ?
- Dạ , chỉ mới năm giờ hơn thôi, thưa bà . Hôm nay bà dậy sớm hơn mọi khi đấy.
- Dậy sớm ?
Bà Hân nhìn đồng hồ trên tường :
- Ừ đúng rồi . Càng già thì giấc ngủ càng ít đi . Đêm hôm này, tôi cứ trằn trọc mãi, luôn linh cảm có chuyện gì đó sắp đến.
Chị Nhu trấn an :
- Chắc tại bà chủ không được khỏe trong người mà thôi . Hay để tôi gọi bác sĩ nghe.
Bà Hân ngăn lại :
- Không cần thiết đâu . Tôi không sao.
- Nhừng bà chủ cứ khó ngủ hoài , như vậy...
Bà Hân trầm giọng :
- Từ ngày Trung Nam bị tai nạn cho đến nay, tôi cứ khó ngủ hoài như vậy . Hồi hôm lại nằm mơ thấy những chuyện kỳ dị, tôi lo quá.
- Bà đang lo cho cậu chủ ?
- Chẳng những lo cho Trung Nam mà còn bà mẹ chồng của tôi nữa . Lâu lắm rồi, tôi chưa về Bảo Lộc thăm bà . Không biết dạo này bà ra sao nữa ?
- Tại bà chủ suy nghĩ quá nhiều thôi . Nhưng nếu bà không yên tâm thì về Bảo lộc thăm bà cụ đi . Làm một chuyến du lịch cho khuây khoa? tâm hồn cũng tốt.
- Tôi đi thì cũng được . Nhưng còn Trung Nam ?
- Cậu chủ đã lớn và cũng là một người đàn ông thành đạt rồi . Huống chi có tôi chăm sóc cho cậu chủ mà.
- Tôi...
Chị Nhu kề tai bà Hân nói nhỏ :
- Chuyến đi này, biết đâu bà gặp may tìm được một nàng dâu vừa ý, một người vợ tuyệt vời cho cậu chủ . Tôi nghe nói, con gái Bảo lộc cũng dễ thương, xinh đẹp và đảm đang lắm . ( có sis nào hỉnh m~ui hay không? )
Bà Hân sáng mắt.
- Ý kiến hay đấy ! Năm nay Trung Nam cũng đã ngoài ba mươi rồi mà chă"ng có ý định tìm một mái ấm gia đình . Bà cụ Ở ngoài ấy cứ gọi điện vào hối thúc mãi , làm mẹ như tôi phải làm sao đây ?
- Nhưng bà chủ có thích dâu và thích cháu nội không kìa.
- Tại sao không thích chứ ? Trung Nam đi làm cả ngày có ở nhà đâu . Chủ nhật nào cũng rong chơi với bạn bè . Còn chị thì có công việc của chị , có một mình tôi, buồn chết đi được.