Chiếc SUV xám bảy chỗ chạy như bay trên đường đón lấy ánh nắng bình minh, giống như là một viên đạn màu bạc đang bay vèo vèo.
Giang Đàm lái xe vô cùng vững vàng lưu loát, mặt vẫn luôn lạnh lùng, đôi mắt lạnh nhạt chuyên chú nhìn về phía trước.
Con người tự nhận là lái xe chuyên nghiệp Lý Tuấn Trì, cùng với Nhâm Phi Vũ, Cát Lượng chen nhau ngồi ở hàng cuối, ba người ngủ mà ngã trái ngã phải, không biết là mơ được bao nhiêu giấc rồi.
Dày vò nhau lúc nửa đêm, rồi khởi hành suốt đêm, thế là ban ngày lại thiếu ngủ, dân đi ngày cảm thấy mệt mỏi.
Hạ Dương và Nguyên Tư Tiệp ngồi ở hàng hai một trái một phải, ai cũng hí mắt buồn ngủ,
Chỉ có Lâm Vụ.
Giang Đàm đã chạy xe được ba tiếng, từ khi trời còn tối cho đến khi mặt trời mọc lên, dưới ánh nắng mặt trời, người ngồi ghế phụ Lâm Vụ vẫn chỉ làm có một việc – gọi điện cho Vương Dã.
Cứ cách mấy phút là gọi một lần, như là sợ bỏ qua mất những lúc Vương Dã mở điện thoại.
Nhưng Vương Dã lại không mở.
Trong xe rất là yên ắng, do thế từng câu “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.” từ trong tai nghe lặp đi lặp lại Giang Đàm đều nghe rất rõ.
Đó giờ Giang Đàm không thích xen vào việc người khác, nhưng cậu ta lại nghĩ rằng nếu vẫn tiếp tục gọi như thế thì Vương Dã còn chưa bật máy lên là điện thoại Lâm Vụ đã hết pin sập nguồn trước.
Ngàn năm có một, cậu ta chủ động mở miệng: “Cậu….”
Đang nói chữ “Cậu” thì Lâm Vụ không biết móc từ đâu ra dây sạc mà xe thuê có sẵn, nhanh chóng sạc điện thoại, xong rồi thì như mơ hồ nghe thấy bạn học Giang có chuyện muốn nói.
“Sao đấy?” Cậu quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Giang Đàm.
“Không có gì.” Bạn học Giang hiếm khi nào lắm mới xen vào chuyện người khác nhưng lại bị dập tắt từ trong trứng nước.
Pin điện thoại đã được giải quyết, Lâm Vụ lại cầm điện thoại lên, như là chẳng muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Giang Đàm vẫn đang nhìn thẳng về phía trước lại cảm thấy không đồng tình cho lắm.
Cậu ta biết Lâm Vụ đang rất lo lắng, nhưng cứ phải nghe giọng nói máy móc “Xin lỗi…” thì chỉ càng nặng lòng thêm thôi.
Giang Đàm chuẩn bị mở miệng lần thứ hai, khuyên Lâm Vụ đừng gọi làm gì nữa, thay vì đó gửi tin nhắn cho Vương Dã đi, nếu như cậu ấy có mở máy thì còn thấy được những lời cậu muốn nói…
Lâm Vụ không tắt màn hình, bắt đầu gõ chữ trong WeChat.
“….” Lần thứ hai Giang Đàm định xen vào chuyện người khác còn không có cơ hội để mở miệng.
Quyết tâm không nhiều chuyện nữa, Giang Đàm lại tập trung lại xe, hoàn toàn mắt không thấy tâm không phiền.
Lâm Vụ trọng tình cảm, cố chấp hơn cậu ta, nhưng cũng tỉnh táo, thông suốt hơn.
Mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng đầu hè xuyên qua cửa kính, ấm áp nóng rực phơi trên vai Lâm Vụ.
Hình mà Lâm Vụ gửi cho Vương Dã là một bức hình tuyết trắng mênh mang.
Đó là trên núi Thiên Trì, cậu thừa dịp Vương Dã chưa chuẩn bị, gọi người lại để lén chụp selfie.
Phía sau hai người là bầu trời xanh thẳm, Thiên Trì trắng tinh được các núi tuyết bao bọc lại.
Lâm Vụ: [hình ảnh]
Lâm Vụ: Tớ chưa gửi ảnh này cho cậu nữa, vì lúc đó cậu không vui, tớ cũng bực mình.
Tớ nghĩ rằng, tại sao cái gì cũng phải đợi tớ hỏi cậu, tớ muốn cậu chủ động nói với tớ cơ.
Lâm Vụ: Nhưng tớ đợi không được.
Lâm Vụ: Cậu nói rằng vào đại hội thể dục thể thao sẽ phất cờ cổ vũ, muốn tớ vừa chạy xong ngẩng đầu là thấy cậu ngay.
Lâm Vụ: Nhưng tớ vẫn đợi không được.
Lâm Vụ: Cậu nói nhà cậu có chuyện, vài ngày nữa sẽ trở lại.
Lâm Vụ: Nhưng tớ vẫn đợi không được.
Ánh nắng gắt gao, chói vào người đến choáng váng.
Lâm Vụ nhắm mắt lại, chờ đợi, rồi lại mở mắt ra, tiếp tục nhập tin nhắn, gửi đi, rồi lại nhập…
Lâm Vụ: Cậu đếm thử xem, cậu thất hứa với tớ bao nhiêu lần rồi?
Lâm Vụ: [Có tin là tôi cắn cậu không.jpg]
Lâm Vụ: Chuyện căn hộ tớ biết rồi.
Lâm Vụ: Cậu có bị ngốc không hả?? Căn hộ bán thì bán thôi, cậu với Vương Cẩm Thành tranh nhau làm chi!
Lâm Vụ: Với lại sao cậu không nói với tớ? Cậu tự coi mình là một người anh hùng cô độc à, xong chuyện thì phất áo đi không để tên tuổi à?
Lâm Vụ: Quên đi, tớ hỏi thừa quá rồi.
Lâm Vụ: Cậu bị ngốc ấy, chẳng có ai ngốc hơn cậu cả, tớ biết sao mà cậu lại đẹp trai đến thế này rồi, đổi với đầu óc chứ gì.
Lâm Vụ: Cậu thấy cậu nhỏ của tớ lên núi là thành công nên cứ nhất định phải lên núi đó hả? Anh Triệu Lý bây giờ cũng chả có tiến triển gì đâu, thời gian anh ấy đợi còn lâu hơn cậu nữa.
Rồi cậu lên núi thì sống thế nào? Cậu nhỏ có sói có nhà có anh Triệu Lý, còn cậu thì sao?
Lâm Vụ: Tớ nói là tớ chưa nghĩ ra, vậy mà cậu đã chờ không nổi rồi, tớ có nói là tớ không đi đâu! Muốn tìm việc làm còn phải chờ tốt nghiệp đại học nữa, lên núi mà dễ như thế thì bây giờ mấy cái chùa trên núi muốn tuyển hòa thượng phải tìm người có bằng đại học đấy.
Lâm Vụ: Cậu nói cậu muốn tớ đi với cậu lên nói, vậy tớ nói cho cậu biết, tớ cũng muốn cậu tốt nghiệp với tớ đây.
Lâm Vụ: Cậu hất tay một phát là đi luôn, chẳng thèm nhớ nhung gì cả, người bị cậu bỏ rơi thì phải làm sao.
Lâm Vụ: Quên đi, không cần cậu nghĩ đâu, bọn tớ đang tới đây.
Lâm Vụ: [Tổ hợp 333 & 509 đi bắt hổ.
jpg]
Lâm Vụ: Có giỏi thì đừng để bọn tớ bắt được, không thì…
Hạ Dương và Nguyên Tư Tiệp ở hàng hai nửa tỉnh nửa mê.
Nguyên Tư Tiệp ngồi chéo phía sau Lâm Vụ, đôi khi buồn ngủ gục đầu một cái, rồi tỉnh được hai giây, sau đó mở mắt thấy Lâm Vụ đang gửi tin nhắn.
Mở mắt, Lâm Vụ vẫn đang gửi tin nhắn.
Lại mở mắt, Lâm Vụ vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
Không biết mở mắt được lần thứ mấy nữa, Nguyên Tư Tiệp nhìn giờ trên điện thoại, hay đó, nhắn tin gần một tiếng đồng hồ.
“Cậu có liên lạc với Vương Dã à?” Nguyên Tư Tiệp hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi Lâm Vụ.
Lâm Vụ sửng sốt, quay đầu: “Không có.”
Nguyên Tư Tiệp mơ màng: “Thế cậu cứ ngồi nhắn gì đây?”
Lâm Vụ híp mắt, nhìn như thật vậy: “Tin khủng bố.”
Nguyên Tư Tiệp: “…”
Hạ Dương bị tiếng trò chuyện đánh thức, cậu ta ngồi ngay đằng sau Lâm Vụ nên không thấy được bạn cùng phòng của mình, chỉ thấy mỗi Nguyên Tư Tiệp bên cạnh.
“Thế nào rồi?” Cậu ta hỏi.
“Không gì cả.” Nguyên Tư Tiệp khẽ gật đầu một cái.
Chỉ là hơi lo lắng cho anh Dã thôi.
Tự nhiên đi chọc một bé sói, chọc xong rồi không chịu trách nhiệm, nói chạy là chạy, đúng là kỳ quặc.
Dưới ánh trăng tròn sói thường hay phát điên, mà trên núi trăng vừa lớn lại vừa tròn… Xin hổ dữ hãy bảo trọng.
Giang Đàm lái xe được bốn tiếng rưỡi, khi đến khu nghỉ ngơi trên cao tốc thì đổi tài sang Lý Tuấn Trì.
Hay lắm, cái danh tài xế lái xe chuyên nghiệp của Lý Tuấn Trì cũng không phải là điêu, tuy là kỹ thuận không có được kỹ càng tinh tế như Giang Đàm, nhưng mà vẫn thông thạo như thường, cứ đi theo hướng dẫn rồi lái xe ra cao tốc.
Rồi lại chạy vào một đường nhỏ dài, cuối cùng thì gần mười hai giờ trưa đã đến nơi.
Đây là chân núi, xung quanh chẳng thấy bất kỳ thôn trang nào, nhìn tới nhìn lui nơi nào cũng chỉ có núi non trùng điệp xanh tươi mơn mởn mà thôi, chiếc SUV này chạy tới làm đàn chim trên cây giật mình bay đi.
Xe bán tải của Triệu Lý đã đợi sẵn ở kia.
Thấy mọi người đến rồi, anh ta mở cửa xe nhảy xuống.
Tóc anh ta dài hơn lần cuối Lâm Vụ gặp nhiều, có vẻ như là điều này làm cho anh ta có vẻ u ám ảm đạm hơn trước.
Hoặc có thể là, sự u ám đó chẳng hề liên quan gì đến tóc tai cả.
“Anh Triệu Lý.” Lâm Vụ là người đầu tiên xuống xe chào hỏi.
Triệu Lý gật đầu với cậu: “Tới rồi à.”
Bước đến gần, Lâm Vụ biết là mình không nhìn lầm.
Có một sự u ám trong ánh mắt của Triệu Lý.
“Họ đều là bạn em cả.” Lâm Vụ giới thiệu đám người phía sau cho Triệu Lý.
Sáu người lễ phép chào hỏi Triệu Lý.
Triệu Lý hỏi Lâm Vụ: “Đem theo chưa?”
Lâm Vụ lùi về sau chỉ về chiếc SUV: “Để ở cốp sau ạ, giày dép quần áo gì có tất.”
Triệu Lý bảo Lâm Vụ đem theo một hai cái áo T-Shirt mà Vương Dã mặc nhưng chưa giặt hoặc là áo khoác gì qua đây, để cho chó ngửi mùi mà tìm trong rừng, Lâm Vụ đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quy định – lấy gần như là tất cả quần áo và đồ dùng hằng ngày mà Vương Dã để ở 509.
“Đi thôi,” Triệu Lý nói, “Lát nữa anh dẫn tụi em đậu xe ở thôn gần đây, sau đó các em chen chúc tí rồi ngồi xe anh lên núi.”
“Không cần,” Giang Đàm lên tiếng, khách khí nói, “Anh dẫn đường ở phía trước, tôi chạy theo sau, lên núi rồi chắc vẫn phải dùng xe, thêm một chiếc xe cho tiện.”
“Đường núi không dễ chạy đâu.” Triệu Lý nói.
Giang Đàm nói: “Cứ giao cho tôi.”
Triệu Lý lần đầu chăm chú nhìn vị bạn học max lạnh lùng này.
Giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng cũng nhìn như chẳng có tí máu.
Hai người cao xấp xỉ nhau, nhìn nhau là phải nhìn thẳng.
Giữa đôi mày, trong ánh mắt Giang Đàm có một sự lạnh lùng và kiên định vượt tuổi.
“Đi thôi.” Triệu Lý cuối cùng cũng gật đầu.
Lý Tuấn Trì yên lặng đứng phía sau đoàn người, ngẩng đầu nhìn đường núi phía xa xa: “….”
Thôi lần này cậu ta không giành nữa, tay lái giao cho Giang Đàm đấy, dù sao thì rắn đi đường rừng vẫn chuyên nghiệp hơn.
Cuối cùng thì Lâm Vụ ngồi vào chiếc bán tải của Triệu Lý, còn Giang Đàm thì lái chiếc xe bảy chỗ, chở những người còn lại đi vào rừng sâu núi cao.
“Anh vào thôn tìm ba người quen với địa hình núi rừng, còn lấy thêm vài bộ đàm nữa,” Triệu Lý vừa lái xe vừa nói với Lâm Vụ, “Tới đó thì tụi mình chia thành ba tổ, như vậy thì dễ tìm người hơn.”
Ngay từ lúc Lâm Vụ quyết định đến đây tìm Vương Dã, cậu đã rất kiên định, nhưng đến lúc này lại bắt đầu cảm thấy lo âu: “Anh Triệu Lý,” Giọng cậu nhẹ hẳn đi, “Tụi mình sẽ tìm được người chứ ạ?”
Triệu Lý vẫn nhìn về đường núi không thấy đích đến: “Không có gì là không thể khi mà em muốn nó.”
Lâm Vụ lập tức cảm thấy như có ảo giác.
Hình như câu trả lời này không phải để trả lời cho mình.
Lại quẹo cua một lần nữa, chiếc bán tải tiếp tục chạy lên.
Lâm Vụ cúi đầu, nhìn tin nhắn cậu gửi qua WeChat cho Vương Dã.
Nhiều tin nhắn hướng về phía núi như thế thì nên trả lời đi chứ, giao diện chat tựa như một vùng biển sâu vậy, bao nhiêu tin nhắn gửi qua thì cũng chìm xuống vô thanh vô thức.
Từ lúc Triệu Lý gọi điện cho cậu bảo Vương Dã đi vào rừng đến giờ đã là chín tiếng.
Một người không phải là người thức tỉnh thú hóa thì có thể sống một mình trong rừng được bao lâu?
Triệu Lý: “Năm ngày.”
Bên tai đột nhiên có tiếng trả lời, Lâm Vụ ngẩn ra, sau đó mới nhận ra mình vừa hỏi những gì đã nghỉ trong lòng.
“Có nước, nhưng không có thức ăn, cũng chẳng tìm được nhiều lá cây lắm, chỉ có thể gặm lá cây mà thôi.” Triệu Lý cười, “Anh kiên trì được năm ngày.”
Lâm Vụ nhìn sang gò má anh ta, lại thấy một nụ cười tự giễu nhàn nhạt: “Anh Triệu Lý…”
“Nên là em yên tâm đi,” Triệu Lý tay xoa đầu Lâm Vụ, “Còn chưa đến một ngày nữa, thằng nhóc ấy không sao đâu.”
Rốt cuộc, sau khi đi dọc trên đường núi ngang vài cái thôn, xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà gỗ quen thuộc.
Ba người quen thuộc với địa hình núi rừng mà Triệu Lý tìm được đã ở trong nhà gỗ rồi, ở trong sân có ba con chó săn lớn, thấy có người tới, đám chó săn đang nằm dưới đất nhanh chóng vọt lên, trông vô cùng hung ác, nếu không phải là do có dây xích thì chúng đã có thể nhào tới cắn rồi.
Cát Lượng bị hù chết, đứng chết ở ngoài cổng không dám vào.
Nhâm Phi Vũ lúc đầu cũng sợ đến cứng ngắc cả người, nhưng thấy Cát Lượng như thế thì không sợ nữa mà tò mò: “Cậu là Husky cơ mà, sao mà còn sợ chó chứ?”
Cát Lượng: “Người sợ người hù chết người, cậu có nghe qua bao giờ chưa?”
Cho nên là chó sợ chó…
Nhâm Phi Vũ suy ra theo tính chất bắc cầu, do vậy không phản bác lại nữa.
Lâm Vụ lấy ra một bọc lớn đựng quần áo và đồ dùng hằng ngày của Vương Dã từ trong cốp xe SUV, đi theo Triệu Lý vào trong.
Ba người đàn ông trung niên cường tráng giản dị nghe thấy tiếng động cũng bước ra khỏi nhà gỗ.
Trước đó Triệu Lý có nói với bọn họ rằng có đem theo người tới, chia thành ba hướng, bọn họ thấy người đi tới, lập tức dùng giọng Cát Lâm hỏi: “Đi luôn à?”
Triệu Lý quay đầu lại hỏi Lâm Vụ: “Các em có định nghỉ ngơi tí, hay là…”
“Không cần.”
“Đi bây giờ luôn ạ.”
“Không cần đâu…”
Không đợi Lâm Vụ trả lời, mọi người mỗi người một tiếng chen nhau nói.
Buổi chiều trên núi, gió trong veo như mây trời.
Lâm Vụ nhìn về phía Triệu Lý: “Đi luôn ạ.”.