Triệu Lý chuẩn bị mười mấy bộ đàm, phát hết cho mỗi người một cái vẫn còn dư.
Phát xong, anh ta lập tức chỉ cách sử dụng bộ đàm, đồng thời nói rõ với mọi người: “Mọi người chia làm ba tổ đi vào rừng nhé, tôi sẽ ở đây giữ liên lạc,” Anh ta nghiêm túc dặn dò, “Cho dù gặp chuyện gì thì cũng không được mạo hiểm, phát hiện ra chuyện gì không ổn thì phải lập tức rút lui, an toàn là trên hết, nhưng chuyện khác thì có thể nghĩ cách sau.”
Lâm Vụ cất bộ đàm, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Dạ, nhớ kỹ rồi ạ.”
“Bắt đầu chia tổ đi!” Nguyên Tư Tiệp lên tiếng thúc giục, sau đó vô cùng tự nhiên mà đứng cạnh Hạ Dương, “Hai bọn tớ một tổ.”
Hạ Dương lé mắt nhìn cậu ta: “Đừng có tự mình đa tình, ai mà đồng ý chung tổ với cậu?”
Nguyên Tư Tiệp dịu dàng mỉm cười: “Vậy cậu muốn chung tổ với ai?”
Hạ Dương quay đầu nhìn xung quanh… Cát Lượng, không quen, Giang Đàm, càng không quen, Lý Tuấn Trì, động vật ăn cỏ, Nhâm Phi Vũ, ác điểu nhưng sức chiến đấu lại chẳng bằng động vật ăn cỏ nữa, Lâm Vụ, cả người đầy sầu bi làm cho người khác gánh nặng.
“Được rồi chọn cậu.” Hạ Dương chấp nhận số phận.
509 có tổng cộng có ba người, Cát Lượng thấy Nguyên Tư Tiệp đã có đội, chỉ còn mỗi Giang Đàm, liền nhảy một hai bước đến bên người Lâm Vụ: “Tớ đi với cậu, hai tụi mình cùng nhau đem anh Dã về!”
Lâm Vụ: “…”
Tự dưng có người hợp tác vậy.
Lý Tuấn Trì nhanh chóng kiểm tra lại tình hình, có hai tổ hai người rồi, chỉ còn lại cậu ta, Nhâm Phi Vũ, Giang Đàm đơn côi thôi, mà cũng không thể để bạn học bên 509 bị lẻ loi được, nên là vung tay về phía Nhâm Phi Vũ, Giang Đàm mà hô lên: “Đừng có đi một mình, ba tụi mình một đội nào!”
Chia tổ đã xong, mọi người rời khỏi sân, dưới sự hướng dẫn của Triệu Lý mà đi xuyên qua khu đất trống, đến trước một khu rừng Linh Sam.
“Ở ngay chỗ này đây,” Triệu Lý dừng lại, nói với ba người địa phương và Lâm Vụ, “Tôi thấy Vương Dã đi vào đây.”
Lâm Vụ hiểu ý, lập tức lấy quần áo và đồ dùng hằng ngay của Vương Dã đưa cho ba người địa phương.
Đám chó săn đứng bên người địa phương nghe lời hơn rất nhiều, chủ nhân lấy quần áo và đồ dùng đặt dưới mũi chúng nó, chúng nó cũng biết tự đánh hơi lấy.
Xung quanh bỗng nhiên yên lặng đi, chỉ còn tiếng chó săn ngửi đồ mà thôi.
Đầu tiên, chúng nó người quần áo và đồ dùng, sau đó lại cúi đầu ngửi mặt đất, rồi ba chú chó săn nhanh chóng dẫn mọi người đi vào rừng.
Lâm Vụ mừng rỡ, nhanh chóng đuổi theo, là người đi theo đầu tiên trong tất cả.
Nhưng chó săn chạy trong rừng được mấy phút đã dừng lại, lại bắt đầu ngửi ngửi mặt đất, bụi cây, thân cây, nhưng không xác định được phương hướng của mùi nữa.
Mọi người đứng đợi rồi đợi, một người địa phương nói: “Đừng đứng ở đây chờ đại, chúng ta tách thành ba hướng đi, tìm được hay không thì phải nhờ vào ông trời!”
Khu rừng này được tạo nên bởi cây vân sam, cây linh sam và một vài cây thông.
Nắng chiếu khá gắt nhưng trong rừng lại có vẻ ảm đạm, trên những lá kim, sương đêm đã bay hơi hết, chỉ còn lại những chùm màu xanh thẫm.
Trong rừng lạnh hơn bên ngoài nhiều.
Hạ Dương trùm mũ kéo áo khoác lên cao nhất.
Bọn họ vào rừng đã khá lâu rồi nhưng Hạ Dương vẫn không biết phải đi đâu, chỉ biết là tới giờ vẫn chưa thu hoạch được gì thôi.
“Vương Dã thật sự đã đến đây ư?” Xung quanh chỉ toàn là cây với cây, thỉnh thoảng có nơi không có ánh sáng nên khá u ám, Hạ Dương không thể nào tưởng tượng nổi có một người lại liều mạng chạy vào rừng cây thế này.
Nguyên Tư Tiệp đẩy cành cây ở trước mặt ra: “Lâm Vụ nói là Vương Dã nhắn WeChat rằng muốn lên núi, Triệu Lý cũng xác định là Vương Dã đi vào trong rừng, lấy hai bên so với nhau thì chắc đúng đấy.”
“Cậu nói coi IQ của Vương Dã bị sao thế?” Gương mặt tinh xảo của Hạ Dương nhăn lại thành một nhúm, “Chỗ này đi kiểu gì cũng thấy là có vào không có ra lành ít dữ nhiều, cậu ấy vào đây làm chi, không muốn sống à?”
“Cậu ấy muốn làm gì thì tớ không biết,” Nguyên Tư Tiệp nói, “Nhưng tớ có thể chắc chắn, khi Vương Dã quyết định làm bất kỳ điều gì thì cậu ấy không hề suy xét được yếu tố rủi ro.”
Hạ Dương: “Cậu ấy không thèm lo về rủi ro sao? Cậu ấy không thèm nghĩ tới.
Nhưng mà nếu cậu ấy chỉ cần nghĩ nhiều thêm một tí, không, không cần suy nghĩ về mấy việc khác, chỉ cần nghĩ tới Lâm Vụ lo lắng rồi gấp gáp tới cỡ nào thì cậu ấy không thể nào đi một cách ngầu lòi thế được.”
“Vụ này thì cậu ấy hơi bị xúc động thật,” Nguyên Tư Tiệp không phải là bênh Vương Dã, nhưng mà chỉ muốn nói khách quan một câu, “Nhưng mà ai cũng có lúc đầu nóng, nhất là khi đang yêu nữa, cái gì cũng…”
“Cậu đợi đó đã,” Hạ Dương ngăn cậu ta, “Gì? Đang yêu? Cậu ấy đang yêu ai?”
Nguyên Tư Tiệp bày ra vẻ mặt “Vụ này mà còn hỏi à”: “Lâm Vụ chứ ai.”
Hạ Dương không hiểu ra sao: “Lâm Vụ là nam mà.”
Nguyên Tư Tiệp chính trực thuần khiết: “Ai nói nam thì không được.”
Hạ Dương từ ngơ ngác chuyển sang tiếp thu, từ tiếp thu lại chuyển sang kinh ngạc: “Cậu chắc không?!”
Nguyên Tư Tiệp: “Tớ đoán.”
Hạ Dương: “Có bằng chứng không?”
Nguyên Tư Tiệp: “Từ kinh nghiệm và trực giác.”
Hạ Dương: “….”
Cậu ta đang tự hỏi mình vì sao lại đồng ý đi theo tên này chứ? Vì sao??
“Lâm Vụ, Lâm Vụ, Hạ Dương, Hạ Dương…” Trong bộ đàm bỗng truyền tới vài âm thanh xèo xèo của Lý Tuấn Trì, “Bọn tớ bên đây chẳng tìm thấy gì cả, hai bên các cậu thì sao?”
Ở một bên rừng nào đó, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ, Giang Đàm đang cùng người địa phương đi về một hướng khác.
Địa hình nơi này hơi thấp, bụi cây rậm rập, đi lại hơi khó khăn.
“Cũng chẳng tìm được gì…” Ở phía bên kia bộ đàm, Hạ Dương trả lời.
Sau đó là Lâm Vụ, giọng điệu hơi chán nản trong sự bình tĩnh: “Tạm vẫn chưa phát hiện.”
Lý Tuấn Trì thở dài, đúng như dự đoán.
Khi nãy cậu ta có bắt chuyện với người địa phương, người nọ nói cho cậu ta nghe, cánh rừng này lớn lắm, đừng nói là bọn họ đi mấy tiếng, cho dù là đi mấy ngày mấy đêm xuyên qua cả cánh rừng này thì vẫn chỉ là một khu vực nhỏ thôi.
Buông bộ đàm xuống, Lý Tuấn Trì vô tình nhìn sang Nhâm Phi Vũ bên cạnh.
Chỉ thấy Nhâm Phi Vũ rõ là đang rất không tự nhiên, ánh mắt thì uể oải, nhưng cứ như sợ bị ai đó nhìn thấy thế nên biểu cảm trên gương mặt lại không rũ xuống, khóe mắt và lông mày cũng nhếch lên.
Lý Tuấn Trì xông qua, hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
Nhâm Phi Vũ ngu ngơ nhìn cậu ta: “Hả?”
Lý Tuấn Trì thoải mái vỗ bả vai cậu ta: “Chỉ mới một tí thôi thì khó tìm được Vương Dã lắm, tớ cũng buồn bực nữa, cậu cũng đừng gắng gượng.”
“Không có, không có…” Nhâm Phi Vũ phủ nhận, “Tớ chỉ cảm thấy tụi mình không thể cứ buồn bực thế được, tụi mình phải lạc quan lên.”
Nhâm Phi Vũ nói hai chữ “Lạc quan” đó hả?
Lý Tuấn Trì lo lắng nhìn cậu ta: “Đại Vũ, cậu không sao đó chứ?”
Nhâm Phi Vũ nuốt nước miếng, tiếp tục dùng sức: “Không có đâu, tớ siêu ổn mà.”
Lý Tuấn Trì bỗng nhiên nhớ lại, từ lúc vào rừng đến giờ, cho dù việc đi tìm có phí công vô ích cỡ nào thì hôm nay Nhâm Phi Vũ chả thèm ủ rũ một câu nữa.
Mắt lại vô tình nhìn về phía sau.
Giang Đàm vẫn trầm mặc đi ở phía sau cùng, luôn luôn cách hai mét với bọn họ nhưng cũng chẳng hề bị tụt lại phía sau.
Về việc Nhâm Phi Vũ đột nhiên “Tích cực hướng về phía trước”, Lý Tuấn Trì đã tìm được đáp án rồi – Có ân nhân ngay đây nên không thể thảm được.
Ánh sáng trong rừng theo thời gian dần dần thay đổi.
Khi vừa vào rừng, những tia sáng xuyên qua lớp cây vẫn có một màu vàng, còn bây giờ thì đã biết thành sắc hồng rồi.
Hoàng hôn đến.
Rừng cây bị bao phủ trong ánh hoàng hồn, không còn tiếng xào xoạc của chim chóc đậu trên ngọn cây, của các loài thú nhỏ trốn trong bụi cây.
Buổi tối tĩnh mịch chuẩn bị ập đến, nhưng Vương Dã thì chẳng thấy tung tích.
Đạp lên lá thông, cỏ dại, đi xuyên qua bụi gai, rừng cây, Lâm Vụ cứ như thế mà đi hết cả một buổi chiều.
Cậu chẳng cảm thấy mệt chút nào, hoặc có lẽ là do cậu không có chỗ để chứa những tâm tình này trong lòng.
Tất cả đều là Vương Dã.
Cậu đang suy nghĩ rằng Vương Dã sẽ qua đêm trong khu rừng này thế nào, nghỉ ngơi ở đâu, ăn cái gì, có gặp nguy hiểm hay không, hay là giống như anh Triệu Lý, đợi thêm mấy ngày là không chịu nổi phải đi ra ngoài.
Hay có thể nói rằng đây là một con đường đi vào bóng tối.
Hoàng hôn trong rừng rất ngắn ngủi, trong giây lát trời đã bắt đầu tối đi.
Lòng của Lâm Vụ và hoàng hôn cùng nhau chìm xuống.
Người địa phương phía trước dừng bước, bắt đầu xoay người về: “Hôm nay chỉ thế thôi, chúng ta phải nhanh trong quay về trước khi trời tối, trễ nữa thì nguy hiểm lắm.”
Lâm Vụ không muốn dừng lại.
Cát Lượng biết tâm trạng của cậu, bởi vì mình cũng sốt ruột y chang thế, cũng muốn tranh thủ thời gian mà tìm Vương Dã.
Nhưng mà dục tốc thì bất đạt, còn nữa—
“Lâm Vụ,” Cát Lượng trầm giọng mở miệng, ít khi nào mà nghiêm túc, “Nếu như Vương Dã biết cậu đến đây, cậu ấy chắc chắc sẽ không để cậu hơn nửa đêm vào rừng tìm đâu.”
Lâm Vụ: “Nhưng mà cậu ấy không biết.”
Cát Lượng mở miệng lộ răng trắng giảng: “Cho nên là tớ thay cậu ấy ngăn lại.”
Trên đường trở về nhà gỗ, Lâm Vụ tỉnh táo lại, sửa lời Cát Lượng: “Không phải là ‘tớ’ đến, mà là ‘bọn mình’ đến.”
Người mà Vương Dã coi là bạn cũng không chỉ có một mình Lâm Vụ cậu.
Cát Lượng lại lắc đầu: “Cậu thì khác.”
Lâm Vụ nghi ngờ: “Khác chỗ nào cơ?”
Cậu ấy xem bọn tớ là bạn bè, còn cậu là…
Cát Lượng suýt nữa là trả lời lại, may là nhịn được.
Vương Dã đã đi làm gì với Lâm Vụ thì cậu ta không biết.
Nhưng về cái “Thuyết yêu đương” của Nguyên Tư Tiệp thì cậu ta vẫn giữ ý kiến như cũ.
Nhưng mà có thể xác nhận được rồi, Vương Dã lên núi chỉ hỏi một mình Lâm Vụ có muốn đi hay không, một thằng em như cậu ta, khi mà không có anh đại ở đây thì có nghĩa vụ chăm sóc anh dâu thay… Địu mé, cậu ta chắc chắn là bị Nguyên Tư Tiệp tẩy não cmnr!
Còn về anh Dã thì…
Cát Lượng ra khỏi rừng cây, quay đầu lại nhìn bóng cây đen thùi lùi sau lưng, vào đêm rồi, anh Dã chắc là không có gì đâu ha!
Tám giờ tối, ba tổ lục tục trở về nhà gỗ.
Trời đã hoàn toàn tối, bóng đêm trải dài lên khắp núi đồi.
Ngày mai còn phải tiếp tục đi tìm, Triệu Lý xếp phòng cho ba người địa phương.
Bảy người còn lại ở trong phòng khác, ngồi vây quanh một chiếc giường sưởi.
“Xin nghỉ trước đi!” Giang Đàm nói, “Chắc thứ hai mình không tới lớp kịp đâu.”
“Cũng không chắc đâu,” Lý Tuấn Trì nói, “Lỡ khi ngày mai tìm được thì sao.”
Cát Lượng tức giận nói: “Phải tìm cho bằng được, tìm được tớ đánh cậu ấy một trận!”
Trừ Lâm Vụ ra, năm tên còn lại chậm rãi quay qua nhìn cậu ta, kể cả Giang Đàm.
Cát Lượng: “…Nói nói nhảm cũng không cho à.”.