Sương Mù - Nhan Lương Vũ FULL


Bây giờ Lâm Vụ thấy những bình luận phấn khích như thế này thì cũng bình tĩnh hơn hẳn, ấy chà chà.

Chụp đoạn Vương Dã và Chim hồng hạc nói chuyện với nhau, Lâm Vụ tắt weibo ra, trực tiếp gửi hình này đến WeChat của Vương Dã, biết người nọ giờ này chắc chắn là chưa ngủ.

Lâm Vụ: [Hình ảnh]
Lâm Vụ: Cậu có đơn đầu tiên rồi à?
Quả nhiên, Vương Dã trả lời rất nhanh: Ừm.

Lâm Vụ ôm chăn nằm nghiêng, nhíu mày gõ từng chữ: Sao cậu không nói với tớ.

Vương Dã: Chẳng được bao nhiêu cả.

Lâm Vụ: Vấn đề không phải là tiền.

Này là khai trương đại cát, cậu nói với tớ để tớ còn chúc mừng cậu nữa.

WeChat bên kia yên lặng trong một hồi rồi lại có tin tới.

Vương Dã: Lúc đầu định nói, sau đó bực bội quá nên quên luôn.

Lâm Vụ nghi ngờ: Bực bội?
Vương Dã: Mạng xã hội cứu cậu ta đấy.

Lâm Vụ: …
Cũng chẳng cần hỏi nhiều, kể từ khi biết Vương Dã muốn vẽ hình kiếm tiền là Lâm Vụ đã lên mạng tìm hiểu về công việc của các họa sĩ trên mạng, hoàn toàn có thể hiểu được sự bực bội của bạn học Vương.

Lâm Vụ: Cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng thành công rồi.

Lâm Vụ: [Sờ đầu một cái, vất vả rồi.

jpg]
Vương Dã: Chỉ cần điều tiết một cái là được, không khó lắm.

Lâm Vụ liếc mắt nhìn lại ảnh chụp màn hình của bạn học Vương và Chim hồng hạc… Chắc là không khó không?
Lâm Vụ: Làm sao cậu điều tiết lại được?
Vương Dã: Nghĩ tới cậu.

Lâm Vụ: …Hai tụi mình nói chuyện riêng với nhau mà cậu bán hủ làm gì!
Vương Dã: Thấy phiền à?
Lâm Vụ: Cũng không phải
Vương Dã: Vậy là được rồi.

Lâm Vụ nhíu mày lại, cảm giác như mình bị người ta hố như thế nào ấy.

Quen tay thoát ra nhấn vào weibo lại lướt lướt vài cái, sau đó lại phát hiện Vương Dã lại tăng hai mười lượt follower rồi, các bình luận dưới bài post mới nhất cũng ngày càng nhiều lên.

Lâm Vụ bỗng nhiên có hơi kiêu ngạo, giống như là cục vàng nhà mình nay đã được tỏa sáng lấp lánh rồi.

Trong 509, Vương Dã vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi rửa mặt rồi bật quạt.

Ai ngờ lại “Ong” một tiếng.

Lâm Vụ: Cậu có rảnh thì vẽ cho tớ một bức nhé, vẽ gì cũng được, tùy theo ý cậu.

Tớ không đòi đâu, coi như là hẹn cậu trước vậy, nếu không mai mốt cậu hot lên thì khó hẹn lắm [Tính toán đùng đùng.

jpg]
Vương Dã nhướng mày, khóe miệng nhếch lên.

Gió sáng thổi vào 509 làm xua tan sự oi bức, mang đến những làn gió mát mẻ.

Vương Dã dựa người bên cửa sổ, trả lời: Cậu định đưa tớ bao nhiêu tiền nhuận bút?
Lâm Vụ: Cậu ra giá đi, tớ không trả giá đâu [Kim chủ rất tự tin.

jpg]
Vương Dã: Kiếm đến một chỗ không người, thức tỉnh một tiếng cho tớ nựng.

Lâm Vụ: …
Vương Dã: Không được.

Lâm Vụ: Cậu cũng biết là không được đấy à!
Vương Dã: Ít nhất cũng phải ba tiếng.

Ngày kỉ niệm thành lập trường càng đến gần, nhiệt độ ban ngày cũng càng cao hơn, giữa trưa đi trên một con đường không bóng râm thì xa xa đều mơ hồ cả ra, hơi nước bốc hơi lên từ mặt đất làm cả quang cảnh lung lay.

Cũng may là Lâm Vụ hầu như chỉ ra ngoài vào lúc hoàng hôn, kịch lớp cũng xong rồi – không được tham gia biểu diễn vào tiệc đêm của trường, nhưng ngành lại bày tỏ, tiết mục này từ sân khấu tới biểu diễn, tới cả ý nghĩa, tất cả đều khá tốt, bỏ qua thì khá tiếc, cho nên quyết định là tiết mục này sẽ được biểu diễn vào học kỳ sau vào tiệc tối của ngành Môi Trường khi đón người mới.

Cho dù là nói thế nào đi nữa thì nỗ lực của cả lớp coi như là có kết quả khá ổn, là một trong những biên kịch, Lâm Vụ cũng rất vui vẻ.

Cậu ấy bên này rảnh rỗi, nhưng Vương Dã lại rất bận rộn, phải vẽ hết bản thảo này sang bản thảo khác, tuy hầu như đều là ảnh chân dung hoặc là ảnh chibi “nhỏ” thôi, nhưng “Không dành nửa bước thì làm sao đi ngàn dặm được” – Lời này là của Lý Tuấn Trì, luận về việc kiếm tiền thì tri thức của bạn học Lý là vô tận.

Hôm nay là cuối tuần, mặt trời chiều nóng như lửa đốt.

Một giờ trưa Lâm Vụ rời giường, đi căn tin ăn cơm, vừa về ký túc xá thì nhận được tin nhắn.

Vương Dã: Ăn cơm không?
Lâm Vụ: …Mới ăn xong luôn.

Vương Dã: À.

Lâm Vụ: Tớ tưởng cậu ăn ở ký túc xá.

Vương Dã: Vừa vẽ xong một bức, định ra ngoài hít thở không khí.

Lâm Vụ: Đúng đó, tớ định nói từ lâu rồi, thành La Mã cũng không phải chỉ nhờ một ngày mà xây thành, vẽ cũng chẳng thể nào chỉ một ngày mà vẽ xong, cậu muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, đừng khiến mình áp lực quá.

Vương Dã: Định nói từ lâu thế sao mà không nói?
Lâm Vụ: …
Lâm Vụ: Thì sợ ảnh hưởng đến việc cậu vẽ đó!
Vương Dã: Mai mốt đừng có sợ tớ bị gì nữa, phải nói hết, còn nữa là trừ tiền đấy.

Lâm Vụ: Trừ tiền gì? Tớ có gửi sổ tiết kiệm cho cậu giữ à, hay là là cậu nợ tiền gì tớ [Xì, cậu cứ nói láo.

jpg]
Vương Dã: Tiền nhuận bút.

Lâm Vụ: Hả?
Vương Dã: Tiền nhuận bút vẽ đó.

Lâm Vụ: Tiền nhuận bút của cậu thì liên quan gì đến tớ chứ?
Vương Dã: Mai mốt là của cậu tất.

Vương Dã:?
Vương Dã: Người đâu?
Lâm Vụ: [Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không.

jpg]
Vương Dã: [Tôi không đàng HSo.

jpg]
Lâm Vụ: [Đi ra chỗ khác mà xào CP.

jpg]
Vương Dã: Cậu có biết người cuối cùng dùng cái meme này là ai không?
Lâm Vụ: Cái meme này mà cũng đụng hàng nữa à?
Vương Dã: Một fan trung thành của cậu đó, bình luận nói tớ không đàng hoàng, làm ảnh hưởng đến việc học tập của cậu.

Lâm Vụ: …Rồi sao nữa?
Vương Dã: Bây giờ thì đang bị vả mặt.

Vào ban đêm, Lâm Vụ nằm trên giường lướt weibo mới nhận ra, hình như là hơi thừa khi mà lo Vương Dã “Gặp áp lực”, ai mà bình luận gì dưới bài post thì hắn đều biết tất, cần phải lướt điện thoại nhiều vậy không hả? Có áp lực thì lướt vậy cũng quá nhiều rồi!
Bây giờ chỉ cần Lâm Vụ đăng một bài weibo thôi là ở dưới bình luận sẽ chia ngay thành hai phe, một phe thì chuyên tâm chờ đợi CP phát kẹo cho, phe còn lại thì đau lòng vì học thần đã lạc trong tình yêu không lối thoát.

Không phải, cậu mới hai mươi tuổi thôi mà, sao mà yêu nhau tới không lối thoát được chứ?
Ủa? Chờ đã, cậu với Vương Dã có yêu nhau đâu.

Mấy cái bình luận này nhìn quen mắt đến mức tới cậu cũng tin theo luôn rồi.

Lâm Vụ quyết đoán thoát khỏi weibo, đổi sang thành diễn đàn trường, quyết định tám cái drama của trường.

Chủ đề: Tôi có thích một bạn nam, muốn tỏ tình quá đi, nhưng tôi lại sợ cậu ấy không thích mấy bạn nữ chủ động…
Chủ đề: Mấy năm qua tôi đã làm lốp dự phòng cho nữ thần, rồi được cái anh em khai sáng…
Chủ đề: Tôi với người tôi yêu thầm đã bên nhau rồi, hãy chúc mừng đi…
Cả một cái trang đầu chỉ có duy nhất một chủ đề là không liên quan đến tình yêu.

Chủ đề: Lạy trúa CP của tui là thật á á á á á…
Dạo này trời nóng nực quá nên mọi người xao động à? Lâm Vụ mờ mịt trừng mắt nhìn cây quạt trần đang thổi loạn đống tóc trên trán.

Sao mà nguyên thế giới này đều đang yêu đương vậy!
Nhưng mà bị cả thế giới cho ăn cơm chó thì tốt hơn việc mình phát kẹo giả nhiều, Lâm Vụ cuối cùng vẫn quyết định ở lại diễn đàn trường.

Nhưng mà cậu lại chẳng hề nghĩ tới việc lại thấy chiếc ID quen thuộc trong bài post.

Chủ đề: Tôi có thích một bạn nam, muốn tỏ tình quá đi, nhưng tôi lại sợ cậu ấy không thích mấy bạn nữ chủ động…
[Lầu 23]
Vương gia – 509: Thích thì cứ theo đuổi đi.

Sau đó là bài thứ hai—
Chủ đề: Mấy năm qua tôi đã làm lốp dự phòng cho nữ thần, rồi được cái anh em khai sáng…
[Lầu 31]
Vương gia – 509: Cậu sẽ gặp điều tốt hơn.

Bài thứ ba
Chủ đề: Tôi với người tôi yêu thầm đã bên nhau rồi, hãy chúc mừng đi…
[Lầu 75]
Vương gia – 509: Trăm năm hạnh phúc.

Không biết là bao nhiêu bài rồi
Chủ đề: Lạy trúa CP của tui là thật á á á á á…
Vương gia – 509: Cùng chung vui.

Lâm Vụ: “…” Cậu rảnh tới mức nào vậy hả!
Bởi vì học kỳ đã xảy ra quá nhiều chuyện nên gần như là Lâm Vụ không lên diễn đàn, lần này vào mới phát hiện ra Vương gia – 509 để lại dấu vết ở mọi nơi trong diễn đàn rồi.

Kết quả là hắn nổi tiếng, hoặc là làm cho người ta quen mặt luôn, thế nên là trong một bài post mà chủ đề không có thú vị gì mấy để mọi người thảo luận thì mọi người chuyển sang thảo luận về Vương Dã.

Lầu 111: Dạo gần đây cậu gặp chuyện gì vui à? Vương gia – 509
Lầu 112 trả lời lầu 111: Đừng có @, cậu @ tới ba lần người ta cũng chẳng thèm để ý đến cậu đâu.

Lầu 113 trả lời lầu 111: Để tôi trả lời thay cho, chắc chắn là có, nếu không thì sao thay đổi đến thế.

Lầu 114 trả lời lầu 111: Mấy cậu nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu?
Lầu 115 trả lời lầu 114: Vương gia – 509, thanh niên quanh năm ẩn sâu trong mấy bài post động vật, hay được gọi là ma vương ngón cái, nay lại gặp phải con đũy tình yêu.

Lầu 116 trả lời lầu 115: Tôi là 114 đây, cậu càng nói tôi càng ngu ra…
Lầu 117 trả lời lầu 116: Bởi vì bình thường cậu ấy thường hay lật tung tất cả bài post về động vật trong diễn đàn (cho dù là đã bao lâu), mà cái nào cũng trả lời [Ngón cái.

jpg], cứ như là đánh dấu quỷ quái gì đó lên mỗi bài post.

Lầu 118 trả lời lầu 117: Thế thì có liên quan gì đến tình yêu?
Lầu 119 trả lời lầu 118: Sau khi không còn bài post động vật để gieo họa, cậu ấy tiếp tục chiến đấu trong chiến trường tình cảm, đó giờ toàn khuyên chia tay chứ không cho làm hòa, nói là chia tay ai cũng xong, yêu đương còn không bằng với việc sờ chó mèo.

Lầu 120 trả lời lầu 119: Mà có nhiều bài post tôi có thấy cậu ấy đấy, hình như đâu phải kiểu đấy đâu, cũng rất là ấm áp vui vẻ cơ mà??
Lầu 121 trả lời lầu 120: Cho nên chắc chắn là cậu ta đang yêu rồi, cũng không biết là do ai khiến cậu ta sa vào con đũy đó nữa.

Lâm Vụ một hơi đọc hết toàn bộ bài.

Lúc đầu là còn định xem chuyện vui, mà đọc đến cuối lại thấy hoảng sợ vô cùng.

Bởi vì mấy người này nói có lý quá trời luôn, còn có ảnh có bằng chứng nữa, cộng thêm mấy tin nhắn trước đó của Vương Dã nữa, Lâm Vụ thấy mà muốn đấm cái tên Cupid cho vài phát.

Vậy là Vương Dã đang yêu đương thật ư?
Sao mà có thể!
Đừng nói chi là dạo gần đây Vương Dã không có thời gian, mà nhìn chung cả một học kỳ, bình thường cũng chỉ có cậu đi chung với Vương Dã thôi, làm gì mà thấy ai khác mò tới.

Mà, nghĩ tới Vương Dã có khả năng đang yêu… Lâm Vụ sờ sờ ngực mình, hình như là hơi buồn.

“Lâm Vụ, cậu sao đấy?” Nhâm Phi Vũ cả tối đang ngồi trước bàn làm bài, ngẩng đầu lên kỳ quặc hỏi.

Lâm Vụ hoàn hồn lại, từ trên giường ngó cậu ta: “Sao thế?”
Hạ Dương nằm trên giường lướt điện thoại liếc mắt qua: “Anh hai, cậu nãy giờ lăn lộn trên giường như đang nướng bánh vậy, động đất cũng chẳng ầm ĩ như cậu nữa, cậu không biết à?”
Lâm Vụ mờ mịt chớp mắt: “Có à?”
Nhâm Phi Vũ và Hạ Dương cùng gật đầu.

Lâm Vụ chẳng hề hay biết, nhưng có nhân chứng thì chắc là đúng.

“Chắc là do trời nóng quá?” Cậu không thể nghĩ ra được một lý do nào khác.

Hạ Dương như có suy nghĩ gì đó quan sát cậu một hồi, lắc đầu: “Không, tớ có cảm giác như là lòng cậu nóng.


Lâm Vụ: “…”
Có một số việc sẽ không như mong muốn, một khi bạn đã nghĩ đến thì sẽ nghĩ đến không ngừng, thậm chí là khi bạn không muốn để ý tới thì nó vẫn có thể ma xui quỷ khiến mà đến trước mặt bạn.

Giống như đêm hôm khuya khoắt này, các anh em 333 đều đã ngủ khò khò luôn rồi, Lâm Vụ tắt weibo và cả diễn đàn, đang ở trong một cái APP vấn đáp nào đó thảo luận về một vấn đề học tập, rồi lại thấy một danh từ không hiểu nghĩa, định thoát ra tìm từ, khi ra ngoài màn hình chính lại nhấn vào biểu tưởng của “Phòng ốc sơ sài Thư Sơn”, động tác tay nhanh nhảu lưu loát còn hơn mây bay nước chảy nữa.

Diễn đàn trường cứ như thế lại chiếm cả màn hình điện thoại một lần nữa.

Lâm Vụ chỉ vào ba giây rồi quyết tâm thoát ra, nhưng mà cái bài post ở ngay trang đầu lại khắc vào trong đầu cậu
Chủ đề: Tôi có một người bạn sắp yêu đương với anh em tốt nhất của cậu ấy, tôi làm quân sự quạt mo cho, có phải tôi đã dốc hết sức lực không tiếc cả mạng để giúp bạn không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui