Mấy ngày hôm nay nhiệt độ ngoài trời bỗng tăng đến chóng mặt, giống như là có một đoàn tàu bỗng dưng tăng tốc mà không hề báo trước, ban ngày thì giống như lò nướng, buổi tối thì lại như lồng hấp, không thể nào mà ngồi nổi trong ký túc xá được.
Các học sinh lại chăm chỉ học hành vô cùng, tới giờ học thì sẽ đi học đầy đủ, không có lớp thì cũng tìm phòng tự học hoặc thư viện để tụ tập, nói chung là, nơi nào mà có điều hòa thì nơi đó sẽ có người.
Nhưng vẫn có một trường hợp ngoại lệ.
Lâm Vụ: Cậu ấy không có ra ngoài ư?
Cát Lượng: Ừ, vẫn còn ngồi đây vẽ đây, ngay cả tư thế còn chẳng đổi, tớ nghĩ là từ đêm qua đến giờ cậu ấy chẳng nghỉ ngơi luôn rồi.
Bởi vì ông chủ Cảnh cần gấp nên là Vương Dã từ khi nhận việc xong lại bắt đầu vùi đầu vẽ, Lâm Vụ sợ mình sẽ làm phiền hắn nên tự giác ít nói chuyện lại, nhưng lại muốn biết tình hình của hắn nên cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi hỏi người ta.
Lâm Vụ: Ký túc xá các cậu không nóng à?
Cát Lượng: Sao mà không nóng chứ, nửa đêm tớ bị nóng làm tỉnh giấc mấy lần.
Tớ phục luôn, thật đấy, với nghị lực của anh Dã thì làm gì mà không được chứ, đừng nói chi là vẽ, cậu ấy có nói muốn lên trời hái trăng, thì tớ cũng sẽ không xem đó là ví dụ đâu, mà nó là kế hoạch hành động luôn đấy.
Lâm Vụ bị Cát Lượng chọc cười, trả lời: Anh Dã của cậu cũng sẽ muốn sánh vai với mặt trời chứ không có làm chuyện hái trăng đầy nghệ thuật thế đâu.
Cát Lượng trả lời: Vậy thì cậu sai rồi, chuyện hái trăng này anh Dã để ý lắm luôn, nếu không phải là do hơi bị khó khăn thì tớ đoán là cậu ấy đã hành động luôn rồi.
Lâm Vụ: Cậu ấy từ bỏ ánh trăng rồi! [Nâng trán.jpg]
Cát Lượng: Tớ nói không mà, cậu ấy muốn đưa cho người ta, nói là có một người bạn nọ thấy ánh trăng là sẽ vui vẻ, cũng không biết là ai nữa à [Bỏ cuộc.jpg]
Lâm Vụ: “…”
Hôm nay là chủ nhật, Cát Lượng tỉnh dậy là truyền tin tức ngay cho Lâm Vụ, ngáp chảy ra nước mắt cả rồi.
Đương nhiên là chuyện này thì Vương Dã không biết, Lâm Vụ không nói, Cát Lượng cũng muốn bí mật giúp, hai người không mưu mà hợp.
Lúc này “trợ giúp mỗi ngày” đã được hoàn thành, Cát Lượng ném điện thoại sang một bên, tiếp tục chìm vào giấc ngủ, giấu đi công danh.
Ánh mặt trời buổi sáng tựa như một ngọn lửa lớn, trong 333, Lý Tuấn Trì vô cùng không tình nguyện mà tỉnh lại, xoay người lại lau mồ hôi trên mặt, sau đó là nhìn thấy Lâm Vụ đang nằm một chỗ cầm điện thoại, vừa như muốn nhắn tin, vừa có vẻ do dự mà bất động.
Lý Tuấn Trì thấy khá là lạ, cậu đã từng thấy qua các học sinh trong trạng thái yêu đương nên rất là hiểu rõ cái trạng thái cả lòng bị một người chiếm cả lấy.
Đương nhiên là cái ví dụ này thì không thích hợp với tình anh em như Lâm Vụ với Vương Dã, theo như quan sát của Lý Tuấn Trì, hai người này chẳng khác gì người yêu cả.
Lại lau một tầng mồ hôi trên mặt, Lý Tuấn Trì đứng dậy, xuống giường.
Nghe tiếng động, Lâm Vụ nhìn qua: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.” Lý Tuấn Trì đi sang bồn rửa mặt, nói với cậu, “Vương Dã vẽ được lắm, cậu đừng lo lắng.”
Lâm Vụ sửng sốt, lúc này mới nhớ ra phòng mình còn có một người liên quan: “Ông chủ Cảnh nói à?”
“Ừ,” Lý Tuấn Trì gật đầu, “Hôm qua anh Cảnh tìm tớ bảo qua tuần sau làm quỷ nữ tiếp, sẵn tiện nói hai câu, nói rằng Vương Dã đã phác thảo cho anh ấy coi rồi, đúng như theo anh ấy mong muốn luôn, không cần sửa đổi gì hết, rồi nói thêm vài chi tiết để Vương Dã vẽ tiếp, còn liên tục nói Vương Dã có tài, giỏi lắm, khen nhiều quá trời…”
Lâm Vụ nghe chăm chú, trong lòng cảm thấy bay bổng, lúc mình được khen cũng chưa kiêu ngạo đến thế bao giờ.
Lý Tuấn Trì: “Nói tóm lại là, tớ đây đã giúp anh ấy một chuyện lớn rồi, tìm người quá chuẩn, trừ việc tính tình hơi cứng rắn thì chẳng còn khuyết điểm nào cả!”
Tính tình hơi cứng rắn?
Lâm Vụ giật mình lập tức nhắc tới: “Vương Dã nổi giận với ông chủ Cảnh hả?” Với tính cách của Vương Dã, nếu như ông chủ Cảnh bắt hắn sửa đi sửa lại thật thì có khả năng nổi giận đấy.
“Cái đó thì không có.” Lý Tuấn Trì mới vừa vặn vòi nước chìa đầu vào, dưới tiếng nước ào ào nói thật to, “Nói đúng hơn là khi anh ấy với Vương Dã nhắn tin WeChat cho nhau thì chẳng thèm gửi meme gì cả—”
Lâm Vụ: “…”
Ông chủ Cảnh à sao tim anh thủy tinh thế!
Cũng trong lúc đó, trong 509, điện thoại mà Vương Dã đặt lên bàn bỗng dưng rung lên.
Lúc này Cát Lượng đã thành công đi vào giấc ngủ, ngủ say sưa luôn, Nguyên Tư Tiệp thì đi đánh răng, Giang Đàm thì xong từ trước, cầm theo túi rác ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua Vương Dã thì lại thấy điện thoại trên bàn của hắn vẫn còn đang rung, mà bạn học Vương đang đeo tai nghe vẽ lại chẳng cảm nhận được gì cả.
Giang Đàm đưa tay ra, gõ gõ lên bàn Vương Dã.
Vương Dã giật mình, lập tức lấy tai nghe điện thoại xuống, dùng tốc độ của hổ để cầm điện thoại lên.
Từ góc độ của Giang Đàm có thể thấy màn hình sáng lên ghi — Chuông báo 8:30, ghi chú: Chúc ngủ ngon.
Cái này là… Nhắc nhở công việc hả?
Giang Đàm từ năm nhất đã dùng điện thoại để sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đồng hồ báo thức siêu hiệu quả + giấy ghi chú + ghi chép đề cao năng suất, mấy cái này rất chi là quen thuộc rồi.
Mà Vương Dã đó hả??
Cái tên này hôm thi cuối kì còn không thèm đặt báo thức dậy đi thi nữa cơ.
Tuy là ngơ ngác không biết sao, nhưng từ trước giờ Giang Đàm đã không hề có sự tò mò, sau khi nhắc nhở xong thì định đi luôn, nhưng bạn họ Vương lúc này lại chẳng đánh chữ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua: “Ngủ chưa đó?”
…Giang Đàm rời khỏi hiện trường thật nhanh.
Trong ký túc xá 333, Lâm Vụ còn đang bàn chuyện với Hạ Dương xem xem ban ngày ngủ ở chỗ nào thì sẽ tốt hơn, trong ký túc xá thì có giường, nhưng mà nóng quá, trong thư viện thì có điều hòa, nhưng nằm úp lên bàn ngủ thì khó chịu lắm, lại còn ảnh hưởng đến các bạn học xung quanh nữa.
Sau đó Nhâm Phi Vũ cũng gia nhập, ba người đang trò chuyện khí thế ngất trời thì điện thoại Lâm Vụ reo lên một tiếng “Leng keng”.
“Ngủ chưa đó?” Giọng của Vương Dã có vẻ mệt mỏi khàn khàn, nhưng do như thế nên lại hiếm khi mà lộ ra được một tí dịu dàng.
Nhâm Phi Vũ: “Có phải là cuộc trò chuyện của tụi mình xong rồi không?”
Hạ Dương bĩu môi: “Không xong hả, có tin là trả lời muộn một giây là hổ Đông Bắc chạy qua dí tới không?”
Nhâm Phi Vũ dùng sức gật đầu, cậu ta siêu tin luôn.
“Lý Tuấn Trì,” Hạ Dương bỗng nhiên gọi bạn học Tuấn Mã, “Cậu có nhận việc không?”
“Có chứ,” Nói về mấy cái chủ đề này thì Lý Tuấn Trì không mệt, “Cậu có việc cho tớ à?”
Hạ Dương: “Tìm cho tớ một người yêu đi, không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần vui vẻ tám chuyện với tớ là được, buổi tối nói chuyện, buổi sáng bầu bạn, sáng sớm dậy thì phải làm tóc thắt bím!”
Lý Tuấn Trì: “…”
Chưa ngủ à.
– Lâm Vụ gõ chữ trả lời.
Mấy anh em ký túc xá đều ở đây cả, ngại nói chuyện lắm.
Có thể là do thấy cậu gõ chữ thì Vương Dã cũng gõ chữ theo: Mấy ngày sao rồi?
Lâm Vụ: Nếu như nóng nực không phải là vấn đề thì tớ chẳng sao cả.
Vương Dã: Ban ngày đừng ngủ trong ký túc xá, tìm một chỗ có điều hòa mà ngồi.
Lâm Vụ: Có điều hòa thì lại không có giường, không ngủ được.
Vương Dã: Đó là do cậu không có buồn ngủ.
Lâm Vụ: …
Hay lắm, bàn bạc với Hạ Dương, Nhâm Phi Vũ cả buổi mà chưa tìm ra nguyên nhân, bạn học Vương này nói một câu thôi cũng đã giải quyết được rồi.
Vương Dã: Hôm qua xong bản thảo rồi.
Lâm Vụ: [Tung hoa.jpg]
Vương Dã: [Sao mà cậu có lệ quá vậy.jpg]
Lâm Vụ: [Dùng sự chân thành để rải hoa đầy trời cho đồng bọn thân ái nhất.jpg]
Vương Dã: …
Lâm Vụ thấy chuyện xấu của mình thành công mà nhếch miệng, nghĩ thầm, ai bảo Vương Dã không thích nhắn meme đâu, lúc đấu meme với mình xài cả đống này.
Vương Dã: Được rồi, để cậu rảnh rỗi thêm hai ngày đấy.
Lâm Vụ: Phác thảo xong rồi thì lên màu à?
Vương Dã: Đồ nét, rồi lên màu.
Lâm Vụ: Banner mà xong thì tớ nhất định sẽ đi chụp hình chung.
Vương Dã: Chỉ là một cái hình vẽ thương mại thôi, có gì hay ho đâu mà chụp.
Lâm Vụ: Bạn học này, mai sau cậu phải vẽ như thế để kiếm tiền không đấy, cậu nói xem có tấm nào mà không phải là hình vẽ thương mại không?
Vương Dã: Buồn ngủ không đó?
Lâm Vụ: Tốc độ cậu đổi đề tài nhanh mà muốn té luôn…
Lâm Vụ: Buồn ngủ rùi [Que diêm đỡ mí mắt.jpg]
Vương Dã: Chọn chỗ nào để ngủ chưa?
Lâm Vụ: Không ra ngoài đâu, đang ở ký túc xá, cậu ở ký túc xá vẽ, tớ ở ký túc xá ngủ, hai ta cùng một cái chiến hào.
Lâm Vụ: À không, một cái lò lửa.
Vương Dã: [Hát cho cậu một khúc ca ru ngủ.jpg]
Lâm Vụ nhìn cái meme đáng yêu như thế, hoàn toàn không nhận ra được mình đang cười ngây ngô: Ừm, ngủ đây.
Mới vừa thả điện thoại xuống một phút.
Vương Dã: Người đâu?
Lâm Vụ đang coi tin tức truyền hình trực tiếp mà sững sờ, không phải là nói chuyện xong rồi à, chậm rãi gõ:?
Vương Dã: [Hát cho cậu một khúc ca ru ngủ.jpg]
Vương Dã: Chọn bài hát đi.
Lâm Vụ: “…”
Mấy cái meme chúc ngủ ngon của anh Dã chưa bao giờ là có ý chúc ngủ ngon cả!
Lâm Vụ: [Chia sẻ bài hát – Thiên Vương đắp địa hổ]
Vương Dã còn tưởng rằng Lâm Vụ được dịp sẽ tìm tới một bài hát nào đó, ai ngờ lại phát nhạc ra luôn, hắn không suy nghĩ gì nhiều, rất tự nhiên mà bấm bật nhạc, nghiêm túc học hai câu để hát ru Lâm Vụ ngủ.
Vì thế nên một giây tiếp theo, cả 509 vang vọng—
“Có một ngọn núi trên trời ~ Trên núi có một đền thờ ~ Trong đền thờ có một Thiên Vương ~ Anh ta cười về phía con hổ ~”
Cát Lượng giật mình thức dậy: “Cái quần què gì thế?!”
Vương Dã quay đầu: “Ngủ đi.”
Cát Lượng: “Oke.”
Trong 333, Lâm Vụ đeo tai nghe vào xong mới bắt đầu lặng lẽ bật ghi âm mà Vương Dã gửi tới.
Vài câu lệch tông mất rồi, hát mà cứ câu được câu không.
Nhưng Lâm Vụ lại bật đi bật lại nghe nhiều lần, ngay cả chiếc quạt đang thổi gió nóng mà cũng thấy thoải mái hẳn, thổi vào trong lòng thì lại lạnh lẽo.
Lâm Vụ: Bạn học này, bây giờ thì tớ đi ngủ được chưa?
Vương Dã: [Duyệt.jpg]
Xì, ai mà cần cậu duyệt.
Mới lẩm bẩm trong lòng như thế thì bên kia lại nhắn tới.
Vương Dã: [Ngủ ngon.jpg]
Lâm Vụ yên tĩnh lại, đè nút ghi âm, thấp giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
Ánh sáng mặt trời soi tới.
Vào mỗi sáng sớm, chúc ngủ ngon với một người.
Buổi lễ kỷ niệm hoành tráng, huy động toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đến như đã hẹn.
Một cơn mưa lớn vừa ập đến ngày hôm qua khiến khuôn viên trường đã được rửa sạch sẽ và tươi mát, và ngay cả những chiếc lá uốn cong trong cái nắng như thiêu đốt cũng được bừng lên sức sống xanh tươi.
Buổi sáng đã mát mẻ hơn so với mấy ngày trước, rồi đến hoàng hôn, mặt trời lặn đi, gió thổi nhẹ nhàng lại càng thoải mái, thế nên các bạn học ngồi trong hội trường, nơi mà điều hòa đang mở, lại cảm thấy hơi lạnh.
Nhưng khi bữa tiệc đêm kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, đèn trong hội trường đều bị tắt cả, hiệu quả của chương trình khiến cho bầu không khí toàn trường ngày càng sôi động, các học sinh cũng hưng phấn cả người.
Không hổ là tiết mục được trúng tuyển, cái nào cái nấy đều ra đặc sắc, cho dù là nhảy múa hay là diễn kịch thì tiết mục cũng đã tận dụng khả năng kết hợp các sở trường loài vật của người diễn, muốn kỳ bí có kỳ bí, muốn tuyệt vời có tuyệt vời, quá là hay đi mất.
Thêm một tiết mục kịch kết thúc, Lâm Vụ giống như mọi người mà mừng rỡ đến thở không được, còn tưởng tối nay chỉ như thế là đã vui vẻ lắm rồi, ai ngờ chiếc điện thoại trong túi lại bỗng rung lên.
Vương Dã: Tới rồi.
Lâm Vụ không hiểu.
Ý là sao? Cậu ấy tới rồi à? Nhưng mà hôm nay Vương Dã cũng đến đây xem mà, lúc mới mở màn hai người còn nhắn tin cho nhau.
Ngơ ngẩn mà nhìn sang bên ngành máy móc, đen thui à, không thấy rõ được.
Lâm Vụ chỉ đành trả lời: Cái gì tới rồi?
Vương Dã: Tiền nhuận bút.
Lâm Vụ mắt sáng hoắc, nếu như vừa nãy xem kịch khiến cậu hài lòng đến 100, thì bây giờ thì lên đến cả một triệu: Về tài khoản rồi hả? [Điên cuồng kiếm tiền.jpg]
Vương Dã: Ừm, sáu ngàn.
Lâm Vụ: Sáu ngàn? Không phải năm ngàn à?
Vương Dã: Xong việc trước hạn, hiệu suất cực kỳ cao, thưởng thêm một ngàn.
Lâm Vụ: …
Lý Tuấn Trì không gạt nhau thật, ông chủ Cảnh thật sự là không thiếu tiền.
Lâm Vụ: Chừng nào ra banner thế, tớ muốn đi chụp!
Vương Dã: Cuối tuần trước rồi, cuối tuần này mở.
Lâm Vụ: Tớ cũng muốn đi chơi!
Vương Dã: Cậu xem khắp phòng, xem luôn mấy cái bẫy rồi, còn chơi gì nữa?
Lâm Vụ: …[Trời nắng bỗng sét đánh ngang!.jpg]
Vương Dã: Đi chủ đề khác.
Lâm Vụ:?
Vương Dã: Anh ấy bảo tớ vào thử nghiệm 8 vé vào Escape Room chủ đề khác, cuối tuần này hai ký túc xá mình cùng đi.
Lâm Vụ: Tám cái hả? Hào phòng ghê ấy!
Vương Dã: Lúc đầu là bốn vé, để tớ dẫn ký túc xá mình đi, tớ nói là bốn vé thì không đủ, phải tám vé cơ.
Lâm Vụ: …Ông chủ Cảnh nhịn mà cho luôn à?
Vương Dã: Anh ấy bảo tớ gửi một cái meme sang thì sẽ gửi vé.
Hình như là ông chủ Cảnh hơi bị có chấp niệm với mấy cái meme nhỉ?
Lâm Vụ: Cậu gửi không?
Vương Dã: [Cho xin thêm vé đi.jpg]
Lâm Vụ không có WeChat của ông chủ Cảnh, nếu có thì muốn một cái meme trao gửi sự ấm áp qua quá đi.
Vương Dã: Được rồi, cuối tuần đi sớm một tí, ăn cơm trước rồi đi Escape Room sau.
Lâm Vụ: Tám người cùng ăn?
Vương Dã: Tớ mời.
Chuyện ở núi Trường Bạch, Lâm Vụ biết chứ, tuy là Vương Dã không nói gì nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ.
Lâm Vụ: Được, vậy thì cậu phải đãi thiệt lớn nhé, phải toàn là đồ ăn ngon thôi đấy [Chảy nước miếng.jpg]
Vương Dã: [Ngan hấp cách thủy trong nồi.jpg]
Vương Dã: [Cốt hầm cách thủy trong nồi.jpg]
Vương Dã: [Cá lớn hấp cách thủy trong nồi.jpg]
Vương Dã: [Khoai tây hấp cách thủy trong nồi.jpg]
Vương Dã: […trong nồi]
Lâm Vụ: Cậu mua meme trọn gói à!
Vương Dã: Miễn phí.
Lâm Vụ: …
Vương Dã: [Vua bách thú hiền hòa.jpg]
Lâm Vụ: …
Lâm Vụ: Muộn rồi, đợi tiệc đêm xong đi.
Vương Dã: [Xong chưa?.jpg]
Vương Dã: [Cứ quyết định thế đi.jpg]
Lâm Vụ: [Không, không được, tôi chưa nói mà!.jpg]
Vương Dã: Muộn rồi, đợi tiệc đêm xong đi.
Lâm Vụ: “…”
Ở trên tivi nhân vật phản diện nói xong mấy câu “Mi chờ đó” toàn thoát nạn được thôi mà, đám biên kịch gạt người ghê hu hu.
Mười giờ tối, tiết mục cuối cùng kết thúc, người dẫn chương trình và càng diễn viên cùng nhau lên sân khấu chụp tập thể rồi kết thúc.
Mỗi ngành đều có thứ tự để đi ra ngoài, nhưng ra ngoài hội trường rồi thì hoàn toàn tự do, mỗi người đi một hướng, có người thì về ký túc xá, có người thì ra khỏi trường, nhưng tối nay lại không cần đi học nên tiếng nói cười vang vẻ khắp sân trường.
Lúc đi ra Lâm Vụ có nhắn tin cho Vương Dã, nói rằng sẽ đợi ngay dưới gốc cây trước hội trường.
Nhưng Vương Dã không trả lời.
Cậu tưởng là do ồn quá nên Vương Dã không nghe thấy tiếng điện thoại, nên là đứng đợi dưới gốc cây ở đây, sau đó ngành máy móc có đi ra thì cậu ở đây có thể nhìn thấy được tất cả mọi người.
Cậu nhanh chóng nhìn thấy ba khuôn mặt quen thuộc, Cát Lượng, Nguyên Tư Tiệp, Giang Đàm.
“Cát Lượng—” Lâm Vụ lập tức vẫy vẫy tay, lớn tiếng kêu.
Thấy Lâm Vụ, Cát Lượng nhanh chóng vọt đến đây: “Cậu ở đây làm gì?”
Lâm Vụ nói: “Đợi Vương Dã.”
Cát Lượng nghe mà sửng sốt: “Anh Dã ra lâu rồi mà, nói là có người tìm cậu ấy, không phải cậu sao?”
Nguyên Tư Tiệp và Giang Đàm cũng đi tới.
“Sao thế?” Nguyên Tư Tiệp hỏi.
“Lúc nào Vương Dã nói rằng có người tìm cậu ấy?” Lâm Vụ hỏi Cát Lượng.
Cát Lượng nói: “Lúc tiết mục cuối cùng bắt đầu không bao lâu ấy, lúc ấy cũng có nhiều người đi trước rồi…”
Lâm Vụ trầm mặc: “Đó không phải là tớ.”
Nguyên Tư Tiệp và Giang Đàm nhìn nhau.
Giang Đàm trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Vương Dã, mở loa ngoài.
Qua vài giây, mọi người nghe thấy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”.