Phiên ngoại 3
Kết quả thi công vụ được công bố xong thì kết quả thi nghiên cứu sinh cũng được công bố, Nguyên Tư Tiệp đậu rồi.
Lúc này mọi người mới biết được cậu ta không báo danh ở trường mình mà tại một trường đại học Thiên Tân.
Đương nhiên là, có thể rằng cái “mọi người” này không bao gồm Hạ Dương.
Bởi vì lúc Lâm Vụ nhắn với WeChat với cậu ta về chuyện này, cậu thì nhắn cả sáng trời cho bạn học Hạ, mà cậu ta lại chỉ trả lời một từ “Ồ”.
Sau đó, vào ban đêm, Lâm Vụ lướt vòng bạn bè rồi thấy cậu ta đăng một tấm hình cảnh đêm.
Hai tiếng sau, lại lướt thêm một lần, bạn học báo hoa cũng đăng một tấm y như thế.
Tuy là góc độ, kết cấu của hai tấm hình khác nhau, nhưng trong đó đều xuất hiện một cái lễ hội náo nhiệt và cùng một người nghệ nhân nặn đất sét.
Tháng ba, tuyết ở Thẩm Thành bắt đầu rã ra, Vương Dã và Lâm Vụ cuối cùng cũng nhận được thông báo phỏng vấn.
Thời gian phỏng vấn: Ngày 15 tháng 3
Địa điểm phỏng vấn: Cục quản lý khống chế ngăn ngừa nguy hiểm phân loại dã tính thức tỉnh ở Tây Nam (Ngày 13-14 tháng 3 đến Vân Nam sân bay Côn Minh, có người đón)
Lâm Vụ, Vương Dã: “…”
Vân Nam??
Cục Thú khống, phân cục Tây Nam, bên trong tòa nhà trụ sở huấn luyện nào đó.
Một người đàn ông mặc áo đặc huấn đứng bên cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xuống bãi tập ở dưới lầu.
Mùa xuân, ánh nắng ở nơi này ấm áp, cứ như một nét bút dịu dàng mà rọi lên cơ bắp xinh đẹp của người đàn ông.
Bờ vai, hai cánh tay, eo, chân.
Tiểu Vạn đến đây để đưa tài liệu đã nhìn thấy đội trưởng của mình qua một trăm lần nhưng hết một trăm linh một lần là vẫn bị vóc người này mê hoặc lại.
Đội trưởng là ma quỷ, vóc người của đội trưởng cũng là vóc người ma quỷ, không một khuyết điểm.
“Đội trưởng, tôi đưa tài liệu tới.” Tuy là cửa đã mở sẵn nhưng Tiểu Vạn vẫn đứng ngay cửa báo cáo trước.
Nghiêm Tiễu xoay người lại bên cửa sổ: “Để trên bàn được rồi.”
Lúc này Tiểu Vạn mới thấy, đội trưởng mà câu ta nghĩ rằng đang chăm chú quan sát bãi tập phía dưới lại đang gọi video với người khác, giám sát tiến độ ở dưới lầu chỉ là chuyện cắt ngang qua thôi.
Không phải, có phải là cắt ngang không thì cũng khó nói, bởi vì đội trưởng mới xoay người một cái thì đã có âm thanh truyền ra từ điện thoại: “Nghiêm Tiễu, để camera ngay mặt, đừng quay sàn nhà.”
Đội trưởng lại giơ điện thoại lên lần nữa.
Tiểu Vạn đặt tài liệu xuống, yên lặng rời khỏi phòng, trước khi đi còn tận tình mà đóng cửa giúp đội trưởng.
Trong phòng làm việc, cuộc gọi video vẫn tiếp tục.
Nói là liên lạc tình cảm nhưng thật ra là tìm hiểu tình hình, dù sao thì sau khi Cục Thú khống thông báo tuyển dụng đầu tiên trên xã hội kể từ khi được thành lập, phân cục Tây Nam rất được các đội trường khu vực khác liên hệ tới để thăm dò kết quả.
Khi nãy bàn chuyện xong rồi, bây giờ thì bàn vào vấn đề chính: “Lão Nghiêm, anh bên đó chuẩn bị thế nào, năm nay là năm đầu tiên tụi mình tuyển người, phân cục Tây Nam các anh đừng làm sao mà hỏng chuyện đấy.”
Nghiêm Tiễu cà lơ phất phơ nói: “Tôi không dám hứa chắc, có khi là một trăm người cũng chẳng qua được một người nữa.
Nếu lo tôi không làm được thì phân cục Hoa Bắc các người nhận đi?”
Phân cục Hoa Bắc nhận mới lạ ấy.
Ai cũng biết vì sao địa điểm phỏng vấn lại là ở phân cục Tây Nam.
Vùng biên giới dài dằng dặc, rừng mưa nhiệt đới rồng lớn, có khi cả trăm người được phỏng vấn bị ép thú hóa sẽ bị rừng rậm bọc lấy đến im hơi lặng tiếng.
Còn đường phố Hoa Bắc, Kinh Tân Ký, Mãn Trường An thì sao mà sói hổ báo chạy?
“Được rồi, trong một trăm người có bao nhiêu người thú hóa?” Có một người tò mò hỏi.
Chỉ có Nghiêm Tiễu bên đây mới thấy được hồ sơ của thí sinh: “Mười ba người.”
Mỗi một người thú hóa thì đương nhiên sẽ được xử lý ở các phân cục khu vực khác nhau, sẵn đây có người ở các phân cục khác, có người đề nghị Nghiêm Tiễu: “Chia sẻ thông tin không? Bọn tôi có thể giúp anh kiểm định trước.”
“Không cần đâu,” Nghiêm Tiễu đứng trước cửa sổ, lạnh lùng liếc xuống dưới đất: “Qua được kiểm tra rồi tính.”
Vị đội trưởng tại phân cục Đông Bắc nào đó nãy giờ không lên tiếng lại rất tán thành với thái độ của Nghiêm Tiễu, không nhịn được mà nói: “Thế mới đúng.
Thú hóa được cũng chưa chắc sẽ thích hợp với công việc của chúng ta, lúc mới thức tỉnh thú hóa, khu Đông Bắc gặp biết bao nhiêu là chuyện là, cái gì mà lên núi tu tiên muốn hòa mình với thiên nhiên, rồi gì mà biến thành gấu chạy lên núi rồi lại bị hổ bắt nạt, ông hổ kia còn chết người hơn, người của bọn tôi phải để ý việc nhà cậu ta thay cậu ta nữa… Quên đi không nói nữa, dù sao thì không phải ai cũng có liêm sỉ.
Cho nên là, nếu cục không xem việc thú hóa là một trong những điều kiện đánh giá thì chúng ta phải công bằng theo quy trình thôi.”
“Vấn đề là quy trình kiểm tra này anh chắc là có khoa học không?” Có người hỏi bằng cả tấm lòng.
Thế là đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
Cục quản lý khống chế ngăn ngừa nguy hiểm phân loại dã tính thức tỉnh, năm đầu tiên thông báo tuyển dụng tới toàn xã hội.
Phân cục phụ trách: Phân cục Tây Nam
Người phụ trách: Nghiêm Tiễu
Đề thi phỏng vấn: Người phụ trách tự nghĩ
Nghiêm Tiễu: “Tôi thấy rất là khoa học mà.”
Các anh em cục khác: “…” Xàm xí.
Cơ mà nói đi nói lại thì, muốn tuyển người như thế nào thì có khi cả các Cục Thú khống còn chưa nghĩ tới, nếu không thì lấy kết quả thi tuyển luôn cho rồi, còn cần gì để người phụ trách tự nghĩ.
Cho nên Nghiêm Tiễu cũng không trách mắng.
Anh ta cũng chẳng ngại làm người đầu tiên mở đường đâu.
Ngày mười lăm tháng ba, Lâm Vụ và Vương Dã đúng giờ đi đến nơi phỏng vấn, đây là một tòa căn cứ được giấu sâu trong rừng mưa, tách riêng ra khỏi sự ồn ào náo nhiệt.
Lúc lên máy bay ở Thẩm Dương bọn họ còn mặc áo khoác dày, bây giờ thì mặc áo tay ngắn được rồi.
Căn cứ này có một tòa nhà chính, ký túc xá, căn tin, các nơi phụ trợ khác và cuối cùng là một cái sân huấn luyện với diện tích lớn.
Hôm qua Lâm Vụ và Vương Dã đã được sắp xếp vào ở ký túc xá, cấm được ra ngoài cho nên bọn họ chỉ có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài hành lang thôi, hôm nay bọn họ đi đến phòng họp lớn ở tòa nhà chính mới thấy những người tham gia thi đấu khác.
Có nam có nữ, khá nhiều người tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ba mươi tuổi cũng có, có người trẻ tuổi tràn đầy sắc sống, cũng có người khiêm tốn thầm lặng.
Thời gian phỏng vấn là chín giờ sáng, bây giờ chỉ mới tám giờ rưỡi nhưng ở đây đã đủ người – tổng cộng là chín mươi bảy người.
Có ba người không đến Vân Nam tham gia phỏng vấn vì lí do cá nhân.
Trong phòng họp có hơi oi bức, mở cửa sổ ra thì toàn gió nóng ẩm ướt thổi vào, còn có một loại côn trùng trong rừng mưa nữa.
Chẳng ai nói chuyện với nhau, bầu không khí yên lặng đến lạ thường.
Ở đây cũng chỉ có mười người được nhận vào, mỗi người đều đang cạnh tranh với nhau.
Có người thì âm thầm quan sát nhau, có người thì cúi đầu đọc sách, hoặc là chơi điện thoại.
Đương nhiên là có bạn học Vương Dã đang chìm đắm trong game “Phòng khủng bố bách thú rừng rậm” mới tải xuống đây.
Trước khi lên máy bay thì bạn học này chơi được năm ván, còn 995 ván nữa thôi.
Đúng lúc này, loa trong phòng họp đột nhiên kêu lên.
“Xin các thí sinh chú ý, cuộc phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, từ giờ cấm mọi người rời khỏi phòng họp, chúc mọi người phỏng vấn thành công.”
“Xin các thí sinh chú ý…”
Loa lặp đi lặp lại hai lần, sau đó, một người đàn ông bước vào phòng họp, chính xác từng giây phút một.
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi, đeo kính gọng vàng, ngoại trừ dáng người lực lưỡng ra thì những thứ còn lại đều phù hợp với hình tượng của nhân viên hành chính.
“Chào mọi người,” Người đàn ông đứng trước phòng họp, giọng nói kiên định: “Tôi là Nghiêm Tiễu, là người…”
Còn chưa nói hết câu thì bỗng dưng loa lại vang lên một câu cảnh báo khác hẳn với khi nãy.
“Cảnh báo mức độ một! Tất cả các bộ phận khẩn trương đến phòng khẩn cấp để tập hợp!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, âm thanh cảnh báo vang vọng ra cả tòa nhà.
Nghiêm Tiễu lập tức thay đổi sắc mặt, vội vã nói: “Mọi người ở đây đừng di chuyển đi đâu cả”, sau đó thì vô cùng lo lắng mà chạy ra ngoài.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn ngơ cả ra.
Tiếng cảnh báo không hề dừng lại mà lại càng nghiêm trọng hơn làm cho đám người phỏng vấn căng thẳng tột độ.
Bên ngoài hành lang bỗng có một tiếng hổ gầm, như là đổ thêm dầu vào lửa vậy.
Một vài người phỏng vấn không nhịn được mà đứng dậy.
Nhưng bọn họ còn chưa ra ngoài xem thì đã có một con hổ vọt tới cửa phòng họp, chú hổ với những vằn sọc dưới ánh mặt trời làm người khác sợ hãi vô cùng.
Bầu không khí như dừng lại.
Chú hổ vẫn không ngừng mà hung hăng lao tới hàng ghế gần nhất.
Xung quanh đều đầy tiếng thét chói tai.
Bọn họ tách nhau ra mà chạy, chú hổ nhào vào hàng ghế trống giờ lại lùi về phía sau chuẩn bị tấn công nữa.
Toàn bộ phòng hợp đầy tiếng thét tiếng gọi ầm ĩ chói tai, tiếng ghế đổ vào nhau.
Lâm Vụ kéo Vương Dã về phía mép tường.
Vương Dã không vui, vẫn không chịu phối hợp, nhiều lần còn muốn hất tay Lâm Vụ mà xông ra.
Cuối cùng cũng kéo được người tới góc tường, Lâm Vụ tức giận thấp giọng kề sát nói với hắn: “Đây là bài thi phỏng vấn đấy, cậu không nhìn ra à?”
Vương Dã nhíu mày, có ngu thì vẫn biết mà: “Cậu thấy tớ ngu à?”
Lâm Vụ sửng sốt: “Biết mà cậu còn muốn chạy ra ngoài.
Loa có nói rõ quy tắc phỏng vấn mà, cấm rời khỏi phòng, ra ngoài thì là thất bại rồi còn gì.”
Vương Dã nhìn chằm chằm vào đôi mắt chân thành của bạn sói mà mềm lòng, lấy tay xoa tóc Lâm Vụ: “Tớ không muốn chạy ra ngoài, tớ muốn qua đánh lộn với anh ta.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã: “…”
Lâm Vụ: “Giờ tớ thả cậu còn kịp không?”
Vương Dã: “Cậu đoán xem.”
Sự hỗn loạn trong phòng họp cũng biến mất.
Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, ngoại trừ một số người hoảng hốt đến mức vọt chạy ra khỏi phòng họp thì hầu như chưa ai rời khỏi cả, tất cả đều nhanh chóng đứng sát mép tường, dành ra cả một sân chơi cho hổ.
Đuổi bắt một phút nên hổ cũng mệt mỏi, nằm giữa đống ghế ngã trái ngã phải mà thở hồng hộc.
Vương Dã lộ ra vẻ không cam lòng, quả nhiên là rất tiếc nuối khi bỏ lỡ cơ hội đánh lộn với “đồng loại thú hóa”.
Lâm Vụ có hơi áy náy mà liếc nhìn, bỗng dưng lại nói nhỏ bên tai Vương Dã: “Anh ta thú hóa không có oai bằng cậu, cậu lớn hơn anh ta, mà cũng đẹp hơn anh ta.”
“Bớt có dỗ ngọt tớ.” Vương Dã ra vẻ “Ông đây sẽ không bị dỗ ngọt đâu”, nhưng ánh mắt đắc ý lại bán đứng linh hồn của vua bách thú.
Cái thủ đoạn dọa người này chỉ có tác dụng lúc đột kích ban đầu thôi, chờ một hồi thì mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cơ mà ngoại từ một ít số người thức tỉnh thú hóa thì hầu hết người tham gia phỏng vấn xem việc thả hổ là việc “huấn luyện nghiêm túc”.
Đương nhiên là không phải tất cả người ở lại phòng họp đều nhìn thấu được bản chất của bài thi.
Chẳng hạn như anh chàng gầy gầy đeo mắt kính ngồi cách chú hổ tận ba thước nhưng vẫn run chân thét to.
“A a a a aaaaaaaaaaaaaaaa”
Anh ta thét đến khàn giọng luôn rồi.
Gần đó có một người đàn ông lực lưỡng nghe không nổi nữa, không nặng không nhẹ mà đá anh ta một cái: “Đừng thét nữa!”
Bị một người to lớn đá, anh chàng rơi cả mắt kính lăn đi một vòng.
Tiếng gào ngừng lại.
Người đàn ông to lớn sửng sốt, vấn đề là bị mọi người nhìn chằm chằm làm anh ta giống như là mình đang bắt nạt người khác vậy, hình tượng không tốt lắm, vì vậy nên chầm chậm lên tiếng, tựa như để thêm vào: “Cậu không cần sợ, đây là bài thi, chắc chắn là người phỏng vấn đang quan sát ở đâu đây.”
Anh chàng đeo mắt kính cố gắng bình tĩnh lại, không hoảng hốt nữa mà lấy lại tinh thần, chớp mắt, hơi ngờ ngợ ra mà vừa lẩm bẩm “Bài, bài thi?” vừa hoảng sợ nhìn con hổ.
Chú hổ ở phía bên kia đang liếm vuốt, quả nhiên là đã hoàn thành nhiệm vụ, lười không để ý xung quanh.
Mắt kính hoàn toàn hiểu ra, tay nắm lấy tay người đàn ông to lớn, liên túc nói “Cảm ơn, cảm ơn” tựa như cái thứ giúp anh ta thông qua bài thi lần này không phải là do “Chân mềm” mà là nhờ một cú đá của người kia.
Đối phương tình nguyện nghĩ như vậy thì người đàn ông cũng nhận công lao, lâp tức trả lời: “Không có gì không có gì, gặp nhau ở đây là duyên phận cả, giúp đỡ nhau là đúng rồi.
“81.”
Nghiêm Tiễu không biết núp ở đâu, cao giọng đếm số lượng người ở lại rồi lại bước vào phòng họp.
Chú hổ đứng dậy, thong dong quay lại bên cạnh anh ta.
Nghiêm Tiễu khen ngợi sờ sờ đầu hổ.
Chú hổ hơi né đầu ra, nhe răng với anh ta, sau đó là vẫy đuôi mà bước đi.
Nghiêm Tiễu không để bụng.
Anh ta không còn đeo gọng kính vàng nữa, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mắt lại không giấu được vẻ bất cần đời, còn có thêm một vẻ nguy hiểm khác với khi nãy nữa.
“Mười sáu người chạy mất.
Tiết mục vụng về như vậy mà, tôi còn nghĩ người bị lừa sẽ không qua được một chữ số nữa.”
Cho dù biết đây là phỏng vấn đặc biệt nhưng cái cảm giác tức giận vì bị trêu đùa này khó mà có thể nhịn được.
Nhưng không ai dám đi mạo hiểm cả mà khiêu khích người phỏng vấn cả.
Trừ bạn học Vương này.
“Chẹp,” Hắn giễu cợt, không khách khí mà mở miệng: “Anh…”
“Đứng ở đây tôi xin được xin lỗi mọi người.” Nghiêm Tiễu xin lỗi còn nhanh hơn nữa, cho dù là xin lỗi cũng chẳng chân thành lắm.
Bạn hổ Đông Bắc: “…”
Lâm Vụ an ủi nắm tay hắn: “Lần sau, lần sau có cơ hội đánh nhau thì cho cậu lên.”
“Theo như những bài thi bình thường thì sẽ là một đối một, tôi hỏi, còn mọi người trả lời, dùng cách này để kiểm tra năng lực, năng lực ứng biển của mọi người.” Nghiêm Tiễu đương nhiên biết mọi người đang nghĩ gì: “Nhưng tiếc là, bài thi vấn đáp thông thường sẽ không có như mong muốn.”
Anh ta không cười nữa, lạnh lùng nhìn lướt qua những người trong phòng họp: “Mọi người muốn vào Cục quản lý khống chế ngăn ngừa nguy hiểm phân loại dã tính thức tỉnh, ở đây, mọi người vĩnh viễn sẽ không biết được giây tiếp theo sẽ có gì xảy ra, sẽ phải đối mặt với thứ gì và giải quyết cái gì.
Nếu như không có ý định gặp nạn bất cứ lúc nào thì tôi khuyên mọi người hãy rút lui ngay bây giờ.”
Lời của anh ta làm cho đám người tham gia phỏng vấn nhớ lại ghi chú trong tờ tuyển dụng, điều đầu tiên có ghi “Thường xuyên đi công tác, cường độ đi công tác lớn, hệ số nguy hiểm khá cao.”
Hệ số nguy hiểm.
Khá cao.
Đám người tham gia phỏng vấn: “…”
Mấy chữ này phải phóng to lên cơ chứ.
“Được rồi,” Nghiêm Tiễu giơ tay nhìn đồng hồ: “Nếu như không có ai rút lui thì chúng ta hãy dành thời gian để bắt đầu kiểm tra lần hai.”
“Lần thứ hai?” Một cô gái không nhịn được lên tiếng.
Đây là một em gái, mắt to, dáng người đáng yêu, đứng trong đám người mà không để ý kĩ thì sẽ bỏ qua ngay.
Nghiêm Tiễu tìm cả nửa ngày mới thấy người, lập tức nhíu mày lại, giống như là đang chê trách người gầy yếu như thế mà cũng qua được vòng đầu.
“Lần thứ hai, sao nào?” Anh ta thể hiện ý khinh bỉ ngay.
Em gái bị thái độ của Nghiêm Tiễu làm tổn thương, cúi đầu không thèm nói gì nữa.
Ở phía sau có nhóm người nhỏ giọng thì thầm.
“Bây giờ bắt đầu luôn à?”
“Không phải là nên cho tụi mình một tí thời gian nghỉ ngơi với chuẩn bị sao…”
“Đúng thế.” Nghiêm Tiễu gật đầu: “Mọi người có một tiếng để làm nóng người, sau một tiếng, tập trung ở sân huấn luyện kiểm tra thể năng.”.