Bởi vì câu nói kia Tần Tang, má Chu trong lòng hơi chậm một nhịp, chỉ sợ Dịch Liên Khải sau khi quay về, không biết chừng lại đấu khẩu với Tần Tang cãi vã một trận. Ai mà ngờ được Dịch Liên Khải tuy rằng đến tối mới quay về, nhưng Tần Tang vẫn chờ anh về ăn cơm chiều cùng, cũng không hề nhắc tới chuyện mấy con thỏ con.
Má Chu nghĩ Dịch Liên Khải từ khi được nhậm chức trong quân đội, cả người đều phảng phất vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, không nóng nảy giống như trước kia nữa, mà Tần Tang cũng không hay giận dỗi giống như trước nữa, hai người đều vô cùng hòa thuận, hiếm có khi lại được một đoạn cầm sắt hòa minh đích nhật tử(cầm sắt cùng nhau hót vang dưới ánh mặt trời, ý hòa hợp)
Hoàng hôn hôm đó đổ xuống một trận tuyết nhỏ, tân chủ tịch tỉnh Phù Châu mới nhậm chức Giang Cận Nghĩa đặc biệt nịnh bợ, phái người đưa tới mấy khối thịt hươu lớn. Tần Tang gọi người sai đem xiên que sắt lên để đi nướng rồi đưa đến phòng trong, tự mình nướng thịt hươu, phết thêm một ít mật.
Má Chu biết Dịch Liên Khải rất thích ăn thịt hươu, nên khi thấy Tần Tang chuẩn bị đồ nhắm rượu, trong lòng không khỏi vui mừng. Cô gia từ trước đến giờ tuy rằng đối với tiểu thư không được tốt, mà tiểu thư nhà mình vốn tính tình lạnh lùng, nên cũng chẳng thèm nể mặt cô gia chút nào. Cuối cùng bây giờ tiểu thư cũng đã hiểu được rằng, nam nhân thì phải dụ dỗ một chút mới được. Chỉ cần tiểu thư chịu dùng chút thủ đoạn lôi kéo, thì dù cho cô gia bây giờ có là tổng tư lệnh, cũng sẽ ngoan ngoãn ngay.
Nhiều ngày liên tiếp Dịch Liên Khải đều trở về nhà ăn, nhưng hôm nay không biết xảy ra việc gì, thậm chí tả đẳng dã bất hồi lai, hữu đẳng dã bất hồi lai(chờ trái chờ phải cũng không thấy về)
Má Chu thấy đêm đã khuya rồi, rượu cũng đi hâm nóng lại nhiều lần, xiên nướng thịt bị đốt đỏ đã nguội dần, nguội dần thì lại đốt đỏ, má Chu đi khuyên nhủ: “Tiểu thư hay là người ăn trước đi, nhìn như thế này chắc là do việc công sự giữ lại đây, có khi nửa đêm cô gia mới về được.”
Tần Tang trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác, nghe má Chu giọng nói khuyên nhủ mình, sợ bà nhìn ra được sơ hở gì.
Dịch Liên Khải thỉnh thoảng nếu có thời gian đều sẽ trở về nhà, nên Tần Tang chỉ làm tùy tiện mấy khối thịt để ăn, cô đang lo lắng đến không còn bụng dạ nào để ăn nữa, vì vậy cô uống lấy nửa ly rượu, quả nhiên thấy trong lòng ấm áp hẳn.
Ăn xong thêm một bát cháo, lúc này đồng hồ đã điểm hơn mười hồi chuông rồi, Tần Tang liền nói: “Nhìn thế này chắc không trở lại đâu, đem những thứ này dọn đi, rồi mở cửa sổ ra cho thoáng khí.”
Gian nhà vừa nướng thịt xong, nên còn có chút mùi thịt nướng, má Chu mở nửa phiến cửa sổ ra, bỗng nhiên “Ồ” lên một tiếng, nói: “Một trận tuyết lớn đây.”
Tần Tang đi tới trước cửa sổ, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi tới, ngoài cửa sổ có một mảng ánh sáng bạc nhàn nhạt. Đèn đường chiếu xuống dưới một góc trắng mênh mông, không chỉ trên nóc nhà có màu trắng, mà trên cành lá cây cối đều tích một tầng tuyết trắng, trời đất bây giờ giống như đang kéo sợi bông, kéo dài mãi.
Tần Tang uống rượu nóng xong nhiệt độ cơ thể cũng ấm lên, bị trận gió tuyết này thổi qua, không khỏi hắt hơi một cái.
Má Chu liền vội đóng cửa sổ lại, nói: “Gió đêm bây giờ giống như dao nhỏ vậy, tiểu thư cẩn thận lại bị cảm lạnh.” Vừa nói vừa đi tới một góc đem tấm thảm tới, khoác lên đùi của Tần Tang.
Tần Tang đắp tấm thảm, người uể oải ngồi trên ghế salon nhìn hạ nhân thu dọn dụng cụ nướng thịt, vốn định bảo mình muốn nghỉ một chút, nhưng ngoài trời tuyết đang rơi, hệ thống lò sưởi trong phòng lại đốt rất mạnh, nên bất giác đã ngủ quên lúc nào không hay.
Cô ngủ được một giấc ngắn, đang ngủ một chút thì lại có người đi tới, cô tưởng má Chu. Cô buồn ngủ đến không mở mắt nổi, mông lung nói rằng: “Các ngươi đi ngủ trước đi, ta ngồi nghỉ ở đấy thêm một lúc nữa…”
Người nọ cũng không lên tiếng, đưa cánh tay tới, cô chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, cả người bị người nọ bế lên. Mở mắt ra nhìn, thì ra là Dịch Liên Khải, không khỏi nói: “Sao anh đến mà không có một tiếng động nào vậy?”
Dịch Liên Khải thấy hai gò má cô ửng đỏ, hơi thở có mùi rượu, liền cười nói:“Chính em uống say ngủ quên mất, mà lại đi trách tôi vào không có tiếng động nào.”
“Ai nói tôi uống say.” Tần Tang nói: “Chờ anh về ăn thịt quay, chờ qua chờ lại cũng không thấy đâu, Rượu thì lạnh, nên tôi mới uống có nửa chén thôi, ai bảo anh không chịu về.”
Dịch Liên Khải vốn đang một bụng khó chịu, không ngờ trở về liền nhìn thấy phu nhân của mình ôm tấm thảm hải đường xuân mỏng ngủ quên mất, bộ dạng khi ngủ kia giống y như bức sĩ nữ đồ (bức tranh mỹ nhân) quyến rũ động lòng người vậy, thêm cả mấy câu hờn dỗi kia, lại khiến cho người ta lên tận chín tầng mây, nói: “Đừng nhắc tới nữa, tự dưng có văn kiện hệ trọng gửi đến, nếu không sẽ trở về cùng em ăn thịt quay lâu rồi.”
Tần Tang thuận miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao, chẳng lẽ lại muốn giao chiến sao?”
Dịch Liên Khải chau mày nói: “Chỉ sợ so với chiến tranh còn phiền phức hơn…”. Anh không nói tỉ mỉ, chỉ chuyển hướng nói tiếp, “Có cái gì ăn không, tôi ngay cả cơm tối cũng chưa được ăn, dạ dày bây giờ đang sôi sùng sục đây.”
Tần Tang rung chuông gọi má Chu lên, dặn bà phân phó nhà bếp nấu ít mỳ, còn dặn nhà bếp nấu thêm một đĩa thịa hươu nữa. Còn cô cầm bình rượu nhỏ, tự mình hâm nóng lại.
Dịch Liên Thận trong lòng đang không thoải mái, liền ngồi xuống ăn xong đĩa thịt hươu cùng vài chén rượu, rồi lại ăn thêm một chén mỳ nóng hổi, lúc này cả người mới tự nhiên thả lỏng, mặt say tai đỏ bừng, vì vậy nên mới cởi cúc áo quân trang ra, nói: “Kim vãn thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?” (Đêm nay trời đầy tuyết, có thể uống một chén hay không?)
Tần Tang rất ít khi thấy anh khoe chữ, nghĩ không khỏi buồn cười, nói: “Quả nhiên là được lên làm tổng tư lệnh có khác, ngay cả cách nói chuyện cũng không giống trước nữa, nho nhã văn vẻ hơn nhiều.”
Dịch Liên Thận cười, lại cầm chén rượu lên, uống một ngụm, nói: “Từ trước đến nay em đều coi thường tôi, tất nhiên sẽ thấy tôi chỗ nào cũng không thuận mắt nổi.”
Tần Tang sẵng giọng: “Ai dám coi thường anh, nói năng bậy bạ.”
Dịch Liên Khải kéo tay Tần Tang, từ từ vuốt ve vòng ngọc phỉ thúy trên tay cô, nói:“Em đối với tôi ra sao, trong lòng tôi đều biết. Tiểu Tang em trước đây được gả cho tôi cũng không hề cam tâm tình nguyện gì.’’
Tần Tang nghe thấy mấy lời này không biết phải trả lời như thế nào mới phải, chỉ thấy anh nhìn mình không chớp mắt, không khỏi nói: “Nói mấy lời như vậy làm gì—có tự nguyện hay không tự nguyện đi nữa, dù sao tôi bây giờ cũng đã sớm được gả cho anh rồi. Nhưng nếu anh tốt với tôi một chút, ít hở ra là lại tính khí cậu ấm thì…”
Cô một câu còn chưa nói xong, bỗng thấy trên mu bàn tay nóng lên, thì ra Dịch Liên Khải đã hôn lên mu bàn tay của cô, cô thấy rút tay ra cũng không ổn, mà để tay cho anh hôn cũng không ổn, đang do dự, đã thấy anh ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Tang, ngày trước tôi rất phóng túng, mong em đừng để ở trong lòng. Thật ra ngày đó tôi đánh em một cái, trong lòng tôi rất khổ sở, khi em nhìn tôi, tôi đã nghĩ cả cuộc đời này em cũng sẽ không để mắt tới tôi nữa. Khi đó tôi nghĩ rằng, chi bằng lúc đó cứ để em xuống xe cùng mình, mặc kệ không muốn biết tương lai của em sẽ ra sao đi nữa… Cũng may là tôi đã không để em đi theo tôi, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, tôi đã nghĩ nếu tôi chết trong loạn quân kia, em cũng sẽ không phải đau lòng. Bởi vì lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi tát em một cái, còn đạp cho em một đạp như vậy, nếu em nghĩ đến việc tôi chết rồi, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng…”
Tần Tang vạn vạn đều không nghĩ tới anh sẽ một lần đem tất cả nói ra như vậy, rượu nếp ngọt tuy rằng ngấm rất chậm nhưng lại rất dễ say, Dịch Liên Khải bụng rỗng chưa ăn gì đã uống rượu, cuối cùng đã say rồi. Anh lẩm bẩm nói cái gì đó, nhưng lại ngủ quên luôn trên bàn dài.
Tần Tang nhìn anh ngủ say, trong lòng ngũ vị phức tạp, không nói được đây là tư vị gì nữa.
Qua một lúc lâu, Tần Tang mới nhẹ nhàng đẩy anh một cái, thấy anh ta hoàn toàn bất tỉnh rồi, chỉ đành cầm thảm tới khoác lên người anh, nhìn anh ở dưới ánh đèn, đang nằm ngủ say.
Tần Tang chậm rãi ngồi xuống so pha, nghĩ đến lúc trước, lúc mình vừa được gả cho anh, anh đối đãi với mình cũng rất tốt, cũng có vài phần quan tâm chăm sóc, đáng tiếc mình không thích anh, qua một thời gian dài, đối với tính khí cậu ấm của anh, cũng không chịu được nữa, hai người cuối cùng dĩ nhiên luôn châm chọc chĩa mũi nhọn vào nhau.
Hơn nữa từ lúc nghe Dịch Liên Thận nói ra chuyện về Phó Vinh Tài, cô tuy rằng luôn mồm nói không tin, nhưng ở trong sâu thẳm trong đáy lòng luôn luôn có một chút hoài nghi, nên đối với Dịch Liên Khải càng thêm ác cảm.
Bản thân mình lúc giúp Phan Kiện Trì nhìn lén tờ giải mật mã, chỉ nghĩ mình là vì quốc gia đại sự, chứ mình không có chút tâm tư riêng nào cả. Tuy cô chỉ cảm thấy vừa ghét vừa mắc ói với Dịch Liên Khải, nhưng đêm nay nghe anh nói ra, lại khiến cho cô suy nghĩ rất nhiều điều.
Lúc này thấy anh ngủ ở kia, Tần Tang hơi ngẩn người ra, cũng không thể để anh ngủ phục trên bàn cả đêm được, nhưng gọi mãi anh cũng không chịu dậy, cô đành phải đi ngủ trước.
Dường như ngủ được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, vào đêm khuya đặc biệt chói tai. Tần Tang đang định đứng lên nghe điện thoại, nhưng Dịch Liên Khải đang ở gian ngoài cũng bị đánh thức dậy, mở hai mắt đỏ bừng ra, đi loạng choạng đến bên cạnh điện thoại, dường như còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn.
Anh nhận điện thoại nghe hai câu gì đó, rồi nói: “Tôi biết rồi.” Rồi đem điện thoại cúp xuống.
Anh cúp điện thoại xuống, rồi lại trở về phòng ngủ, Tần Tang cũng không hỏi thêm gì nhiều. Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Liên Khải đã rời giường đi làm công sự.
Tần Tang rất bình tĩnh, cho đến khi người gác cổng đưa báo hôm nay tới, cô mới biết hôm qua đúng là có chuyện lớn xảy ra.
Thì ra, phía Nhật Bản vừa cử mật sứ đến ký hiệp định thuê quân cảng, không ngờ vừa xuống xe lửa một cái, đã bị thích khách ám sát.
Vị này không chỉ là một mật sứ, mà còn là thượng úy của hải quân Nhật Bản, hơn nữa lại là cận thần thân tín của Đô đốc hải quân Nhật Bản nữa.
Liên quân cũng phòng bị rất nghiêm ngặt, đối với hành tung của vị mật sứ này cũng thập phần bí mật, không ngờ thích khách lại lẫn trong hàng ngũ quân cảnh vệ, nổ súng ở khoảng cách gần, nổ ba phát súng, chĩa thẳng vào chính giữa người, trong đầu đạn đều có độc. Tuy lúc đó đã đưa được mật sứ đến bệnh viện, nhưng thương thế quá nặng, vô phương cứu chữa.
Một mật sứ Nhật Bản đã chết, mà còn là cận thần thân tín của đô đốc Hải quân, nên truyền thông trong và ngoài nước đều rầm rộ đưa tin là chuyện đương nhiên, cũng chẳng biết từ nơi nào rò ra nguồn tin muốn cho người Nhật thuê quân cảng, lập tức trên đường phố tổ chức biểu tình đòi yêu sách.
Lý Trọng Năm bị công kích nặng nề, một mặt phủ nhận việc mình cho Nhật Bản thuê quân cảng, một mặt thì cực lực trấn áp học sinh biểu tình, một mặt lại còn phải ứng phó với cơn giận của quân đội Nhật Bản, một mặt còn lại lại phải đi trấn an các nước hữu bang khác.
Trong lúc này lại rơi vào thế tứ diện sở phong, phúc bối thụ địch (Bốn mặt đón gió, hai lưng đều có địch). Ngay cả Mộ Dung Thần ở Vĩnh Giang, cũng hùng hồn phát điện tín đến vài nghìn chữ lận, mắng lớn Lý Trọng Năm là quân bán nước, tuyên bố sẽ đưa quân xuôi về phía nam, trừ tặc trừng gian (Tiêu diệt phản tặc trừng trị kẻ gian).
Liên tiếp mấy ngày liền, trong thành Phù Châu đều là một là một mảnh xơ xác điêu tàn, bởi vì mấy ngày liền học sinh đều đi biểu tình, nên quân đội phải ra lệnh giới nghiêm.
Dịch Liên Khải trên danh nghĩa vẫn là chỉ huy liên quân, tất nhiên là vô cùng bận rộn. Mấy ngày liền đều đi sớm về trễ, nên Tần Tang thi thoảng mới gặp được anh. Anh đều là nhíu mày, tựa hồ như không thể chịu nổi được nữa.
“Biểu tình, biểu tình… Biểu tình là có thể cứu quốc được sao?” Dịch Liên Khải phát bực, “Một đám học sinh không biết trời cao đất rộng là gì! Ngang nhiên đi dán truyền đơn, hô khẩu hiệu phải đánh quân phiệt, hoàn chính nội các sao.(hoàn chính nội các là trả lại quyền lực cho chính quyền) Ngây thơ quá rồi! Hiện nay nội các yếu đuối bất lực, nếu không nhờ tuần duyệt sử khắp nơi làm chủ, thì không phải đã sớm bị người ta một lần đánh bại hết rồi sao, còn dám nói hoàn chính nội các? Hừ…đám nội các kia, làm gì có người nào có khả năng đâu?”
Tần Tang có một tầng lo lắng. Theo như báo chí nói rằng sở trị an đã bắt hơn mười học sinh rồi, cô uyển chuyển khuyên nhủ: “Học sinh huyết khí bừng bừng, hành sự tất nhiên có chút kích động. Đem đám học sinh kia giam lại, sợ rằng các nhân vật có máu mặt lại thái nan thính liễu (khó có thể chấp nhận được), hù dọa họ một chút rồi đem thả họ ra thôi, cũng đừng nên tính toán với một đám học sinh làm gì.”
“Dù sao chúng ta cũng không hề chống đối với chính quyền, sợ gì thanh nghị (bị nói)chứ!” Dịch Liên Khải giọng nói mỉa mai, rốt cuộc nhịn không được lại thở dài, nói:“Lão nhị từ trước đến này đều nắm hết quyền hành, khi đó tôi cũng rất xem thường anh ta. Bây giờ mới biết đây là một lò than hỏa đôi (một lò than đôi), không hợp để ngồi lên.”
Tần Tang cũng không dám nhiều lời xen mồm vào, chỉ sợ anh sinh nghi. Đến buổi chiều, nghe thấy Dịch Liên Khải gọi điện cho sở trị an, ra lệnh đem thả hêt tất cả học sinh ra, cô lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cứ đến thứ hai cô lại quay về Dịch Gia Lão Trạch, lại gặp được một đám học sinh đang biểu tình, vốn con đường rất nhỏ hẹp, lại có một đám học sinh trùng trùng điệp điệp tiến lên, ô tô cũng vì thế mà bị chặn đứng lại, không thể di chuyển được.
Tần Tang ngồi ở trong xe, nhìn đám học sinh xung quanh đang biểu thị đầy phẫn nộ, vô số người còn giơ biểu ngữ hô khẩu hiệu, xung quanh đều là tờ truyền đơn rơi trắng xóa như tuyết, có người thấy ô tô, còn nhét tờ truyền đơn vào bên trong.
Được một lúc thì bỗng có người kêu lên một tiếng: “Đây là xe của sở đồn trú bộ tư lệnh!”
Học sinh biểu tình khí thế hùng hổ xông tới, nhiều người đấm đá cửa xe, có người còn la hét đòi đập xe, tài xế định lái xe xông ra ngoài, thế nhưng ô tô bốn phía đều là người, xe căn bản không lái đi dược. May là ô tô này là ô tô chông đạn, cứ khóa cửa xe lại, ngồi ở bên trong xe cũng tạm thời an toàn, nhưng người bên ngoài cứ liên tục nện vào cửa kính xe, vô cùng phẫn nộ, tạm thời không cách nào khống chế được. Khiến Tần Tang cùng một nữ hầu, thấy cảnh này sợ đến choáng váng.
Tần Tang đi ra ngoài đều không thích mang theo nhiều người, nên chỉ có một vệ sĩ và tài xế ngồi ở bên trái bên phải thôi, tuy rằng mang theo súng, nhưng dựa vào tình hình bây giờ thật sự là không có cách nào xoay xở được, đầu đầy mồ hôi, chỉ biết nhìn Tần Tang “Thiếu phu nhân!”
“Không được nổ súng.” Tần Tang nói: “Bên ngoài tất cả đều là học sinh, không được làm bị thương người khác.”
Người bên ngoài lúc này không biết từ đâu lượm được một hòn gạch, hung hăng ném vào cửa sổ xe, tuy rằng là kính chống đạn, nhưng vẫn có vết nứt, dù chưa bị vỡ.
Những người đó thấy có tác dụng, liền huyên náo, mỗi người đều lượm một viên gạch ném tới. Chỉ trong chốc lát cửa sổ xe đã bị vỡ nát, một vài người tiến tới muốn mở cửa xe bị khóa trái lại, nữ hầu kia sợ đến kêu to một tiếng.
Vệ sĩ quay người đưa súng cho Tần Tang, sau đó xoay người sang chỗ khác, rút ra một cây chùy thủ hướng về phía mấy người kia chém lung tung xung quanh. Loạn được một lúc, đột nhiên ở xa nghe thấy một tiếng “Đoàng” vang lên, nhiều người ở đây đều kêu lên sợ hãi, mọi người dần dần né ra tứ phía.
Tần Tang hỏi: “Sở trị an tới sao?”
Tài xế nhìn xung quanh, nói: “Hình như không phải đâu.”
Tần Tang nghĩ thầm, ở giữa đường nổ súng, có thể là quân đội của sở trị an đã tới, nếu như lại nổ súng nữa, chỉ sợ lại đả thương đến người dân vô tội, vì vậy liền nói: “Lái xe qua xem, nhìn xem ai đang nổ súng.”
“Thiếu phu nhân hay cứ quay về hành dinh trước đã.” Vệ sĩ quay đầu nói: “Hiện trên đường bây giờ loạn như vậy, xin phu nhân cứ quay về hành dinh trước đã.”
Không đợi Tần Tang nhiều lời, tài xế liền nổ máy xe, một đường lái thật nhanh quay về đồn trú bộ tư lệnh.
Tần Tang đã nghĩ rất nhiều chuyện, ngược lại buổi tối khi Dịch Liên Khải đã trở về, nghe nói cô ban ngày ở trên đường gặp chuyện, vô cùng giận dữ, đem đội vệ binh mắng cho một trận, khiển trách hắn không bảo hộ cô cho thật tốt.
Tần Tang nói: “Đừng có trách móc bọn họ, là tôi không thích dẫn theo nhiều người, vả lại chỉ đi một đoạn đường ngắn thôi, ai mà biết chuyện lại thành ra như vậy. Tôi bây giờ vẫn ổn mà, hà tất anh phải nóng giận như vậy chứ”
Dịch Liên Khải nói: “Bây giờ thời cuộc rất hỗn loạn, trong thành cũng không còn như ngày xưa nữa rồi, cho nên càng phải cẩn thận hơn mới phải. Lần sau ra ngoài, nhất định phải dắt theo đội vệ binh. Mấy ngày nay Phan Kiện Trì không cần theo tôi nữa, em gọi hắn đến mang theo người bảo vệ em đi.”
Tần Tang nói: “Tôi không ra ngoài nữa là được rồi. Hôm nay tôi cũng vì muốn đi thăm phụ thân, trên đường về ai ngờ gặp phải chuyện như vậy. Dù sao lão trạch bên kia cũng còn nhiều phòng trống như vậy, chi bằng về đó ở, ở bên kia cũng tiện hơn mà.”
Dịch Liên Khải cau mày nói: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Tần Tang biết anh không muốn quay về Dịch Gia Lão Trạch, liền không nói thêm gì nữa.
Dịch Liên Khải lại nói với cô: “Nhiều ngày qua có một việc công sự làm tôi rất nhức đầu, đành phải làm phiền em giúp dùm rồi.”
Tần Tang không khỏi ngạc nhiên, bởi vì Dịch Liên Khải từ trước đến nay đều không bao giờ nói chuyện công sự với cô cả, từ khi cô lén xem trộm tờ giải mật mã đến nay, để tránh nghi ngờ, cô rất ít khi chủ động cùng anh đền cập đến việc công sự. Không ngờ rằng bây giờ anh lại chủ động đề cập đến như vậy.
Lại nghe Dịch Liên Khải khẽ thở dài nói, “Thừa Châu đốc quân Mộ Dung Thần lực lượng quân đội hùng hậu, ở Vĩnh Giang cùng Mạnh Thống Soái đánh nhau vài lần. Liên quân của Phùng Lý ở phía Tây lại nhảy vào hô hào hai bên đình chiến. Mộ Dung Thần liền giả mù sau mưa, nửa thật nửa đùa đưa một người đến hòa đàm, Lý Trọng Năm không chịu gặp vị đặc sứ hòa đàm này, liền đẩy tôi ra hòa đàm, vì đặc sứ này tôi cũng không muốn tiếp đãi, thế nhưng người này thân phận rất đặc biệt, có chút bất tiện không thể không tiếp đón, nghĩ qua nghĩ lại, đành phải giả bệnh. Cho nên em thay tôi đứng đón tiếp anh ta.”
Tần Tang cười khanh khách, nói: “Tôi không hiểu chuyện kia của các người là gì, nhưng cho tôi đi tiếp đãi đặc sứ hòa đàm do đốc quân Thừa Châu phái tới đây, quả đúng là trò cười mà.”
Dịch Liên Khải cười nhạt: “Em có biết Mộ Dung Thần là người là không thể đùa được không? Em biết người ông ta phái tới là ai không? Chính là con của ông ta – Mộ Dung Phong.”
Tần Tang không khỏi ngẩn người, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Nghe nói Mộ Dung Thần chỉ có một nhi tử, tại sao lại để anh ta qua Giang Nam đơn giản như vậy chứ?”
Dịch Liên Khải vuốt cằm nói: “Không sai, Mộ Dung Thần đúng là chỉ có một cậu con trai, năm nay mới mười sáu tuổi, liền được ông ta dẫn theo vào trong quân đội. Lão thất phu này không chỉ là người rất thủ đoạn, mà còn rất có khí phách. Đối với con trai duy nhất của mình không hề có một chút kiêng kỵ nào, còn dám đưa tới Giang Tả đàm phán, mật sứ Nhật Bản vừa mới bị ám sát, lúc này tất cả các báo của trong ngoài nước đều mở mắt dõi theo, ai mà dám động thủ Mộ Dung Phong dù chỉ nửa phần đây, rõ ràng là Huyền Vũ diệu uy mà ( ý chỉ là hành động thể hiện cái uy cái oai phong) , đưa nhi tử mình ra hát xướng làm trò mà. Vậy thì chúng ta cũng nên tiếp đón anh ta cùng anh ta hát xướng mới được.”
Nói đến đây, Dịch Liên Khải tâm tình lại tự dưng tốt hẳn lên, chìa tay ra nhéo mặt Tần Tang một cái: “May mà tôi tuy rằng còn trẻ không có nhi tử, nhưng lại có một vị phu nhân như hoa như ngọc, hì hì, cũng không đến nỗi lép vế ha.”
Anh cợt nhả trêu đùa cô như vậy, Tần Tang xưa nay đều không buồn tiếp lời anh.
Buổi chiều Dịch Liên Khải có công vụ khác, nên ăn xong cơm tối liền mang theo vệ binh đi ra ngoài, chỉ để lại Phan Kiện Trì và một đội vệ binh ở lại, phân phó xuống dù có việc gì xảy ra cũng không được rời Tần Tang.
Phan Kiện Trì bắt đầu việc canh giữ ở bên ngoài, Tần Tang lại dễ dàng ngồi mãi trong phòng như vậy chỉ có trong tiểu thuyết, Phan Kiện Trì thừa dịp má Chu đang pha nước trà, hướng Tần Tang ra hiệu nháy mắt.
Tần Tang biết anh có chuyện muốn nói với mình, vì vậy sai má Chu xuống dưới nhà nói với vệ binh gác đêm nghỉ ngơi, nói họ đã quá vất vả rồi.
Đợi má Chu vừa đi, Phan Kiện Trì nhanh chóng bước tới cạnh cửa, nhìn thấy vệ binh ở hành lang đang đứng rất xa, vì vậy nhanh đi tới, nói khẽ với cô: “Mộ Dung Phong kia, nhất định phải giết chết.”
Tần Tang tay run lên một cái, chén trà trong tay tràn ra ngoài vài giọt, cô đặt chén trà xuống, cố gắng bình ổn lại, hỏi: “Vì sao?”
“Quân phiệt ở khắp nơi đều tựu làm theo ý mình, cứ như vậy chia năm xẻ bảy, khiến cho cường quốc tùy ý xâm lược. (quân phiệt ở đây là các vị chống đối chính quyền, tự cai quản một châu riêng) Đây là cơ hội vô cùng tốt để ra tay, Mộ Dung Phong là con trai duy nhất của Mộ Dung Thần, nếu như hắn chết ở Giang Tả này, Lý Trọng Năm sẽ trăm miệng cũng không thể cãi lại được, Mộ Dung Thần sao ông ta có thể đơn giản bỏ qua như vậy được? Quân đội Thừa Châu cùng quân Phù Châu nhất định sẽ khai chiến, Thừa Phù hai phái quân phiệt thực lực đều tương đương nhau, trận này nếu đã bắt đầu đánh, thì bất luận là ai thắng ai thua, đều lưỡng bại câu thương (hai bên đều bị thiệt hại)
“Các anh rốt cuộc muốn làm gì? Không gây ra chiến loạn chẳng lẽ không được hay sao? Ám sát mật sứ Nhật Bản là vì muốn ngăn cản việc cho thuê quân cảng, nhưng vì sao bây giờ lại muốn ám sát cả Mộ Dung Phong? Mộ Dung Thần mặc dù là quân phiệt, nhưng nếu như không có ông ta ở Thừa Châu, thì nước Nga đã sớm chiếm lĩnh hết đường sắt ở Thừa Châu rồi. Vì sao ngay cả một thiếu niên mới mười sáu tuổi vô tội cũng định ám toán chứ? Các anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tiểu Tang…” Phan Kiện Trì thanh âm rất nhẹ, như từ rất xa truyền đến, thế nhưng rõ ràng anh lại đứng ở ngay trước mặt của cô, anh thấp giọng nói: “Tôi không có cách nào có thể giải thích với em…Mọi chuyện trên đời này đều không phải đơn giản, có thể em không hiểu, nhưng hắn đã là con của Mộ Dung Thần, thì cho dù hắn mới mười sáu tuổi, cũng là đặc sứ hòa đàm do quân Thừa Châu phái tới. Chúng tôi đều không ám toán người vô tội, đều là do xuất thân của hắn mà ra, đấy chính là số mệnh của hắn rồi.”
“Chuyện như vậy tôi sẽ không giúp anh làm.” Tần Tang nói: “Lần trước mật điện của đặc xứ Nhật Bản là tôi đã dịch cho anh. Sau này tôi vì chuyện này mà mất bình tĩnh mấy ngày liền, nhưng tôi vẫn cho là đúng, ngay cả khi thấy các anh dùng phương thức hèn hạ như vậy. Nhưng lần này tôi tuyệt đối sẽ không giúp anh đâu, Thừa Phù nhiều năm giao tranh như vậy, nếu như lại khơi mào chiến hỏa, không ít người vô tội sẽ tan cửa nát nhà, trôi dạt khắp nơi, tôi sẽ không giúp anh làm chuyện này đâu.”
“Tiểu Tang, thuốc đắng dã tật, thời cuộc bây giờ, chỉ có thể dùng thuốc mạnh thì bệnh mới khỏi hẳn được, nếu muốn thiên hạ được thái bình, cũng chỉ có thể dùng trượng đánh xuống trước chúng ta vốn không có quân đội ở trong tay, chỉ có thể khơi mào để quân phiệt nội đấu với nhau, để cho chúng tự mình tiêu vong lẫn nhau.”
“Không cần nói nữa.” Tần Tang nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn khơi mào tai họa chiến tranh, chiến tranh xảy ra rất nhiều người khổ. Bắt đầu bách tính cũng khổ. Kết thúc bách tính cũng khổ. Quốc gia đại sự tôi hoàn toàn không hiểu, nhưng tôi không muốn thấy có người vô tội bị khốn khổ đâu.”
Phù Viễn ở Giang Nam, khí hậu ở từng khu vực đều ôn hòa, mặc dù là mùa đông, nhưng trời quang ấm áp, chỉ cần trời thay đổi một cái, lại lạnh lẽo u ám ngay. Sáng sớm hôm nay mưa lạnh rả rích. Sau giờ ngọ, hạt mưa tinh mịn dần dần thưa thớt, có một trận gió bấc thổi qua, lại còn nghe thấy âm thanh vi vu nhẹ – vang lên, thì ra mưa đã chuyển sang thành tuyết.
Tuyết hạt châu gõ vào cửa sổ, phát lên âm thanh hơi vang. Trong phòng đã đốt nóng cái ống khí thủy, rừng rực ấm áp. Bông tuyết dính trên cửa sổ, chốc lát liền hóa thành bọt nước, chậm rãi chảy xuống, trên thủy tinh lờ mờ sương vẽ ra từng đường nước, đan xen khắp nơi, thế nhưng chỉ trong chốc lát, rất nhiều hơi nước đắp lên dần, khiến cho cửa sổ giống y như ma hoa thủy tinh*, không còn thấy rõ bên ngoài nữa.
*ma hoa thủy tinh là hoa văn trên mặt kính.
Má Chu không tin tưởng mấy người nữ hầu kia, nên tự mình vào phòng để quần áo lấy ra một cái áo bành tô bằng da rái cá đem ra, một bên vừa phủi áo bành tô, một bên nói thầm: “Thời tiết như thế này, nhất định đi ra ngoài sẽ bị cảm lạnh mất.”
Tần Tang cầm chuôi lược đồi mồi ở đó chải đầu, không biết đang nghĩ gì, tự nhiên hạ thấp lược trong tay xuống, cô gần đây mới uốn lại tóc, nên chút tóc màu đen sẫm lại xoăn xoăn rối bù mắc ở trên răng lược, trên mặt cũng không còn một chút huyết sắc nào.
Má Chu thấy cô hai hàng mi đều nhăn lại, không khỏi hỏi: “Cô gia thực sự không đi cùng tiểu thư sao?”
Tần Tang nói: “Anh ta có việc rồi.” Cô không muốn nhiều lời với má Chu. Cô để cái lược xuống sau đó đứng lên mặc áo bành tô vào, mặc xong bành tô, nhìn mình trong gương trong chốc lát, hướng má Chu nói: “Đi thôi.”