Lăng Hải Thành vừa tắt điện thoại cậu đã lên tiếng thanh minh cho bản thân: “Tôi, không biết anh Hàn có trong nhà nên không nhấn chuông cửa.”
Mắt thấy hắn đứng dậy cậu càng thấy bất an hơn, giờ phút này đối phương muốn ra tay cũng đành chịu.
Nhìn bằng mắt liền biết được hắn yêu chiều Hàn Lâm Bạch đến cỡ nào, cậu chỉ là một kẻ vì đồng tiền mà chấp nhận cuộc hôn nhân kỳ lạ.
Báo hại Lăng Hải Thành bị lôi vào cùng, hắn không ấm ức thì thôi cậu nói được gì.
Trán hắn nổi đầy gân xanh, tay cầm điện thoại trở nên trắng bệnh, hắn tức giận hơn mức bình thường, tuy không gặp mặt nhiều nhưng tinh ý liền có thể nhận ra.
Yết hầu Trấn Nam khẽ chuyển động, cậu nuốt xuống ngụm khí lạnh không dám nhìn thẳng.
“Tối nay tôi muốn ngủ ở lại đây.” Hắn bất chợt tuyên bố.
Cậu ngớ người ra một lúc, tự đặt dấu chấm hỏi to đùng.
Thật sự mà nói đi làm cả ngày còn không mệt bằng gặp mặt hai đại nhân vật này.
Căn nhà có tận hai phòng ngủ, để hắn dùng phòng ngủ của cậu, bản thân ngủ ở phòng còn lại.
“Tôi ra ngoài một chút.” Trấn Nam khoác áo vào rồi nói.
Hắn hỏi: “Đi đâu?”
“Cửa hàng tiện lợi.”
“Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần, cũng gần đây.”
Trấn Nam quên mất quyết định cuối cùng không nằm ở chỗ mình, hắn lập tức giành đi trước, ra đến chỗ đỗ xe cậu tinh ý ngồi ở phía sau, lần trước ngồi nhờ xe Lâm Hàn Bạch đã nói “Anh đừng để người khác ngồi vào vị trí này, anh hứa đi.”, Trấn Nam cũng không muốn rắc rối.
Di chuyển bằng xe nên chỉ mười lăm phút là đến, đứng trước cửa hàng tiện lợi, hắn nghi hoặc hỏi: “Cậu vừa rồi không phải muốn đi bộ đó chứ?”
Trấn Nam mở cửa xe đáp: “Chạy bộ tốt mà.”
Cậu thuần thục đi đến từng kệ hàng, dường như thuộc lòng từng mặc hàng.
Trấn nam mua một số thứ rồi quay lại hỏi cái đuôi đeo bám từ nãy giờ: “Anh xem có thiếu gì không?”
Bàn chải, khăn lau mặt, khăn tắm, quần lót dùng một lần… Lăng Hải Thành đã để ý từ lúc nãy nhưng đến giờ hắn mới có cơ hội để hỏi.
“Cậu biết tôi dùng quần lót size nào à?” Hắn thừa biết ngày hôm đó Trấn Nam lấy nhầm quần lót.
Cậu cúi mặt vì ngại, chất giọng mất đi vài phần tự nhiên: “Tôi chỉ đoán đại khái.”
Lăng Hải Thành đi đến quầy thực phẩm lấy vài loại cho vào giỏ, có sữa có kẹo, Trấn Nam nhìn vào còn thấy không thể tin nổi, cậu còn nghĩ hắn chỉ biết đến rượu quý và các loại cafe đắt tiền.
Áo sơ mi trắng không lấy một nếp nhăn, quần âu chỉnh tề, giày da sáng bóng, chiếc đồng hồ đắt tiền lấp lánh dưới ánh đèn nhạt, mọi thứ trông quá hoàng hảo, gương mặt căn mịn cùng với đôi môi hồng như hương vị của mùa xuân.
Hắn điển trai và hoàn hảo đến mức đáng ganh tị!
Sau khi giỏ hàng đầy ấp, cả hai ra quầy thanh toán.
Lăng Hải Thành nhìn thấy số dư cực kỳ khiêm tốn của đối phương trong lòng chợt dừng lại vài nhịp, Trấn Nam đồng ý với Nghiêm Xúy Liễu là vì hoàn cảnh, không phải lỗi của cậu.
Thanh toán hết đống đó, tài khoản của cậu suýt thì âm luôn.
Một bữa ăn không có lấy thịt cá, vậy mà Trấn Nam lại không tiếc với hắn thứ gì.
Trấn Nam hai tay hai túi lớn bước ra bên ngoài, hắn lẽo đẽo theo phía sau.
“Sáng nay cậu bắt xe đến nhà tôi hết bao nhiêu?” Lăng Hải Thành đột nhiên hỏi.
“Vài trăm nghìn.” Cậu đáp.
“Lãi tháng này không phải thiếu rồi sao?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
Số tiền nợ hiện tại là gần năm tỷ, lãi suất là mười lăm phần trăm một năm, mỗi tháng phải trả hơn sáu mươi triệu.
Dữ liệu này được trợ lý cung cấp và tính chính xác khá cao, Lăng Hải Thành vừa biết gần đây, hắn thật sự nể con người Trấn Nam.
“Chị Tô Miên cho tôi mượn để xoay sở tháng này.” Trấn Nam khai báo thành thật.
“Tôi không hiểu cậu làm việc ở tiệm cafe, tối ở cửa hàng tiện lợi để gom đủ sáu mươi triệu.” Lăng Hải Thành chỉ cần nhẩm sơ đã biết con số này không thể gồng nổi.
“Tôi làm đồ handmade để bán trên các sàn điện tử.” Cậu giải thích “Nó gánh được một nửa số nợ và do không chi trả tiền thuê nhà nên nhẹ một phần chi phí.”
Những điều đó là điều cậu muốn cho hắn biết, còn điều cậu không nhắc đến mà hắn phải tự hiểu đó chính là cắt giảm chi phí.
Điện và nước, một tháng không mấy ngày ngôi nhà sáng đèn, hay nói đúng hơn hắn may mắn bắt gặp lúc cậu đang dùng bữa.
Đâu ai tàn nhẫn đến mức để bản thân dùng bữa trong đêm tối mù mịt.
Cậu cắt giảm khẩu phần ăn, với chi phí bữa ăn lúc nãy sợ rằng chưa đến mười nghìn, còn chẳng biết một ngày cậu ăn bao nhiêu bữa.
Trấn Nam để đồ vào cốp xe sau đó ngồi vào vị trí ban nãy, Lăng Hải Thành thông qua gương nhìn xuống phía dưới, gương mặt Trấn Nam lúc nào cũng điềm đạm như vậy, nhìn cậu không giống với một người lớn lên từ nơi ồn ào kia.
Điều bất khả thi ở đây là một kẻ nghiện cờ bạc làm sao để dạy con mình cách nhẫn nại và điềm tĩnh.
Một kẻ nát rượu làm sao dạy ra một đứa trẻ biết lao động và phấn đấu..