“Anh dùng bữa trước đi, tôi sẽ ăn sau.” Cậu nói rồi lấy đồ đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc ra đầu tóc vẫn chưa khô hẳn, nữa trên cởi trần để lộ cơ bụng săn chắc, không lấy một chút mỡ thừa, dáng người vô cùng hoàn hảo, bờ vai thanh mảnh làm cho tỷ lệ cơ thể trở nên gọn hơn.
Trấn Nam ngồi xuống đối diện, dùng bữa vô cùng chậm rãi, đôi mắt cậu chăm chú nhìn vào điện thoại, đang cố ghi nhớ hết những kiến thức về các loài hoa.
“Tôi giúp cậu trả nợ nhé.” Lăng Hải Thành nói với dáng vẻ xót xa.
Cậu bỗng dừng đũa, lắc đầu nói: “Không liên quan đến anh.”
Trấn Nam tiếp tục giải thích: “Tôi vì tiền mới đến làm phiền anh, còn lấy tiền từ chỗ anh thì đúng là không biết xấu hổ.”
“Anh biết người hôm đó ngủ cùng anh không phải là Hàn Lâm Bạch rồi hả?” Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn không do dự hỏi.
Lăng Hải Thành không ngại thừa nhận: “Đúng vậy, tôi biết đó là cậu rồi.”
“Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, tôi là con trai cũng không có mang thai được.” Cậu dừng một chút rồi nói “Không cần thương hại tôi, tôi ổn với những thứ hiện tại.”
Cậu quá bình thản với nghịch cảnh làm cho người khác phải thán phục, cậu bị dồn vào chân tường nhưng luôn toát lên vẻ kiên cường.
Chẳng ai xâm phạm vào cuộc đời của cậu được, điều đó càng làm cho Lăng Hải Thành ngoan cố muốn phạm vào một lần.
Lăng Hải Thành thở ra một hơi: “Từ ngày hôm sau, hãy về nhà đi, nhà của chúng ta.”
“Anh muốn đối xử tốt với tôi và bồi dưỡng tình cảm với Hàn Lâm Bạch cùng một lúc?”
“Tôi không hề có ý đó.” Hắn lập tức khẳng định “Tôi đối xử với Hàn Lâm Bạch hoàn toàn xuất phát vì trách nhiệm.”
Trong ánh mắt Lăng Hải Thành hiện lên vẻ tự trách: “Cậu thì khác, tôi bị cậu thu hút.”
Trấn Nam nuốt xuống miếng cơm trắng, đứng dậy dẹp bát đũa, bình thản nói: “Vậy thì đừng gặp nhau nữa.”
Dạo gần đây, chắc có lẽ là từ ngày phát hiện ra chân tướng sự thật, Lăng Hải Thành luôn xuất hiện trước mặt cậu, bất kể nắng hay mưa.
Trấn Nam không thấy khó chịu chút nào, cậu được đi nhờ xe về, cũng có cái lợi của nó.
Đột nhiên im lặng lạ thường, Trấn Nam nghi hoặc xoay người, đập vào mắt là hình ảnh Lăng Hải Thành trầm mặc, có lẽ lòng tự trọng bị tổn thương.
Trấn Nam không phải cố ý nói những lời lẽ cay độc, cậu ngại ngùng lánh mặt vào phòng ba mẹ, đóng gói những thành phẩm để ngày mai còn chuyển hàng hóa đến khách hàng, trước khi ngủ còn làm thêm vài đơn.
Lăng Hải Thành rời khỏi nhà trong cơn mưa tầm tã với tâm trạng cực kỳ tệ, hắn một mạch chạy thẳng đến lễ đường tìm người quản lý nơi đó, nhất quyết phải tìm ra chiếc nhẫn mà hắn không tiếc ném đi.
Hắn tìm rất lâu đến tận sáng mới nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, nó thu mình nằm trong một góc nhỏ bị vài vật cản chắn mất.
Quay về cũng vừa vặn lúc Trấn Nam đi làm, hắn mở miệng nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Cậu định hỏi hắn sao lại rời đi mà không mang theo ô, sắp phát ra thành tiếng phải nuốt ngược vào trong, chiếc nhẫn trên tay hắn quá nổi bật.
Cậu vờ như chưa từng phát hiện ra điều đó, thuận theo tự nhiên để đối phương đưa đến chỗ làm.
Chạy bộ vào buổi sáng cực kỳ tốt cho sức khỏe, nhưng có những ngày Trấn Nam cảm thấy lười.
Chiếc BMW I8 trắng mới toanh, điều đặc biệt nằm ở biển số của nó, thứ mà khiến mọi chiếc xe trên đoạn đường phải giữ khoảng cách an toàn.
Nó được sở hữu bởi Lăng Hải Thành vào năm trước, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thấy nó lăn bánh.
Chiếc xe đỗ trước một công ty tư nhân, cậu đến phỏng vấn vị trí telesale.
Giờ này đã có khá nhiều người qua lại trên đường phố, mọi ánh mắt đều chú ý vào bọn họ.
Tin tức lan truyền chóng mặt trên mạnh xã hội, với hàng loạt tiêu đề giật tít.
Hàn Lâm Bạch là một người chăm lướt mạng xã hội, cậu ta sao có thể bỏ qua tin tức nóng hỏi này.
Người qua đường còn quay clip lại chỉnh sửa chèn nhạc, càng khiến cho nó trở nên bùng nổ một cách mất kiểm soát.
Đến nước này Hàn Lâm Bạch không thể ngồi yên chịu chết, mọi thứ cậu ta đang sở hữu chính là do bản thân dành lấy trước, không lý nào trơ mắt để nó thuộc về người khác.
Cậu ta lái chiếc xe thể thao được mua vào tháng trước đến thẳng trước trụ sở chính, cương quyết muốn vào trong, lễ tân bị làm khó đến mức phải gọi bảo vệ.
“Tôi chính là người yêu của anh Hải Thành, anh ấy chưa nói cho mọi người biết à?” Hàn Lâm Bạch đắc ý nói lớn.
Lễ tân cười gượng gạo: “Xin thứ lỗi, giám đốc Lăng không có dặn dò đặc biệt nào cả.”
Hàn Lâm Bạch gấp gáp cho lễ tân xem hình ảnh bọn họ chụp cùng nhau, cậu ta lớn giọng cảnh cáo: “Các người không cho tôi vào trong, đến lúc đó đừng trách tôi nói vài lời không hay.”
“Anh hãy gọi xác nhận với giám đốc trước, chúng tôi sẽ làm theo sắp xếp đó.” Lễ tân khó xử nói.
Hàn Lâm Bạch đã bị Lăng Hải Thành chặn từ mấy ngày trước, làm gì có chuyện liên lạc với nhau.
Cậu ta giận cá chém thớt lớn tiếng trước sảnh chính, làm nhân viên ra vào tụm năm tụm bảy phát xét, bảo vệ đành dùng bạo lực để lôi người ra..