Chuyện càng ầm ĩ hơn khi Hàn Lâm Bạch đánh nhau với bảo vệ, mắt thấy có vài người phát trực tiếp cậu ta lập tức thay đổi thái độ, nước mắt rơi lã chã, giọng nói như nỉ non, giải bày mọi thứ.
“Tôi và anh Hải Thành cãi nhau, anh ấy liền không gặp mặt tôi nữa, hãy để tôi lên gặp anh ấy đi mà.”
Lễ tân chưa từng gặp một người mặt dày vô liêm sỉ như vậy bao giờ, đành phải gọi Hạ Yến trợ lý riêng của tổng giám đốc xuống xử lý.
Cô vừa xuống đã thở hắt ra một hơi: “Hôm nay thật không đúng lúc, giám đốc Lăng hiện tại không có ở công ty, cả lịch trình ngày hôm nay đều được để trống.”
Hàn Lâm Bạch thôi chống cự, gương mặt sượng đi mấy phần, cậu ta rời đi như thể bản thân là một người nổi tiếng.
Sau khi rắc rối rời đi, Hạ Yến lập tức liên lạc với Lăng Hải Thành.
“Vừa rồi người nhà của giám đốc có tìm đến nhưng tôi bảo hôm nay ngài không có ở đây, người đó tên là Hàn Lâm Bạch.”
Lăng Hải Thành có lỗi nhưng Hàn Lâm Bạch góp công không nhỏ, vai diễn người bị hại cậu ta diễn vô cùng đạt, làm cho Lăng Hải Thành trở thành kẻ ngốc trước mặt Trấn Nam.
Nghe thấy cái tên này thôi đã thấy bực, hắn nói: “Lần sau cậu ta đến cứ sắp xếp vào căn phòng nào đó, bố trí hoàn hảo một chút, để tên đó biết mùi vị của nỗi oan uổng là thế nào.”
“Tôi hiểu rồi ạ.” Hạ Yến tắt máy liền xoa hai bắp tay, cô phải về nhà lên một số kế hoạch thôi, chỉ trách tên vừa nãy không biết điều.
Bầu trời phủ kín những đám mây trắng xốp, trôi lững lờ như những chiếc thuyền lạc hướng giữa đại dương mênh mông.
Ánh nắng dịu dàng, lan tỏa khắp không gian như một tấm lụa vàng mỏng manh vắt ngang bầu trời.
Tia sáng nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ mây, tạo nên những mảng sáng tối mềm mại trên mặt đất.
Gió thổi nhẹ nhàng mơn man qua từng tán lá, làm lay động những cành cây.
Mọi thứ như chậm lại, lặng lẽ đón nhận từng làn gió mát, từng tia nắng êm đềm.
Sau cuộc phỏng vấn Trấn Nam dư dả thời gian để tiếp tục công việc tiếp theo, cậu dự định sẽ về nhà đóng gói hàng, nào ngờ Lăng Hải Thành trực tiếp lái xe đến ngôi nhà mới của bọn họ.
Ngôi biệt thự đứng lặng lẽ giữa khung cảnh thiên nhiên hoang sơ, nơi mà những con đường mòn rợp bóng cây dẫn lối về một miền yên tĩnh, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Cổng nhà sang trọng được chạm khắc từ thép đen uốn lượn, cánh cổng mở ra một con đường lát đá trắng.
Bước vào bên trong, không gian rộng lớn chào đón với trần nhà cao vút, những mảng tường kính lớn cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập mọi ngóc ngách.
Phòng khách được thiết kế theo phong cách tối giản với những chiếc ghế sofa màu xám tro, cái bàn bằng kính trong suốt và một tấm thảm lông trắng mềm mại dưới chân, tạo nên một cảm giác thoải mái mà vẫn thanh lịch.
Khu vực bếp và phòng ăn được bố trí liền kề, với những thiết bị gia dụng tối tân ẩn mình trong những tủ gỗ óc chó màu nâu trầm.
Bàn ăn bằng gỗ công nghiệp kết hợp với những chiếc ghế da cao cấp, đặt dưới một chùm đèn LED treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, hướng đến sự tiện nghi và tối ưu hóa không gian.
Cầu thang dẫn lên tầng hai với những bậc thang bằng gỗ và lan can kính cường lực, mang lại cảm giác nhẹ nhàng.
Ấm áp hơn ngôi nhà cũ, có lẽ đến từ cách bày trí.
“Có hợp ý không?” Lăng Hải Thành đứng phía sau, đột nhiên lên tiếng.
Trấn Nam điềm tĩnh hỏi: “Ngôi nhà cũ anh tính thế nào?”
Hắn thản nhiên đáp: “Tôi phá bỏ.”
“Tôi muốn giải thích.” Lăng Hải Thành kéo cậu đến ngồi xuống sofa “Tôi chưa làm gì đi quá giới hạn với tên khốn kia, chỉ dừng lại ở việc nắm tay và… Ôm một cái.”
Dáng vẻ giải thích của hắn vô cùng thành thật.
“Tôi không quan tâm lắm.” Trấn Nam trầm lặng tiếp tục nói “Chúng ta không trong mối quan hệ yêu đương, có chăng cũng là ép buộc.”
Cậu đính chính một điều: “Tôi không hề thích anh nên việc đó không quan trọng.”
Lăng Hải Thành bình tĩnh đáp trả: “Là cậu cấu kết với mẹ kế của tôi, cậu không thấy tội lỗi sao?”
“Có, nhưng mà…”
Lời nói của cậu bị hắn cắt ngang: “Công bằng mà nói chúng ta hòa nhau.”
Trấn Nam không thể phản biện điều hắn vừa nói, xét ở phương diện nào đó nó không sai.
“Tháng sau tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà hàng ngay trung tâm thành phố, tuần này cậu để trống lịch đi.” Hắn tiếp tục nói “Lần này cậu tát tôi bao nhiêu cái, đổ bao nhiêu ly rượu cũng được.”
“Không cần thiết, tôi không giận anh mà.” Trấn Nam luống cuống giải thích.
“Vậy cậu từ bỏ hết những công việc đang làm, chú tâm vào học hành đi.” Câu nói vừa dứt tiếng chuông điện thoại Lăng Hải Thành đột nhiên reo lên.
Hắn nhấc máy với tâm thế không mấy vui vẻ: “Có chuyện gì?”
Hạ Yến nói với giọng điệu gấp gáp: “Hàn Lâm Bạch đăng ảnh của ngài và cậu ta lên mạng xã hội, cái đó đang gây ra một loạt tranh cãi.”.