Sương Tan Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian


《Tổ bốn người đại náo khu đô thị.》
"Người đã chết mà cũng không được yên nghỉ sao?" Đôi mắt xanh của Vladimir ánh lên lửa giận ngút trời.
Vineveil cũng rất tức giận: "Lại còn thí nghiệm thuốc trên cơ thể người sống, còn dám bảo bọn họ nên cảm thấy vinh hạnh khi được hi sinh vì những loại thuốc mà chúng cho là vĩ đại này, lại còn cho rằng những loại thuốc này được chế là vì hi vọng và tương lai của người sống nữa chứ.

Nực cười!"
Eclairerous khống chế không được bóp bẹp chai nước trên tay, nước bắn ra tung tóe, bắn đầy trên mặt và trên áo hắn: "Cải tạo người sống thành binh khí? Đã hỏi ý kiến họ chưa vậy? Lại còn bảo họ nên cảm thấy vinh hạnh khi được giúp sức và hi sinh cho tương lai của người sống.

Đúng là tức cười!"
Lucas ngược lại không bị ảnh hưởng quá nhiều: "Không có pháp luật, tất nhiên bọn chúng không kiêng nể gì cả.

Cũng không biết chính xác được rốt cuộc phó bản này đã xuất hiện tận thế bao nhiêu năm, nhưng từ xem xét và phán đoán sơ bộ thì cũng đã qua một đoạn thời dài khá dài rồi.

Chắc pháp luật đã được thiết lập lại, nhưng rốt cuộc không phải thời bình, có lẽ cái pháp luật này chỉ có để tượng trưng thôi chứ chẳng có tí tác dụng nào cả."
"Nói thật, ở thế giới chúng ta cũng có không ít trường hợp thế này đâu.

Ở thế giới ngầm, pháp luật căn bản chỉ là mấy trang giấy nát, không có tí giá trị và tác dụng gì.

Trong thế giới ngầm chuyện kỳ ba gì cũng có, và tất nhiên cũng có cả những chuyện vô nhân đạo như này."
"Các tổ chức an ninh quốc tế đều vẫn luôn ra sức truy lùng và bắt giữ những trường hợp này, nhưng đến nay vẫn chưa thể giải quyết được bao nhiêu vụ.

Có một số cảnh sát hay đặc vụ còn bị mấy ông trùm ba trùm mafia bắt trong lúc làm nhiệm vụ, bị tra tấn bức cung, bị giết là chuyện bình thường, hoặc có một số người dung mạo xuất chúng sẽ bị ném lên giường, như Yến Mạc Thù chẳng hạn.

Chính vì vậy mới dấy lên cuộc chiến yêu hận mười một năm giữa cậu ta và Lancelot, Lancelot mười lần thì chín lần suýt nữa bị bắn thành cái sàng.

Ăn quả đắng suốt mà vẫn chẳng chừa, cứ phải đắc tội với Yến Mạc Thù vài ba bữa thì ăn cơm mới ngon cơ.

Lần nào Lancelot thoải mái xong thì y như rằng sẽ bị Yến Mạc Thù đập cho bán sống bán chết, có mấy lần còn suýt bị phế cái chân thứ ba thì phải.

Tôi không hiểu nổi tại sao tên họ Virginia này vẫn còn sống cho đến tận bây giờ nữa."
Giảng giải về chuyện của giới hắc đạo, Lucas theo thói quen phải nói móc kể xấu thằng bạn hồi bé vài câu.
Là bạn từ nhỏ, Lucas biết rất rõ đức tính của Lancelot, bản thân hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, nhưng ít ra hắn vẫn tốt hơn thằng bạn họ Virginia này.

Lucas không có bất kì tình nhân nào, cũng không giở trò biến thái, ***** *** bất cứ ai, hơn nữa hắn nhạy cảm trong tình yêu, vậy nên ngay lập tức nhận ra tình cảm của bản thân với Dinny, tránh khỏi cuộc chiến yêu hận giống thằng bạn bố láo của mình.
Nam nhân ấy, đặc biệt còn đã ra xã hội lâu như Lancelot, lại còn có địa vị cao thì việc có tình nhân bên người là chuyện rất bình thường, hiếm có ai dung mạo có địa vị có mà vẫn giữ thân đồng tử, sống thanh liêm bao năm nay như Lucas.

Lancelot có hậu cung ba nghìn là quá bình thường, nhưng hắn không nên để mặc cho tình nhân của mình lăng mạ nhục nhã Yến Mạc Thù, không nên để mặc những bà cô lòng ghen tị cao ngất trời này tùy ý dày vò Yến Mạc Thù để tìm niềm vui.

Còn về việc hắn nhận ra bản thân yêu Yến Mạc Thù lâu hay sớm thì là do EQ của hắn không cao, hoặc nên nói là do hắn chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.

Chính vì vậy Tính Mạc Già mới không truy cứu vấn đề này, chỉ truy cứu hai cái trước thôi.
"Lancelot von Virginia bị em trai của Yến cảnh sát giết chết chưa?" Vladimir hỏi.
Lancelot von Virginia suýt bị em trai của vị cảnh sát Interpol mà hắn gián tiếp hại chết giết chết, việc này kì thực không phải bí mật gì, gần như ai trong giới cảnh sát cũng biết.
Lucas lắc đầu: "Laneclot bị giết nhiều lắm nhưng anh cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta vẫn sống được đến bây giờ, còn được người em trai đó chấp nhận nữa chứ.

Chắc là nhờ mấy năm nay cậu ta an phận thủ thường làm góa phụ, không đi la cà ong bướm, lại còn nuông chiều Layla Esther hết mực cũng nên.

Nhưng không thể phủ nhận một điều là tên này quá mức ngu xuẩn, tóm gọn lại những việc làm của cậu ta thì chỉ có bốn chữ để diễn tả: tự làm tự chịu."
Nói tốt vài câu cho thằng bạn xong lại phải xen thêm một câu chê ở cuối.

Lucas khi nói về Lancelot luôn nói như vậy.
Lancelot: "..." Bộ cậu không thể khen tôi một tiếng được sao?
Bạn bè như cái quần què!
Người Trái Đất và người Tinh Minh kiểu, tên họ Virginia sao chơi lớn dữ vậy, chẳng trách lúc nào cũng kề cận bên bờ vực bị người mình yêu bắn thành cái sàng, còn suýt nữa thì bị em trai của người mình yêu giết, sau này còn phải làm trâu làm ngựa cho nó nữa chứ.

Mà hình như tên này tự nguyện làm trâu làm ngựa cho Tinh Mạc Già thì phải.
Yến Mạc Thù ý vị thâm trường nhìn Lancelot: "Ồ."
Lancelot đánh cái run, ngay lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, hai chân khép lại, cúi đầu, một bộ như trẻ nhỏ làm sai chuyện gì đó.
"Ném tôi lên giường? Còn không chỉ một lần cưỡng ép?"
"..."
"Để mặc cho tình nhân của anh lăng mạ nhục nhã tôi?"
"..."
"Còn để cho hậu cung của anh dày vò tôi để tìm niềm vui?"
"..." Giờ nói ra một câu thôi hắn nhất định sẽ bị giết!
Yến Mạc Thù cười híp mắt: "Yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu, niệm tình nghĩa chúng ta quen nhau bảy năm nay trong mộng."
Lancelot không vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.

Hắn có dự cảm cái đáng sợ hơn còn ở đằng sau.
"Lancelot, tôi khá là tò mò thực lực của Diệu Nhật Thần, nếu không chúng ta luận bàn một chút đi."
Hắn liền biết!
Nói là luận bàn, chẳng bằng nói Đêm Đêm đơn phương ẩu đả hắn thì đúng hơn! Hơn nữa em ấy còn toàn đánh vào mặt, và giờ còn có khả năng sẽ tập trung tấn công vào phía dưới của hắn nữa!
Mọi người thương hại nhìn Lancelot vẻ mặt như tro tàn bị Yến Mạc Thù xách cổ áo kéo đi.

Tự làm bậy không thể sống a.
"Chúng ta có phải nên tập trung vào việc trước mắt không, nói về sự ngu xuẩn của công tước Virginia làm gì?" Vineveil bất đắc dĩ hỏi.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng nhờ câu chuyện này của Lucas mà tâm trạng bọn họ đã tốt hơn hẳn.
Lucas nói: "Xin lỗi, tôi theo thói quen ấy mà."
Vladimir: "Thói quen nói móc kể xấu thằng bạn chơi với mình từ bé tới lớn?"
Lucas gật đầu.
Vladimir, Vineveil, Eclairerous: "..."
Công tước Virginia có thằng bạn như thế này đúng là xui tám đời.

Lancelot trước khi bị kéo khỏi phòng khách đã kịp nghe được câu nói của Vladimir, còn nhìn thấy cái gật đầu của thằng bạn mình: "..."
Đệch mẹ nó chứ!
Lucas Gosselin!
Ông tuyệt giao với mi!
Đéo có bạn bè gì nữa!
Lucas của hiện tại chột dạ nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn làm lơ cái nhìn ai oán của Lancelot.
"Chúng ta có thể dựa vào hầm bí mật này để rời khỏi khu đô thị này không?" Eclairerous hỏi.
Vineveil nói: "Chắc là được, nhưng phải canh lúc mấy kẻ này không có mặt.

Trước hết cứ nắm giữ bố cục đường xá của căn hầm này đã."
Vladimir nói: "Không, phải là chắc chắn được, chúng ta còn có thể gây ra một vụ náo loạn nữa."
Ba người còn lại quay sang nhìn Vladimir vừa phát ngôn ra một câu kinh tủng.
Điên hay sao vậy? Thực lực của đối phương hơn chúng ta bao nhiêu chứ, bên họ còn có đầy vũ khí và người máy, thủ vệ thực lực cao không kém họ nữa đó! Chúng ta có thể bảo toàn mạng sống rời khỏi khu đô thị này đã là tốt lắm rồi đó.
Vladimir nghi hoặc: "Sao vậy?"
Vineveil ngập ngừng nói: "Dinny này, tớ biết cậu rất tức giận với những chuyện mấy kẻ này làm, vì cậu là cảnh sát mà.

Nhưng cậu phải nghĩ đến thực lực của chúng ta cách quá xa mấy tên này chứ, một kẻ trong số chúng thôi cũng có thể bóp chết chúng ta rồi.

Căn bản là châu chấu đá xe."
Vladimir nói: "Tớ tất nhiên có nghĩ tới điều này, và tớ tất nhiên có thể kìm nén lửa giận của mình.

Quyết định này là tớ đã trải qua suy nghĩ cẩn thận."
"Và trong đó có cả đánh cược nữa, đúng chứ?"
Vladimir gật đầu.
"Cậu đánh cược điều gì?"
"Đánh cược nỗi hận của những người đã chết nhưng không được yên ổn, của những người bị cải tạo thành binh khí hình người, của những người bị đem ra làm chuột bạch để thử thuốc lớn đến mức nào."
Lucas lập tức nói: "Quá nguy hiểm! Tỉ lệ chưa chắc đã là năm mươi năm mươi! Em đây là đang đẩy mình vào chỗ chết!"
Vineveil và Eclairerous cũng cực kì không tán thành.
Vladimir bình tĩnh nói: "Không, tỉ lệ sẽ là năm mươi năm mươi, phần thắng của chúng ta có khả năng sẽ lên tới sáu mươi mấy phần trăm."
"Vì sao?" Lucas gắt gao hỏi.
"Bởi vì, những thi thể dưới đường kia có sự sống."
"!"
"Anh có chắc không?" Eclairerous hỏi.
Vladimir gật đầu: "Ban nãy khi dùng Quang Cầu Kiểm Tra để rà quét con Khổng Tước kia, anh đã vô tình thấy có vài thi thể hơi động đậy, họ mở mắt ra, nhìn về phía Khổng Tước đang xòe đuôi bằng ánh mắt cực kì căm thù."
"Phần thắng của chúng ta chỉ có thể lên đến sáu mươi mấy phần trăm là do có khả năng những người này đã điên cuồng rồi, họ giết những kẻ chủ mưu kia xong rất có thể sẽ quay sang giết chúng ta.

Nhưng yên tâm, có phương án dự phòng cho việc này."
Vineveil: "Đừng nói là cậu định..."
Vladimir gật đầu: "Phải, lợi dụng tang thi trong khu đô thị này để kiềm chế những thi thể này, tranh thủ thời gian cho chúng ta rời đi."
"Và phá luôn kết giới để tang thi và những thi thể bị cải tạo này tràn ra, gây khó dễ cho những người bên ngoài, tranh thủ thời cơ cho chúng ta tới phòng nghiên cứu "chúng ta" từng làm điều tra, đảm bảo chúng ta có thể không gặp bất cứ trở ngại nào đến từ người sống, đúng chứ?" Vineveil nói.
Vladimir gật đầu.

Là bạn thanh mai trúc mã, anh và Vivi, Katya có một sự ăn ý không ai sánh bằng.

Bọn họ có đủ hiểu biết về bạn mình để có thể tùy thời phối hợp với đối phương.

Một người trong số bọn anh chỉ cần phân tích ý định của mình một chút thôi là hai người còn lại chắc chắn đoán ra được những kế hoạch phía sau.
Sự ăn ý này khiến Lucas ghen tị.
Vladimir hỏi: "Thế nào? Có làm không?"
Ba người kia im lặng một chút, sau đó Vineveil bật cười, hai người còn lại cũng theo đó mà mỉm cười.
Họ không nói gì cả, nhưng Vladimir biết, kế hoạch của mình được thông qua.
Vậy để anh cho những kẻ coi mạng sống như cỏ rác này biết cơn giận của một cảnh sát lớn đến mức nào đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui