《Mộ địa dưới hồ.》
"Mã số 000? Nghe như mã số của vật phẩm nào đó ấy." Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh nhíu mày.
"Thì em đúng là bị coi thành vật phẩm mà." 000 nhún vai.
"Không chỉ em, cả các bạn cũng vậy."
"Ngươi coi các em thành vật phẩm là viện trưởng bệnh viện này?" Tinh Mạc Già hỏi.
000 ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Tinh Mạc Già kể lại cho 000 những gì mình đã trải qua và suy đoán trước đó.
"Thì ra là vậy.
Chắc trách anh lại biết kẻ đứng sau mọi chuyện là tên viện trưởng khốn nạn đó." 000 gật gù.
"Mà em phải công nhận một điều, anh xui ghê luôn đó, đi đâu cũng gặp nguy hiểm cho được.
Em biết xui như vậy người ta gọi là gì, là Phi Tù! Anh đúng chuẩn Phi Tù luôn!"
Tinh Mạc Già: "..."
Anh biết anh là Phi Tù từ lâu rồi, cảm ơn.
Ám Chi Linh nín cười đến nội thương.
"Mà hình như anh mới trải qua kích thích rất lớn, giờ đã ổn rồi sao?" 000 hỏi.
Nhắc tới chuyện này, trong đầu Tinh Mạc Già không tự chủ được hiện lên những gì mình vừa trải qua hôm qua và cả những kí ức cũ, sắc mặt hồng nhuận nhanh chóng tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy.
Vì sự xuất hiện của 000 nên y tạm thời bị dời đi lực chú ý, nhưng giờ 000 hỏi y về chuyện y trải qua hôm qua khiến Tinh Mạc Già vốn đang chới với ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng lại bắt đầu có xu hướng luân hãm trong hắc ám vươn tay không thấy ngón.
Ám Chi Linh bế 000 lên đặt sang một bên, sau đó nhấc bổng Tinh Mạc Già lên, ôm y vào lòng, vỗ lưng y trấn an.
"Đừng sợ, đã không sao rồi."
Tinh Mạc Già bị đụng chạm có hơi cứng người, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Nói thật, bây giờ y rất kháng nghị người khác chạm vào mình, đặc biệt là con trai.
Ám Chi Linh biết tâm lý của Tinh Mạc Già, đối với sự kháng nghị vô thức này không để trong lòng.
Qua một lúc, Tinh Mạc Già đã ổn định phần nào nỗi sợ trong lòng, hỏi 000: "Em có thể nói cho bọn anh nghe về những gì viện trưởng đã làm với các em không? Không muốn nói cũng không sao cả."
000 rất bình thản nói: "Không sao, em đã chết rất lâu rồi, đối với em mà nói những gì trải qua trong quá khứ đều đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian rồi."
"Mã số của em là 000, em là đứa trẻ đầu tiên bị tên viện trưởng khốn nạn kia đem đi làm thí nghiệm.
Đúng, chính là thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng thất bại, em bị coi thành vật thí nghiệm thất bại, bị viện trưởng vứt bỏ.
Phải rồi, viện trưởng là nam, là một nam nhân trung niên trông cũng khá là tuấn tú, chỉ tiếc là tên bệnh thần kinh.
Ông ta muốn sử dụng những đứa trẻ sơ sinh bọn em để tạo ra một thứ gì đó, cái này thì em không rõ lắm, chỉ biết thứ đó không gì không làm được, có thể thực hiện tất cả mọi mong muốn của viện trưởng."
"Viện trưởng sử dụng trẻ sơ sinh là do chúng em mới sinh ra, căn bản chưa có nhận thức về bất cứ thứ gì, nhờ vậy mà nếu ông ta thành công tạo ra được thứ đó thì sẽ có thể dễ dàng khống chế nó."
"Ông ta đã thí nghiệm rất nhiều năm, nhưng lần nào cũng thất bại, thành phẩm tốt nhất chỉ là bán thành phẩm, nhưng những bạn này lúc đó đều đã có ý thức, không tiện để ông ta khống chế, vậy nên viện trưởng chỉ ghi lại số liệu rồi giết bọn họ, quăng xác ở cái hồ phía sau bệnh viện.
Dưới đáy hồ bây giờ đã chất đống xác chết, trở thành một mộ địa chân chính."
"Sau đó em thấy ông ta đọc một cuốn sách nào đó, bìa màu vàng, vô cùng bắt mắt, nó được để trong thư phòng của viện trưởng.
Đọc xong cuốn sách đó, ông ta hình như ngộ ra điều gì đó, bắt đầu tìm kiếm bảy người nào đó khắp nơi, sau khi tìm được thì sẽ cưỡng chế mấy người này vào bệnh viện, để họ sống trong bảy căn phòng cực kì kiên cố, không được giao tiếp với người bên ngoài, bị cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với xã hội.
Em cũng không biết tại sao ông ta đọc xong cuốn sách đó lại muốn tìm bảy người này, vì em không biết chữ."
Là bảy bệnh nhân nguy hiểm cao.
Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh nghĩ.
Cảm giác không vui, chán ghét và mạo phạm trong lòng Tinh Mạc Già không ngừng dâng cao.
000 nói tiếp: "Ông ta thường xuyên bỏ đói bọn em, tiêm vào cơ thể bọn em mấy thứ thuốc rất lạ, còn lấy tế bào, gen hay một bộ phận nào đó của động vật và thực vật cấy ghép lên người bọn em, có một số bạn đầu là người nhưng thân thì là một cây hoa hay một con vật nào đó cơ.
Nhìn kì lắm.
Vì em là vật thí nghiệm đầu tiên nên mới giữ được nhân hình."
"Vậy tại sao giờ ngoại hình của em lại..." Tinh Mạc Già khắc chế lửa giận trong lòng, hỏi.
"Em phải áp chế oán khí của các bạn.
Bọn họ sau khi chết có oán khí cực nặng, biến cái hồ phía sau bệnh viện thành một cái hồ chết, không có bất cứ sinh vật nào có thể sống sót trong phạm vi bán kính ba mét quanh hồ.
Oán khí của bọn họ mạnh nhất và khó khống chế nhất là vào đêm trăng tròn, và hôm nay là đêm trăng tròn."
Ám Chi Linh nhìn đồng hồ: "Bây giờ là chín giờ sáng.
Vẫn còn sớm lắm, nếu em không chê thì anh có thể dạy em mấy chiêu để áp chế oán khí của các bạn em."
Hai mắt 000 sáng rực: "Có thể sao?"
Ám Chi Linh gật đầu: "Tất nhiên có thể.
Nhưng anh có điều kiện."
000 gật đầu: "Anh nói đi, anh nói đi."
Nó không nhớ rốt cuộc mình đã chết bao lâu, chỉ nhớ đã qua lâu lắm rồi.
Mỗi ngày đều có rất nhiều đứa trẻ sơ sinh giống nó là vật thí nghiệm thất bại bị viện trưởng không chút lưu tình giết chết, sau đó tùy ý ném xác xuống hồ.
Oán khí của các bạn này rất mạnh, cực kì mạnh, cũng chính điều này khiến họ không thể đi đầu thai, chỉ có thể lưu lại dương gian làm cô hồn dã quỷ, mỗi ngày đều đắm chìm trong hận thù với viện trưởng và sợ hãi khi sắp đến ngày trăng tròn.
000 ra đời sớm nhất, cũng chết sớm nhất, nó chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, nỗi hận của nó tuy vẫn còn nhưng không đến mức dễ dàng mất khống chế như các bạn.
Nó không thể trơ mắt đứng nhìn các bạn mất khống chế, không thể kiểm soát được oán khí của bản thân, ra tay sát hại người vô tội, cuối cùng phải sống trong ân hận.
Nó là người mạnh nhất, vậy nên nó quyết định cứ đến trăng tròn thì nó sẽ trợ giúp các bạn trấn áp oán khí, nhưng chính vì vậy nên mới khiến ngoại hình tinh xảo như búp bê của nó trở nên quái dị như bây giờ.
000 bây giờ vô cùng không thích gương, mỗi lần đứng trước gương thấy vẻ ngoài của bản thân bây giờ là nó lại bực, lại đập gương.
Đối với người cực kì coi trọng ngoại hình như nó thì việc bản thân xấu đi là không thể chấp nhận được.
Nhưng nó không thể bỏ mặc các bạn được.
Bây giờ Ám Chi Linh lại nói có thể dạy nó mấy chiêu giúp trấn áp oán khí dễ dàng hơn, 000 vô cùng vui vẻ, căn bản không hề nghĩ tới một câu nói: vô công bất hưởng lộc.
Trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, thông minh đến mấy cũng đấu không lại người lớn.
Ám Chi Linh: "Anh muốn để Mạc Già cũng tham gia việc trấn áp tối nay."
000 ngạc nhiên: "Anh chắc đấy chứ? Tình trạng của anh ấy bây giờ không ổn tí nào đâu."
"Anh chắc chắn." Ám Chi Linh nói.
"Nếu thuận lợi thì các bạn của em sẽ được siêu độ, tiến nhập luân hồi."
"Thật sao?!" 000 sốt sắng hỏi.
"Tất nhiên là thật.
Lý do vì sao anh muốn Mạc Già tham gì thì..." Ám Chi Linh nhìn Tinh Mạc Già.
"Dưới đáy hồ có một viên ngọc màu đen, đây là kết tinh tinh khiết nhất của Ám nguyên tố, nếu tớ không nhầm thì nó được kết tinh nhờ oán khí của những đứa trẻ này.
Thứ này cực kì có ích với cậu, có thể giúp cậu tiêu trừ linh lực bao động, hơn nữa có thể giúp cậu củng cố thêm tu vi và cường kiện cơ thể.
Cậu nhất định phải lấy được viên ngọc này."
"Tớ nghĩ với tính cách của cậu thì sẽ đi lấy giúp tớ." Tinh Mạc Già nói.
"Tớ cũng muốn vậy, nhưng thứ này cậu không tự lấy không được.
Viên ngọc đã được kết tinh từ lâu lắm rồi, chỉ sợ đã sinh ra khí linh."
Tinh Mạc Già gật đầu.
Nếu đã sinh ra khí linh thì y bắt buộc phải tự mình đi lấy.
Cả ngày hôm nay Tinh Mạc Già đều ở trong phòng không đi ra ngoài, cơm cũng là Ám Chi Linh đi lấy.
Y có hỏi Yến Mạc Thù đâu, Ám Chi Linh đã thuật lại những gì nó nói với Yến Mạc Thù hôm qua rồi đưa cho Tinh Mạ Già thứ nó vừa tìm được.
"Giữ cẩn thận.
Để cứu Yến Mạc Thù thì chỉ có nó mới làm được." Ám Chi Linh nghiêm túc nói.
Tinh Mạc Già gật đầu, cẩn thận cất đồ, sau đó khoanh chân đả tọa, cố gắng trước khi tối đến khôi phục toàn bộ thực lực.
Thời gian trôi đi không chờ đợi ai, bầu trời rất nhanh nhiễm sắc cam của hoàng hôn, sau đó bị nhuộm bởi màu đen huyền ảo của màn đêm.
Vầng trăng bạc hôm nay tròn vành vạnh, những tia sáng màu bạc soi rọi xuống trần gian, khiến không gian tối đen lập lòe ánh sáng.
Tinh Mạc Già đi trong bóng tối, đôi mắt y lóe ánh tím, qua đôi mắt này y thấy trong không khí giờ đây tràn ngập những tia hắc khí mang theo oán niệm cực kì mạnh.
"Tớ sẽ bày trận siêu độ quanh hồ, Mạc Già, chốc nữa xuống nước phải cẩn thận.
Có khả năng sẽ có quái vật do oán khí ngưng tụ ra." Ám Chi Linh nói.
Tinh Mạc Già gật đầu.
Ám Chi Linh hỏi 000: "Những chiêu thức anh dạy em nhớ kĩ chưa?"
000 nắm chặt tay nhỏ gật đầu.
"Tốt, bên trên nhờ em, bên dưới để bọn anh."
Bày tốt trận pháp, Ám Chi Linh bế Tinh Mạc Già lên, một bóng bóng màu đen trong suốt bao bọc lấy cả hai người.
Ám Chi Linh: "Ôm chặt nhé."
Tinh Mạc Già ôm chặt cổ nó, nhắm mắt lại, không nhìn mặt nước sớm đã nhiễm đen trong hồ.
Không nhìn thì sẽ không sợ, sẽ không thể kích thích những kí ức và nỗi sợ đó trồi lên được.
Ám Chi Linh ôm Tinh Mạc Già nhảy xuống nước, hồ nước nhìn bên trên thì cũng không to lắm nhưng bên dưới lại rất sâu, bọn họ đã xuống hồ gần mười phút mà vẫn chưa tháy đáy hồ.
Trên đường đi có một vài đứa trẻ hình thù kì quái chặn đường họ, đôi mắt chúng đỏ sậm như muốn xuất huyết, muốn xông lên cắn xé máu thịt của hai người sống trước mặt nhưng vì 000 ở trên bờ áp chế oán khí của những đứa trẻ nên chúng còn giữ được phần nào lý trí, không tìm đường chết tấn công.
Lại lặn sâu thêm mấy mét nữa, đáy hồ dần xuất hiện trong tầm mắt.
Nhìn toàn cảnh dưới đáy hồ, đôi mắt đen của Ám Chi Linh nhuốm băng tuyết.
"Quả thực là một mộ địa." Nó cười lạnh.
Tinh Mạc Già nhắm mắt nên không nhìn thấy, nhưng qua lời kể của 000 y vẫn tưởng tượng ra được bên dưới đáy hồ là hình ảnh chấn động nhân tâm như thế nào.
Y mím môi, sát ý trong lòng lần nữa sục sôi.
Gã viện trưởng này quả thực là súc sinh!
000 nói không nhớ đã chết bao nhiêu năm, vậy rốt cuộc gã viện trưởng này đã làm cái thí nghiệm này bao lâu, hại bao nhiêu đứa trẻ và cha mẹ của chúng rồi?
Chết cũng không hết tội!
"Grào!" Mấy đạo tiếng rống vang lên, sau đó từ bốn phương tám hướng mấy con vật thân hình dài ngoằng như rắn khổng lồ lấy tốc độ cực nhanh bơi về phía hai người.
Ám Chi Linh ở dưới nước linh hoạt không kém gì ở trên mặt đất, vô cùng thong thả né tránh đám quái vật.
Chính vì Ám Chi Linh khi chiến đấu dưới nước không thua kém gì so với khi chiến đấu trên bờ nên Tinh Mạc Già mới để bạn mình ôm y xuống hồ.
Tiểu Ám đánh quái, còn y thì tìm viên ngọc kết tinh của Ám nguyên tố tinh khiết nhất kia.
Oán khí trong hồ lúc nồng đậm lúc loãng, điều này ảnh hưởng đến cảm nhận của Tinh Mạc Già, nhưng cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Tu vi của y bây giờ không phải Tam giai đỉnh mà là tu vi thực sự, mấy thứ đồ chơi này không thể nhiễu loạn được cảm nhận của y.
Đột nhiên, y cảm nhận được một khí tức xa lạ.
"Ai?!"
Nhưng khí tức này rất nhanh đã biến mất, giống như vừa rồi là ảo giác vậy.
"Sao vậy?" Ám Chi Linh không kịp cảm nhận khí tức lạ kia, thấy Tinh Mạc Già biểu tình không đúng, hỏi.
Tinh Mạc Già nghĩ nghĩ, vẫn là không nói chuyện này: "Không có gì, tớ tìm được viên ngọc rồi, ở trung tâm mộ địa."
Ám Chi Linh gật đầu, Ám nguyên tố xung quanh ngưng tụ thành vô số lưỡi kiếm, chúng bay tán loạn xung quanh chém giết quái vật, vì bọn họ mở đường.
Tinh Mạc Già lôi đống bạo phá phù y dùng cả ngày trời để vẽ ra, vô số đạo ánh sáng vàng bay về phía những con quái vật trốn thoát khỏi Vạn Ám Kiếm của Ám Chi Linh, nổ chúng thành pháo hoa.
Càng tới gần trung tâm mộ địa Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh càng cảm nhận rõ hơn năng lượng từ viên ngọc họ muốn tìm.
Tinh Mạc Già lúc này mở mắt ra, con ngươi đã bị nhiễm gần hết sắc tím, đồng tử có xu hướng dựng ngược lên, mái tóc đen dài ngang vai bắt đầu dài ra rũ đến bên eo, bắt đầu nhiễm sắc trắng.
Y chưa nhận ra sự thay đổi của bản thân lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân cực kì thoải mái, tràn ngập sức mạnh.
Ám Chi Linh ngạc nhiên nhìn sự biến hóa của người trong lòng, nó còn mơ hồ thấy được hư ảnh của một tiểu hồ ly chín đuôi có đôi cánh trên sống lưng và ấn kí trăng khuyết trên trán, bộ lông của tiểu hồ ly hình như là màu trắng, đôi mắt là màu tím tuyệt đẹp.
Đây là...
Thì ra là vậy.
Oan hồn của những đứa trẻ bị vứt xác dưới hồ như cảm nhận thấy có kẻ muốn lấy viên ngọc quý của chúng mà sôi nổi tụ tập lại, bao quanh hai người sống duy nhất dưới hồ.
Vì sự trấn áp của 000, trên cơ thể hai người này lại có mùi của 000 nên chúng vẫn chưa tấn công hai kẻ xâm nhập.
000 đứng trên bờ, hai mắt nó nhắm lại, truyền đạt ý nghĩ của mình cho các bạn.
Những đứa trẻ dưới hồ hơi do dự, sau đó dừng lại hành động muốn tấn công của mình.
Tinh Mạc Già tụ tập vũ trụ chi lực trên đầu ngón tay, vẽ bạo phá phù.
"Mắt trận là ở hòn đá nhỏ trơn nhẵn kia, đúng không?"
Ám Chi Linh gật đầu.
Những đứa trẻ này không thể đầu thai không chỉ vì oán niệm của chúng mà còn vì viện trưởng đã bày Vây Hồn Trận vây khốn chúng dưới hồ, khiến chúng vĩnh viễn không thể rời đi.
Muốn siêu độ những đứa trẻ này cần thiết muốn phá hủy Vây Hồn Trận.
Phải công nhận là tên viện trưởng này khá là có tài trong lĩnh vực trận pháp, bố trí Vây Hồn Trận khá tinh vi, nhưng thật đáng tiếc, tài năng này lại dùng không đúng chỗ.
Bạo phá phù liên tiếp được họa ra, không ngừng tấn công mắt trận.
Mắt trận tuy là hòn đá nhỏ nhưng lại rất kiên cố, Tinh Mạc Già phải dùng đến tấm bạo phá phù thứ bảy mới phá nát nó được.
Mắt trận bị phá, trận pháp biến mất, những đứa trẻ dưới hồ cảm nhận được xiềng xích vây khốn mình bao lâu nay biến mất, nháo nhào cả lên.
Trên tầng cao nhất của bệnh viện, nam nhân trung niên mặc áo blouse trắng khom người hộc máu, cơ thể gã bị hắc khí không biết từ đâu bay tới ăn mòn.
Trận pháp siêu độ Ám Chi Linh họa từ trước sáng lên, oan hồn của những đứa trẻ dưới hồ dần được thanh lọc, hiện ra hình dáng vốn dĩ của chúng.
Chúng cúi người cảm ơn Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh, tạm biệt 000 nước mắt lưng tròng, sau đó hóa thành những tia sáng bay lên trời.
Tinh Mạc Già tìm ra trong đống đổ nát dưới đáy hồ một viên ngọc to bằng hai ngón tay màu đen trơn bóng.
Cầm nó trên tay, cảm nhận được khí linh nho nhỏ của viên ngọc cọ cọ trên tay mình, dường như vô cùng vừa lòng với người cầm ra nó, Tinh Mạc Già cảm nhận được một sự khát vọng chưa từng có..