《Gặp lại Tinh Lan.
Ám Chi Linh tới.》
Lại một ngày mới đến, Tinh Mạc Già thức dậy trên giường lúc tám giờ sáng, y đã hạ sốt, chỉ là trán vẫn có chút nóng, vẫn sốt nhẹ nhưng cũng không gây ảnh hưởng quá lớn.
Tính tình y vì bệnh tình thuyên giảm mà trở nên tốt hơn, không khó hầu hạ như hôm qua nữa.
Tinh Mạc Già tất nhiên biết tính mình khi bị bệnh xấu đến mức nào, vậy nên không chút xấu hổ với những hành động ấu trĩ bản thân làm ra lúc bị bệnh.
Bệnh tình đã thuyên giảm, cái đáng lo chính là...
Chín đuôi bông xù phe phẩy sau mông, đôi cánh trắng muốt gây khó chịu khi đi ngủ, đôi tai của nhân loại đã biến mất và được thay bằng đôi tai hồ ly lông xù mềm mại.
Y vẫn chưa làm mấy thứ này biến mất được.
Tinh Mạc Già vì việc này mà vô cùng sầu não.
Đuôi và tai thì không có vấn đề gì, nhưng cánh to quá, đi qua đi lại rất bất tiện, không chú ý chút là gây ra một bãi chiến trường ngay.
Về việc này thì cả Đêm Đêm và tang thi vương đều không biết, chỉ có thể chờ Tiểu Ám tới.
Tiểu Ám, bao giờ cậu mới tới đây?
Tinh Mạc Già sầu não xuống giường, đi vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng ngủ.
Mũi y giật giật, mùi cháo thịt thơm ngát xông vào khoang mũi.
Không biết có phải ảo giác hay không mà y cảm thấy khứu giác tựa hồ nhạy hơn so với trước, cả thính giác nữa, hình như thị giác cũng có biến đổi, mọi thứ trước mắt y rõ nét hơn trước rất nhiều và tầm nhìn được kéo rộng ra.
Vừa rồi lúc đánh răng rửa mặt y có mở mắt ra xem xét đôi mắt mình, phát hiện đồng tử màu tím đã dựng ngược lên, trong đôi mắt vốn ôn hòa còn có thú tính không dễ phát hiện.
Huyết mạch y tiến hóa theo phương hướng hồ ly, giờ y đã chẳng còn điểm nào giống con người nữa rồi.
Buồn phiền nhất chính là màu mắt và màu tóc, mắt tím và tóc trắng đẹp thật đấy, nhưng y vẫn thích tóc đen mắt đen hơn.
"Em dậy rồi à?" Yến Mạc Thù thấy Tinh Mạc Già đi vào phòng bếp, đi tới cúi đầu áp trán mình lên trán y.
"Hạ sốt rồi, nhưng vẫn hơi nóng.
Ăn sáng xong rồi uống thuốc tiếp.
Phát ban trên người em thì Lâm Xuyên có chuẩn bị thuốc rồi, chốc cởi áo anh bôi thuốc cho."
"Trong lúc em ngủ là anh thay quần áo bôi thuốc cho em đấy à?" Tinh Mạc Già hỏi.
Yến Mạc Thù gật đầu: "Hồi bé hẳn anh cũng tắm cho em suốt, vậy nên không cần ngại."
Tinh Mạc Già bĩu môi, mặt hơi đỏ: "Ai ngại chứ."
Quả thực hồi bé y hay tắm chung với Đêm Đêm, lúc y bị bệnh cứ rảnh là anh ấy lại qua nhà y chăm sóc y, thay đồ lau người cho y đều là Đêm Đêm làm, hơn nữa cả hai đều là nam, có gì phải ngại chứ.
Y mới không thừa nhận là mình có ngại.
Lancelot mới không thừa nhận là mình ghen.
Anh trai chăm sóc em trai là lẽ đương nhiên, hơn nữa con trai với nhau, có gì mà không thể nhìn chứ.
Messilier vốn chuẩn bị đặt tách hồng trà bốc khói xuống bàn lại thu tay, đổi thành nước lạnh.
Hắn mỉm cười: "Công tước, uống nước lạnh hạ hỏa đi.
Ngài đừng suốt ngày ghen bậy ghen bạ như vậy, thiếu gia lúc đó còn nhỏ, có biết gì đâu, ngài ấy còn tắm chung với em gái mình cơ mà."
Lancelot cười hiền: "Xem ra cậu không cần tiền lương tháng này nữa."
Messilier vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Không sao cả, tôi không thiếu tiền."
Gia đình hắn cũng là quý tộc lâu đời, thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu nhất chính là tiền, hắn đi làm quản gia cho công tước cũng chỉ là vì tôn kính ngài ấy thôi, chứ chút tiền lương này hắn cũng không ham.
Ăn sáng xong, Lâm Xuyên kiểm tra một lượt cho Tinh Mạc Già.
"Cậu nhóc khôi phục khá tốt đấy, nhưng cơ thể có chút yếu, rất dễ ốm vặt, trận sốt này sợ là mấy ngày nữa mới hết được.
Yên tâm, sẽ không sốt cao đến ba tám ba chín độ đâu, chỉ là sốt nhẹ thôi." Lâm Xuyên nói.
"Mà cậu nhóc đừng ngồi cách xa tôi thế chứ, tôi có ăn thịt nhóc đâu."
Tinh Mạc Già sau khi khám xong đã ngay lập tức ngồi cách xa Lâm Xuyên hai mét: "Tại, anh là tang thi.
Tuy biết anh sẽ không cắn tôi nhưng ở gần tang thi cứ kì kì kiểu gì ấy."
Lâm Xuyên mặt vô biểu tình: "Yến Mạc Thù cũng là tang thi mà có thấy nhóc xa lánh cậu ta đâu."
"Ờ thì..." Cái này thì Tinh Mạc Già không trả lời được.
"Bỏ đi." Lâm Xuyên nói.
"Đừng vận động mạnh, nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ đấy, tối tôi sẽ đến kiểm tra lần nữa."
"Biết rồi." Lúc cơ thể thoải mái thì dù có ghét bệnh viện và bác sĩ đến đâu Tinh Mạc Già vẫn sẽ nghe lời bác sĩ nói, còn lúc y bệnh nặng, tính tình xấu thì đừng có mơ.
"Tiểu ác ma, giúp tôi huấn luyện mấy tên nhóc mới tới, tôi bận họp rồi." Bùi Kinh Thế từ ngoài hành lang ló mặt vào căn hộ hướng phòng bếp hét lớn.
Yến Mạc Thù trả lời: "Biết rồi."
"Tang thi thì có gì để mở họp?" Tinh Mạc Già hỏi.
"Chắc là mở họp bàn việc tấn công căn cứ sống sót nào đó, việc này anh không xen vào, anh chỉ ở nhờ chỗ của Bùi Kinh Thế thôi." Yến Mạc Thù thu dọn bát đĩa đặt vào bồn rửa bát, sau đó dùng thiên phú Thủy rửa sạch bát đĩa bẩn.
Tinh Mạc Già chỉ ồ một tiếng rồi không hỏi nữa.
"Em không muốn hỏi gì à?" Yến Mạc Thù hỏi.
"Không." Tinh Mạc Già nói.
"Anh tưởng em sẽ phản đối việc tang thi tấn công căn cứ sống sót."
"Theo lẽ thường thì đúng là vậy, nhưng đó là đứng trên góc độ của của người sống, còn đứng trên góc độ của tang thi thì đây là lẽ đương nhiên thôi.
Hơn nữa em cũng không quen cư dân ở đây, em không cần thiết vì họ mà đối đầu với đội quân tang thi."
"Em có suy nghĩ này là vì anh đúng không? Anh bây giờ là người đứng về phía tang thi."
"Một phần là vậy." Tinh Mạc Già không phủ nhận.
"Một phần nữa là vì ở phó bản này không chỉ có thí luyện giả Trái Đất mà còn có các thí luyện giả khác của nền văn minh cấp cao, chắc chắn họ sẽ là người sống, đứng đối địch với tang thi.
Tuy biết không phải ai cũng xấu nhưng em vẫn không có thiện cảm với nền văn minh cấp cao, đứng về phía người sống chẳng khác nào đứng về phía họ.
Vì họ mà đối đầu với anh, không đáng.
Vậy nên em quyết định đứng trung lập, chẳng đứng về phía ai cả.
Em sẽ không cứu người sống, cũng không cứu tang thi, chỉ cứu anh và các thí luyện giả Trái Đất thôi."
"Anh không ngạc nhiên, vì với tính cách của em chắc chắn em sẽ lựa chọn như vậy." Yến Mạc Thù cười.
"Em có thể ra ngoài đi dạo phơi nắng, như vậy sẽ tốt cho thân thể của em hơn, nhưng đừng đi quá xa, cũng đừng đi quá lâu."
Tinh Mạc Già gật đầu, nhảy xuống ghế, đi ra khỏi căn hộ.
Y không chút nào quan tâm vẻ ngoài khác thường của mình bây giờ đi ra ngoài liệu có gây chú ý hay không.
Tận thế làm gì còn ai quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa ở phó bản này không chỉ có con người mà còn có các chủng tộc khác trong vũ trụ, ngoại hình của y bây giờ đối với cư dân phó bản này chẳng có gì là lạ cả.
Một người sống đi nghênh ngang giữa hàng nghìn tang thi mà không bị tấn công đúng là chuyện lạ hiếm có, Tinh Mạc Già dù biết mình sẽ không bị tấn công nhưng vẫn có chút sợ.
Y rất sợ ma, tuyệt không dám xem phim kinh dị, phim về tang thi xác sống cũng không nằm trong danh sách phim của y, dù nó kì thực không quá đáng sợ.
Tinh Mạc Già không quen biết nơi này, vậy nên y cứ đi lang thang quanh khu chung cư xa hoa sặc mùi tiền, sau đó đi đến một hiệu sách gần đó.
Trong hiệu sách cũng có tang thi, nhưng là tang thi có ý thức, thấy người tới là Tinh Mạc Già thì lại chán chường nằm ườn ra bàn.
Sự tồn tại của Tinh Mạc Già đã được Yến Mạc Thù thông báo cho tang thi vương, sau đó tang thi vương thông báo lại cho thủ hạ của mình rằng tuyệt đối không được đụng đến thanh niên ngân phát tử mâu.
Tất cả tang thi có ý thức đều nhớ rõ vẻ ngoài của thanh niên tóc trắng này, thấy y như thấy tiểu ác ma Yến Mạc Thù.
Còn vì sao không phải thấy Bùi Kinh Thế thì là do mọi người đều biết đến cả tang thi vương còn bị Yến Mạc Thù đánh cho kêu cha gọi mẹ, do vậy mà địa vị của Yến Mạc Thù là cao nhất ở đây dù anh không gia nhập vào dưới trướng của Bùi Kinh Thế.
Tinh Mạc Già đi loanh quanh trong hiệu sách, tìm được kha khá sách y có hứng thú, đa phần đều là về thần thoại hoặc tiểu thuyết huyền huyễn linh dị.
Bây giờ y vẫn đang bệnh, phải hết bệnh mới có thể nhờ Đêm Đêm dạy cách chiến đấu cho, hiện tại chỉ có thể đọc sách cho đỡ chán.
Còn về nhiệm vụ thì, thời gian là một tháng cơ mà, mới qua có mấy ngày, còn nhiều thời gian lắm.
Y ôm một chồng sách dày cộp đi ngang qua tang thi ngồi bên bàn gỗ cạnh cửa đang tròn mắt nhìn đống sách trên tay y, lúc qua cửa y không cẩn thận vấp phải phần nhô lên dưới đất, ngã về phía trước.
Sách rơi lả tả dưới đất, Tinh Mạc Già phản xạ nhanh giữ được thăng bằng, nhưng sau đó lại vấp phải sách rơi đầy đất, lại ngã.
Lần này y không phản ứng kịp, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn đau điếng khi cơ thể tiếp xúc thân mật với đất mẹ thì bị một cánh tay hữu lực đỡ lấy.
Mùi hoa lan thoang thoảng xông vào khoang mũi y khiến Tinh Mạc Già ngẩn người.
"Tinh Lan?" Y không xác định hỏi.
Vì Tinh Lan mà y biết là một thằng nhóc con chứ không phải một người trưởng thành cao hơn y gần hai mươi xăng ti mét.
Tinh Mạc Già cao một mét bảy tư, so với các bạn cùng trang lứa thì cũng coi như cao, còn nam nhân tiếp được y này ít nhất cũng phải từ mét chín trở lên.
Nam nhân không nghĩ tới thanh niên tóc trắng lại nhận ra mình nhanh như vậy: "Sao em biết là tôi?"
"..." Tinh Mạc Già buột miệng hỏi.
"Nhóc con trắng trắng mềm mềm của tôi đâu?"
Sao mới một tháng không gặp đã từ nhóc con còn chưa cao đến một mét biến thành nam nhân cao trên mét chín vậy?
"..." Đáng ra ở phó bản Bệnh Viện Bình An hắn nên lấy chân diện mục gặp y.
"Đây mới là ngoại hình thật của tôi.
Xin lỗi em vì tôi đã không dùng vẻ ngoài thật gặp em." Tinh Lan nói.
"Bộ Tinh Lan hơn tuổi tôi sao?"
"Ừ, hơn em mười bảy tuổi."
"...!Anh đã ba mươi ba tuổi rồi?"
"Ừ."
"..." Đáng giận, sao y lúc nào cũng là người bé nhất chứ? Còn nữa, sao ai cũng cao hơn y vậy?
"Tôi nên xưng hô em thế nào đây?" Tinh Lan hỏi.
"Thích gọi thế nào thì gọi." Tinh Mạc Già vẫn không phục chuyện tuổi tác và chiều cao, xụ mặt nói.
"Có thể gọi em là Cây Nhỏ không? Tôi thấy Thâm Hải gọi em như vậy."
"Tùy ý, cũng chỉ là cái tên thôi."
Tinh Lan hé miệng, muốn cảm ơn thanh niên ngân phát tử mâu việc y đặt tên cho mình thì không gian xung quanh đột nhiên xao động, sau đó một thiếu niên từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào người Tinh Lan.
"Rầm!"
Khói bụi mù mịt, mặt đất bị lún xuống thành một cái hố hình người.
Tinh Mạc Già ho khù khụ.
Đợi cho khói bụi tan đi, cảm nhận được khí tức quen thuộc, vẻ mặt y hiện lên tia kinh hỉ.
"Tiểu Ám!".