Sụp Đổ Hình Tượng FULL


Sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít, Hoắc Thành tỉnh dậy trước.
Thẩm Oản Doanh còn ngủ say trong lòng anh, Hoắc Thành mở mắt liền nhìn thấy cô, ánh mắt của anh lập tức trở nên ôn hòa.

Anh đưa tay, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, động tác vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Qua một lúc, hình như anh nghĩ ra gì đó, nghiêng người từ trên đầu tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Đây là quà mà anh chuẩn bị cho Thẩm Oản Doanh, đêm qua vốn dĩ muốn tặng cho cô, nào ngờ tối qua Thẩm Oản Doanh vừa vào phòng, hai người liền hôn nhau.

Chuyện sau đó xảy ra quá nhanh, khiến anh trực tiếp quên mất chuyện này.
Tuy trễ hơn một chút nhưng quà vẫn phải tặng.
Anh mở hộp, lấy ra chiếc lắc tay mà anh tỉ mỉ chọn lựa.
Anh không đánh thức Thẩm Oản Doanh, mà là khe khẽ nhấc tay trái của cô lên, đeo lên cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Sau khi đeo xong, Hoắc Thành cầm tay cô thưởng thức một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên chiếc lắc mà Thẩm Oản Doanh đang đeo.

Thẩm Oản Doanh đang say giấc, không hề phát hiện ra trên cổ tay có thêm một vật mới, Hoắc Thành đặt tay cô về vị trí cũ, từ đằng sau ôm lấy cô, nhắm mắt ngủ tiếp một giấc.
Lúc Thẩm Oản Doanh mở mắt, Hoắc Thành đang đứng bên giường mặc quần áo.

Trong phòng không mở đèn, lớp rèm cửa dày che đi phần lớn ánh sáng, chỉ để lại một khe nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Thẩm Oản Doanh nhìn Hoắc Thành mặc áo sơ mi, chậm rãi cài cúc, cô chợt có chút không nỡ rời mắt.
Sáng sớm thức dậy liền có thể nhìn thấy trai đẹp mặc áo, đây quả thật là một loại hưởng thụ.
Hoắc Thành cài cúc được một nửa, liền phát hiện ra ánh mắt của Thẩm Oản Doanh trên người mình.

Anh nghiêng người, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường: “Dậy rồi?”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh có chút xấu hổ, cô nghĩ đến những chuyện đêm qua, bất giác bỗng co chăn lại.
Hoắc Thành không để ý đến nửa hàng cúc còn lại, anh bước đến, chống một tay trên giường, khom người hôn lên trán Thẩm Oản Doanh: “Đói rồi ư?”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh gật đầu.
Hoắc Thành khẽ cười, nhìn cô hỏi: “Em muốn tự mình xuống lầu ăn, hay muốn anh mang lên cho em?”
Thẩm Oản Doanh lười nhác nhìn người đàn ông điển trai trước mặt: “Anh mang lên cho em đi.”
“Được.” Hoắc Thành lại hôn cô, cài hết cúc của áo sơ mi, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Sau khi anh ra ngoài, Thẩm Oản Doanh mới từ trong chăn chui ra, thở phào một hơi.

Vừa rồi lúc anh đến gần cô, cô liền nhớ đến hôm qua cơ thể của anh mạnh mẽ thế nào, hơn nữa dường như cô còn mơ hồ nhìn thấy trên người anh để lại dấu cào của cô.
...Không được rồi, thật sự cô đang cảm thấy quá xấu hổ.
Thẩm Oản Doanh tập thể dục, thư giãn gân cốt, đến lúc này cô mới phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện một chiếc lắc tay.
Kiểu dáng của chiếc lắc tay rất tinh xảo, trên mặt có một đóa hoa tường vi đỏ rực, tựa như lần đầu gặp gỡ của bọn họ, trong vườn hoa nhà cô nở rộ một mảng hoa tường vi đỏ.
Thẩm Oản Doanh ngây người, cô biết đây là món quà mà Hoắc Thành tặng mình.

Bất giác khóe môi cô cong lên, cô đưa ngón tay vuốt ve đóa hoa tường vi.
Lúc cô từ trong phòng tắm bước ra, Hoắc Thành đã đẩy bữa sáng lên.

Áo ngủ trên người Thẩm Oản Doanh vẫn chưa thay, cô vừa tắm rửa xong, tóc đã buộc lên thành đuôi ngựa ở đằng sau, vậy nên cần cổ, vai và xương quai xanh đều lộ ra.
Hoắc Thành vừa nhìn, liền có chút không tự nhiên dời mắt: “Khụ, em mặc áo khoác vào đi, đừng để cảm lạnh.”
“ừ.” Thẩm Oản Doanh vốn không cảm thấy gì, nhưng Hoắc Thành nói như thế, cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, huống hồ lúc cô tắm rửa, từ trong gương cô nhìn thấy trên người mình có không ít dấu vết mà Hoắc Thành để lại.
Cô mặc áo choàng, buộc đai lưng.

Hoắc Thành đẩy bữa sáng đến bên cửa sổ, rèm cửa cũng đã kéo ra, ánh nắng xuyên qua cửa sổ phủ lên bàn ăn cùng hai chiếc ghế, tựa như đang chờ đợi chủ nhân của chúng.
Hoắc Thành bày xong thức ăn sáng, liền gọi Thẩm Oản Doanh một tiếng: “Em xong chưa? Xong rồi thì qua đây ăn sáng.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh bôi xong lọ dưỡng da cuối cùng, đi đến bên cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế còn lại, “Wow, phong phú quá.”
Hoắc Thành khẽ cười, đẩy ly sữa bò đến trước mặt cô: “Uống sữa trước đi.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Oản Doanh uống sữa bò, nheo mắt nhìn Hoắc Thành ngồi đối diện, “Chiếc lắc này là anh đeo giúp em ư?”
“Ừ.” Hoắc Thành gật đầu.
Thẩm Oản Doanh đưa tay lắc lư dưới ánh mặt trời, nheo mắt cười nói với anh: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
“Không có chi.” Hoắc Thành không kìm được, bắt lấy cánh tay giơ lên không trung của cô, nắm chặt trong tay.
Không khí giữa hai người đang rất tốt, di động trên bàn của Thẩm Oản Doanh chợt rung lên.Trên màn hình hiển thị chữ “cha”, khiến tim cô liền căng thẳng.

Cô nhìn Hoắc Thành đang ngồi đối diện một cái, mới nhận điện thoại: “Alo cha.”
“Con còn biết gọi cha là cha hả?” Thẩm Khiêm trước giờ vẫn luôn có tu dưỡng rất tốt, hiếm khi lại nổi nóng, “Ra ngoài chơi đến không biết đường về nhà rồi đúng không? Hai đứa còn đang làm gì vậy hả?”
“À, bọn con đang ăn sáng.”
“Đã mấy giờ rồi, bây giờ mới ăn sáng? Mẹ con thường ngày dạy con thế nào hả?” Trước giờ Thẩm Khiêm không thích nhất chính là Giang Du yêu cầu quá nghiêm khắc đối với Thẩm Oản Doanh, ông cho rằng cuối tuần cho con ngủ nướng thật ra là chuyện rất bình thường.

Nhưng bây giờ gặp phải tình huống này, ông chợt giống hệt với Giang Du, “Con bảo Hoắc Thành nghe điện thoại.”
Thẩm Oản Doanh mím môi, đưa điện thoại cho Hoắc Thành: “Bố em tìm anh.”
Hoắc Thành thấy cô đưa điện thoại sang, liền im lặng một lúc, anh nhận điện thoại: “Chú Thẩm, chào chú, cháu là Hoắc Thành.”
“Hoắc Thành, sao cậu lại thế hả? Dẫn con gái tôi ra ngoài qua đêm? Gọi một cuộc điện thoại về là xong chuyện?” Đối diện với Hoắc Thành, cơn giận của Thẩm Khiêm càng không hề giấu giếm, ông hận không thể xuyên qua điện thoại mà chọc nát đầu Hoắc Thành.
Thái độ của Hoắc Thành ngược lại rất tốt: “Ngại quá chú Thẩm, tối qua chúc mừng sinh nhật A Oản nên bọn chúng ở biệt thự rất lâu.

Thời tiết bây giờ xuống thấp, trời cũng tối sớm hơn, cháu lo lắng lái xe sẽ không an toàn.”
“Lái xe? Lái xe cái gì?!”
Hoắc Thành: “...”
Câu này khiến người ta không thể nào trả lời tiếp nữa.
Thẩm Oản Doanh giật di động về, nói với cha cô: “Cha, bọn con ăn sáng xong sẽ về, cha và mẹ không cần lo lắng.

Cứ thế trước nhé, con gác máy đây.”
Thẩm Oản Doanh dứt lời, không cho cha cô có thời gian phản bác liền ngắt máy.

Cô đặt điện thoại về, hít một hơi thật sâu: “Hôm nay anh đừng đưa em về nhà, em sợ cha em sẽ ăn anh mất.”
Hoắc Thành nói: “Không sao, anh cũng không thể mãi trốn chú ấy được.”
Thẩm Oản Doanh nhìn anh, cô phát hiện Hoắc Thành thật sự không sợ chút nào! Hoắc Thành rõ ràng cũng chỉ là một sinh viên mới 20 tuổi, nhưng có đôi lúc anh lại có biểu hiện so với người lăn lộn trong xã hội còn thành thục hơn.
Cô nghĩ đến chuyện đêm qua, khẽ nheo mắt đánh giá người đối diện: “Hoắc Thành, đêm qua...là lần đầu tiên của anh sao?”
Hoắc Thành: “...”
Nên xem là lần đầu, hay không phải là lần đầu đây?
Anh im lặng như thế, Thẩm Oản Doanh liền bắt được đuôi hồ ly của anh, giọng cô sắc bén hơn vài phần: “Quả nhiên không phải là lần đầu! Bảo sao anh có thể rành đến vậy!”
“...” Hoắc Thành thật sự là miệng ngậm hoàng liên, có khổ không thể nói, “Hôm qua là lần đầu trong đời này của anh.”
“Thật ư? Không được lừa em đấy.”
Hoắc Thành nắm lấy tay cô, đặt bàn tay cô lên lồng ngực mình, đôi mắt chăm chú nhìn cô: “Anh chỉ làm chuyện ấy với mình em.”
Câu này của anh khiến gương mặt của Thẩm Oản Doanh đỏ lên, dưới bàn tay cô là nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, mỗi một nhịp đập đều khiến tim cô đập theo, hòa cùng một nhịp.
“Được rồi.” Thẩm Oản Doanh vội rụt tay về, che giấu sự xấu hổ bằng cách nhấp một ngụm sữa, đến cả ánh mắt cô cũng không dám nhìn sang Hoắc Thành ngồi đối diện.
Hoắc Thành cũng cầm dao nĩa tiếp tục ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Oản Doanh thay quần áo xong liền ngồi xe của Hoắc Thành về nội thành.
Sáng nay cô thức dậy đã là mười giờ, hai người lại chậm rãi ăn sáng, đến khi về nội thành đã là một giờ trưa.
Trên đường đi cô lại ngủ một giấc, lúc qua khỏi đường cao tốc mới tỉnh dậy.

Cô gọi điện thoại cho Giang Du, nói bọn họ sắp về rồi, Thẩm Khiêm còn ép cô gửi định vị cho ông.
Lúc Hoắc Thành lái xe đến cổng lớn Thẩm gia, vừa đúng một giờ mười phút.
Thẩm Khiêm đứng ngoài cửa, dường như cố tình đợi hai người.
Thẩm Oản Doanh cởi dây an toàn, xuống xe liền lấy lòng gọi ông một tiếng: “Cha, con về rồi.”
Thẩm Khiêm chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó lại nhìn về hướng xe của Hoắc Thành: “Hoắc Thành đâu rồi?”
Hoắc Thành đậu xe xong cũng từ trên xe bước xuống: “Cháu chào chú Thẩm.”
Thẩm Khiêm hừ cười một tiếng: “Tôi không khỏe lắm [1]”
([1] Chào chú Thẩm tiếng trung chính là 沈叔叔好 (Thẩm thúc thúc tốt)
Tôi không khỏe lắm tiếng trung là 我不是很好 (Tôi không phải là rất tốt)
Từ 好 (hảo) có thể có nhiều nghĩa để hiểu)
Nụ cười trên mặt Thẩm Oản Doanh cứng đờ, Thẩm Khiêm nhìn hai người một cái, hỏi: “Đêm qua hai con đã làm gì rồi?”
“...” Trong lòng Thẩm Oản Doanh vô cùng rối loạn, “Bọn con không làm gì cả.”
Thẩm Khiêm không lên tiếng, ánh mắt rơi trên người Hoắc Thành: “Hoắc Thành, cậu nói.”
Hoắc Thành cũng không muốn giấu giếm gì, chỉ là chuyện này thật sự không tiện mở miệng nói...Hơn nữa Thẩm Oản Doanh vẫn ở đây, da mặt cô mỏng, anh không thể nào nói toẹt ra được.
“Chú Thẩm…”
“Hoắc Thành, Oản Oanh, hai con về rồi à?” Đúng lúc hai người đang khó xử, Giang Du từ trong nhà bước ra, “Về rồi sao còn đứng đây? Vào nhà ngồi đi.”
“Vâng, cảm ơn dì Giang ạ.” Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đưa mắt nhìn nhau, bước vào trong.

Thẩm Khiêm dường như có chút không vui nhưng cũng không nói gì, cùng Giang Du bước vào trong.
Quản gia rót trà cho bốn người xong, liền lui ra ngoài sảnh.

Bên bàn trà, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh ngồi đối diện với Giang Du và Thẩm Khiêm trên sô pha, nhất thời không ai lên tiếng.
Giang Du cầm tách trà trên bàn, khẽ thổi mặt trà, nhấp một ngụm nhỏ: “Hoắc Thành, Oản Oanh, hôm nay nhân lúc mọi người đều ở đây, mẹ muốn cùng hai con trò chuyện.”
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đều nhìn bà, Giang Du cầm tách trà, không nhanh không chậm nói: “Hai còn cũng đã bên nhau mấy năm rồi, giờ hai đứa đều đã hai mươi, tuy nói kết hôn vẫn có hơi sớm, nhưng mẹ muốn hai con có thể đính hôn trước không? Hai con cảm thấy thế nào?”
Thẩm Khiêm vừa nghe bà nhắc đến đính hôn, liền có chút sốt ruột: “Anh còn chưa hỏi rõ chúng nó nữa.”
Giang Du nhìn ông hỏi: “Chuyện này cũng cần hỏi sao?”
Thẩm Khiêm: “...”
Thẩm Oản Doanh cũng lẳng lặng đỏ đến tận mang tai, hai người họ đang nói gì thế, cô nghe không hiểu.
Hoắc Thành nắm tay cô đặt lên đầu gối mình, nhìn Giang Du nói: “Cháu không có ý kiến ạ.”
Giang Du gật đầu cười, lại hỏi Thẩm Oản Doanh: “Còn con?”
Tai của Thẩm Oản Doanh càng nóng hơn: “Con cũng không có ý kiến.”
“Thế được, nếu hai đứa đều không có ý kiến, mẹ sẽ cùng Hoắc gia bàn bạn chuyện đính hôn, trước lúc bọn con về trường, chúng ta sẽ giải quyết việc này trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui