Đến trưa, bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, Lam Thần ngồi dậy nhìn chằm chằm hướng cửa, nhưng Đinh Lập Hiên cũng không hề bước vào, y lạch cạch trong nhà bếp một hồi, nửa tiếng sau lại đóng cửa ra ngoài. Lam Thần cảm thấy bất ngờ, không biết cha cậu đang làm trò quỷ gì, cậu mở cửa phòng ngủ bước ra, thấy trên bàn có để sẵn mâm cơm và một ly nước lọc, bên cạnh còn có một tờ ghi chú.
Mùi thức ăn thơm phức bay vào mũi, bụng kêu lên mấy tiếng, Lam Thần sờ sờ bụng mình, cuối cùng vẫn ngồi xuống cầm đũa lên. Có lẽ là do quá đói, Lam Thần cảm thấy mấy món ăn này thật sự làm rất ngon, nhưng cho tới bây giờ cậu mới biết cha cậu cũng có thể xuống bếp nha. Ăn cơm xong, Lam Thần lại đi một lượt khắp nhà, nghĩ cách rời khỏi nơi này, lấy ra giường quấn quanh người? Khó coi quá? Gọi điện báo nguy? Hình như cũng không hợp lắm. Cậu buồn bã leo lên giường nằm cho đến chiều cũng chưa nghĩ ra được cách gì.
Đến tối, bên ngoài lại truyền đến tiếng mở cửa. Thấy thức ăn còn sót lại trên bàn, Đinh Lập Hiên nở nụ cười hạnh phúc, y lại xoay người vào nhà bếp lóc cóc một trận nữa. Đặt đồ ăn lên bàn, y đi đến trước cửa phòng ngủ, thật rất muốn nhìn Lam Thần một chút, nhưng y đứng đó do dự rất lâu cuối cùng cũng không bước vào. Y với tay lấy áo khoác, ra ngoài. Lam Thần nghe thấy tiếng bước chân, quay qua nhìn chằm chằm cửa phòng, nhưng điều khiến cậu bất ngờ là cha cậu lại không bước vào, cho đến khi nghe được tiếng khóa cửa, Lam Thần cảm thấy có chút khó tin. Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, trong căn phòng trống trải tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Tình trạng như vậy kéo dài suốt năm ngày, thật không ngờ là Đinh Lập Hiên lại có thể giữ đúng lời hứa không gặp Lam Thần, một ngày y sẽ đến ba lần, nhưng cũng chưa từng bước vào phòng ngủ lần nào. [giờ e nói gì, muốn gì mà a ko nghe chỉ trừ việc thả e ra thui]
Mỗi lần về nhà thấy Lam Thần ngoan ngoãn ăn cơm, Đinh Lập Hiên vô cùng vui mừng, thế là mỗi ngày y đều làm mấy món khác nhau cho con mình ăn. Y cũng rất muốn ở lại cùng ăn với Lam Thần, mỗi lần đứng trước cửa phòng ngủ y phải dùng hết nghị lực toàn thân để khống chế bản thân không bước vào. Lúc ra khỏi cửa nhà, Đinh Lập Hiên đều dựa vào hành lang ngây ra một lát.
Lam Thần cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu, nếu như cha cậu vẫn như lúc trước thì ít ra cậu còn có chỗ để trút giận, nhưng giờ thái độ của y như vậy cậu biết làm thế nào đây? Cha cậu đúng là đang dùng thủ đoạn mềm dẻo để đối phó cậu, Lam Thần nghĩ như vậy, cho đến tối ngày thứ sáu, cuối cùng cậu cũng nhịn không nổi nữa. Nghe tiếng nấu nướng ở phòng bếp, Lam Thần do dự một lát rồi mở cửa đi ra ngoài. Đinh Lập Hiên không nghe thấy tiếng bước chân đi tới phía sau mình, y vẫn đang tỉ mỉ nấu nướng, cho đến khi vô tình quay đầu lại mới phát hiện Lam Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Cơm làm xong rồi, nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi!”
“Quần áo của tôi đâu?”
Mặt Đinh Lập Hiên đỏ lên, cúi đầu nói khẽ, “Quần áo bị dơ, ba đem đi giặt rồi!”
Trong lòng Lam Thần thầm mắng, ông gạt quỷ à? “Khi nào ông mới để tôi đi?”
“Con còn giận ba sao? Cho dù con hận ba cũng được, oán ba cũng được, ba sẽ không để cho con rời khỏi ba!”
“Ông làm như vậy là đang giam lỏng, là phạm pháp!”
Đinh Lập Hiên nén cười, đặt đồ ăn lên bàn. Lúc này Lam Thần đang quấn ra giường quanh người, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng, không ngừng nói đến luật pháp, dáng vẻ này đúng là vô cùng đáng yêu.
“Bảo bối, ăn cơm trước đi!”
“Tôi không ăn, ông không để tôi đi tôi sẽ tuyệt thực!”
“Tuyệt thực?” Đinh Lập Hiên sờ sờ cằm mình, “Ừm, được, nếu như con tuyệt thực thì ba cũng không ăn gì cả, cả hai ta cũng nhau chết đói cũng rất tốt, như vậy cũng có thể xem như tự tử!” O_O [a Hiên nắm đc tâm lý ăn mềm ko ăn cứng của e rùi nên e mau mau nhận mệnh đi chứ e đấu sao lại a]
Lam Thần nghiến răng nghiến lợi, đi cũng không đi được, mà ngay cả cãi nhau cũng không bằng y, tức chết cậu rồi.
“Không phải lúc đầu ông rất muốn để tôi tự sinh tự diệt hay sao? Có phải khuôn mặt này làm ông bỏ xuống không được? Nếu như tôi vẫn xấu như trước đây thì liệu ông có còn giữ tôi lại bên người như vậy hay không?”
Mấy từ tự sinh tự diệt này mỗi lần nói ra đều khiến Đinh Lập Hiên cảm thấy chói tai, y thở dài một hơi.
“Lam Thần, những chuyện trước đây đã gây ra cho con, ba cũng chỉ có thể nói với con tiếng xin lỗi! Nhưng hiện tại ba yêu con cũng không phải vì bề ngoài, con biết không? Người ba yêu là chính con người thật của con!”
“Ông cũng đừng quên, tôi là con của ông, giữa chúng ta có quan hệ huyết thống!”
“Cho dù con là con ba, ba cũng yêu con!” [vì đây là truyện phụ - tử mà]
Lam Thần trơ ra tại chỗ, không biết còn có thể nói gì, cậu xoay người thở hổn hển. Đinh Lập Hiên từ phía sau ôm lấy cậu, hôn lên mái tóc mềm mại.
“Bảo bối, ăn cơm trước được không?”
Ấn Lam Thần ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa đưa tới trước mặt cậu. Lam Thần nghĩ nghĩ một lát đột nhiên tìm được cách, cậu nhận lấy đũa, cúi đầu ăn. Đinh Lập Hiên thấy Lam Thần chịu ăn cũng an tâm một ít, y ngồi xuống đối diện nhìn cậu. Im lặng dùng cơm xong, lại thấy Đinh Lập Hiên thu dọn xong rồi cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
“Ông, phải đi sao?” [e nó chịu hết nổi rùi hehe hehe...]
“Ba đã hứa với con cho con không gian, không quấy rầy con!”
Lam Thần đứng phắt dậy đi thẳng vào phòng ngủ, hung hăng để lại một câu, “Hừ, ông muốn đi thì cứ đi đi!” Rầm một cái đóng cửa lại. Đinh Lập Hiên ngây ra không biết đây là tình huống gì, mình muốn đi thế nhưng con mình lại nổi giận, chẳng lẽ là không muốn mình đi? Trong lòng cười thầm, y vứt áo khoác sang một bên, chạy nhanh vào phòng ngủ, bổ nhào lên giường.
“Bảo bối, con chịu tha thứ cho ba rồi sao?”
Lam Thần nghiêng đầu sang chỗ khác “Hừ!”
Trên mặt đầy vẻ vui mừng, Đinh Lập Hiên nhanh chóng cởi hết quần áo mình ra, chui vào chăn, kéo Lam Thần vào lòng.
“Lam Thần, con có biết là ba nhớ con nhiều lắm không? Mỗi giây mỗi phút đều nhớ con, nhớ đến muốn phát điên!”
Những lời này là thật hay giả không cần phải chứng minh cũng biết, bởi vì cậu cũng giống như y, nhớ y đến sắp phát điên lên, Lam Thần cúi đầu, cắn cắn môi, “Ông hẳn là đã quên tôi rồi!”
“Sao có thể quên được? Từ lúc con bỏ đi, mỗi ngày ba đều mơ thấy con, lúc biết con là con ba, ba hận đến nỗi muốn tự giết chết chính mình. Vì ba ích kỉ nên đã khiến con chịu nhiều thiệt thòi như vậy, ba biết con hận ba, nhưng cuối cùng con vẫn chịu cứu ba. Lam Thần, ba biết con cũng yêu ba, hứa với ba, đừng rời bỏ ba, có được không? Ba thật sự không thể mất con!”
Lam Thần không nói gì, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, cậu xoay người lại ôm lấy eo cha mình, tựa đầu vào ngực y. Đinh Lập Hiên thở một hơi nhẹ nhõm, cả hai đều chìm vào tĩnh lặng. Liên tục mấy ngày qua đều không được nghỉ ngơi tốt, đến giờ mới có thể an tâm mà ngủ, Đinh Lập Hiên nở nụ cười thỏa mãn, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng Lam Thần lại không hề ngủ, cảm thấy cha mình đã ngủ say, cậu kéo nhẹ tay y ra, lặng lẽ bước xuống giường, cầm lấy quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng mặc vào. Vóc dáng của cha cậu cao hơn cậu rất nhiều, mặc bộ quần áo này vào đúng là có chút không hợp, nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy. Trước lúc mở cửa bước ra ngoài, Lam Thần nhìn về phía phòng ngủ, nói khẽ “Xin lỗi, tôi không thể ở lại cạnh ông, ông cũng nên quên tôi đi!” [thì ra e có tính toán cả rùi làm ta tưởng 2 người sắp hòa nhau mà mừng hụt ]
Nhẹ nhàng mở cửa bước ra, đi thật nhanh, Lam Thần không khỏi mừng thầm, hí hửng đi đến cửa thang máy, nhưng sự thật đã chứng minh những gì cậu nghĩ quá đơn giản.
“Lam tổng, đã trễ thế này sao còn chưa nghỉ ngơi vậy?”
Đèn hành lang được bật sáng lên, Lam Thần kinh hoàng, phía sau cậu có đến bốn bảo tiêu, vừa rồi cậu không bật đèn nên không phát hiện ngoài hành lang có người. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy Đinh Lập Hiên quấn một cái khăn tắm quanh người, mang dép lê đi ra, nở nụ cười xấu xa nhìn cậu.
Nhóc à, con muốn đùa giỡn với lão già này hay sao, ngay từ đầu ba đã thấy có gì đó không đúng, thay đổi thái độ nhanh như vậy ngay cả người mù cũng nhìn ra là có vấn đề. Bước mấy bước tới trước mặt Lam Thần, vác cậu lên lưng đi trở vào nhà, Lam Thần tức giận vung hai tay ở phía sau đánh loạn xạ.
“Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống!”
Đinh Lập Hiên đưa tay đánh nhẹ lên mông cậu mấy cái, “Đã trễ như vậy còn chạy bậy, thật không ngoan nha!” Không để ý tới con mình giãy giụa, y nhanh chóng quẳng cậu lên giường, lột hết quần áo xuống chỉ chừa lại một cái áo sơ mi duy nhất. Áo sơ mi rộng thùng thình nửa che nửa hở cái mông trắng phếu, đôi chân trắng noãn còn đang không ngừng đạp loạn xạ khiến thứ nhỏ xé xinh xắn kia thoắt ẩn thoắt hiện như sắp lộ ra ngoài, Đinh Lập Hiên đứng bên giường ngây ra nhìn trân trân vào cảnh tượng này, phía dưới khăn tắm đã sớm dựng thành cái đồi nhỏ.
Lam Thần chỉ tay vào y, “Vừa rồi ông giả bộ ngủ?”
“Ba thật sự đã ngủ, chẳng qua lúc con vừa nhúc nhích thì ba đã tỉnh dậy!”
“Ông cố ý?”
Đinh Lập Hiên cười hắc hắc, kéo Lam Thần qua, đè cậu xuống giường, nhấc chiếc áo sơ mi rộng rinh lên đánh vào mông cậu mấy cái, “Bảo bối, con đúng là không biết nghe lời mà!”
Lam Thần thiếu chút nữa đã khóc ré lên, y vậy mà … vậy mà đánh mông cậu, cậu cũng không phải trẻ con nha, “Tôi muốn đi, tôi không muốn ở lại nơi này!”
“Không ở lại đây cũng được, hay là chúng ta trở về biệt thự đi? Nếu không thì đến công ty cũng được, nếu con vẫn không thích thì đến khách sạn nha?”
“Ông lưu manh, vô lại!”
“Được! Được! Được! Con bảo ba là thứ gì thì ba sẽ là thứ đó!”
Dáng vẻ tức giận của cậu nhóc thật sự là rất đáng yêu, trước kia y chỉ cảm thấy cậu rất trầm tĩnh, lạnh lùng không ngờ lúc phát cáu lên lại có sức quyến rũ như vậy. Đinh Lập Hiên càng nhìn càng thích, y đưa tay kéo khăn tắm ra ma sát hạ thể vào cặp mông con mình. Lam Thần cả kinh, không dám cử động mạnh, cậu quay đầu lại trừng tên đáng ghét, “Không cho chạm vào tôi!”
“Được! Được! Ba sẽ không đụng con, lại đây, mình cùng nhau ngủ!”
Lam Thần giãy nửa ngày cũng không thoát khỏi vòng tay của Đinh Lập Hiên và vật cứng rắn kia vẫn đang chĩa vào khe mông cậu. Hai người cứ giữ tư thế như vậy trầm mặc một hồi.
“Đinh Lập Hiên, thật sự là tôi không hề yêu ông, ông cảm thấy ở cùng nhau như vậy có ý nghĩa sao?”
“Ba hiểu con mà, con còn giận ba nên mới nói vậy thôi, kỳ thật con vẫn rất yêu ba?”
Nghe được những lời này Lam Thần lại trừng mắt lên, nổi giận, “Hiểu tôi? Mười mấy năm bỏ mặc tôi không quan tâm, ngay cả hình dáng trước kia của tôi như thế nào cũng không nhớ rõ, ông dựa vào cái gì mà nói hiểu tôi?”