Sửu Nữ Cũng Khuynh Thành

Hách Liên Vũ không chút lưu tình, lạnh lùng gạt Tư Mã Ngọc Cơ ra. "Hiện tại Minh Nguyệt đã chết, cô còn chưa vừa lòng? Nếu không phải tại cô, Minh Nguyệt có thể ra nông nỗi này sao?"

"Phải, nàng ta chết là ta vui vẻ nhât, ta còn mong nàng ta chết sớm một chút." Tư Mã Ngọc Cơ lớn tiếng nói, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má.

Hách Liên Vũ chẳng thèm để tâm, tiếp tục ôm Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài.

"Ngài muốn đem nhi nữ của ta đi đâu?" Tần phúc tấn ngăn cản Hách Liên Vũ.

"Đến một nơi chỉ có hai chúng ta, sẽ không có ai đến làm phiền." Hách Liên Vũ nói xong liền vòng qua người Tần phúc tấn bỏ đi.

"Nhi nữ, nhi nữ của ta."

Tần vương gia ôm Tần phúc tấn, "Nàng yên tâm, vương gia cũng yêu thương Minh Nguyệt nhiều như chúng ta vậy."

"Chàng đã vô tình, vậy đừng trách ta vô nghĩa." Tư Mã Ngọc Cơ vừa lớn tiếng nói vừa nhìn theo bóng dáng Hách Liên Vũ dần khuất xa.

Nhưng vẫn như trước, Hách Liên Vũ một cái cũng không quay đầu lại.

Hách Võ nhanh chóng đuổi theo, lẳng lặng theo sau họ.

"Hách Võ, ngươi không cần theo ta, ta đã không còn là vương gia rồi."

"Không, dẫu ngài không còn là vương gia, ngài vẫn luôn là chủ tử của tôi."

"Ta bây giờ chỉ là bá tánh bình thường, không có tư cách làm chủ tử của ngươi, ngưi quay về đi."

"Vậy vương gia muốn đi đâu?"

"Đến một nơi thanh tĩnh đầy hoa cỏ, nơi ta có thể cùng Minh Nguyệt vĩnh viễn không rời xa." Hách Liên Vũ nhẹ nhàng đáp.

Chằng lẽ là. . . chẳng lẽ vương gia. . . .? "Vương gia, thuộc hạ xin người đừng giữ trong lòng, tuy rằng Minh Nguyệt vương phi không còn, nhưng thuộc hạ nghĩ vương phi cũng không mong thấy người vì vương phi mà từ bỏ tính mạng mình."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ tiếp tục sống thật tốt, dùng suốt quãng đời còn lại thật tốt chăm sóc nàng." Hách Liên Vũ lúc này rất bình tĩnh, không có bi thương, chỉ có trái tim yêu thương người con gái trong lòng anh, vĩnh viễn không thay đổi.

"Nhưng . . . ."

"Ngươi quay về đi, sau này Minh quốc không tồn tại người tên Hách Liên Vũ."

"Không thể để thuộc hạ tiếp tục theo hầu ngài sao?"

"Không cần, ngươi có con đường của ngươi, không nhất thiết phải theo ta." Nói xong, Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt rời đi.

Nhìn bóng dáng Hách Liên Vũ dần biến mất, Hách Võ như chết lặng. Theo vương gia đã nhiều năm, Hách Võ biết vương gia thật sự vì chuyện Minh Nguyệt vương phi ra đi mà đau lòng, đã không còn gì có thể khiến vương gia lưu luyến.

"Hách Võ, vương gia làm sao vậy?" Hách Liên Kiệt hỏi Hách Võ.

"Vương gia đưa Minh Nguyệt vương phi đi rồi, ngài nói là muốn đến một nơi có hoa cỏ cùng vương phi."

"Sao ngươi không ngăn đệ ấy? Nếu đệ ấy xảy ra chuyện phải làm sao?" Đúng là một chuyện tiếp theo một chuyện, ban đầu là cái chết của Tần Minh Nguyệt, sau là hoàng đệ ngã bệnh, rồi từ bỏ danh hiệu vương gia đi nơi nào không rõ. Hôm nay Tư Mã Ngọc Cơ lại đến đây gào khóc, náo loạn đòi về Thanh quốc, hoàng thái hậu lại vì chuyện của hoàng đệ mà ngã bệnh, chà, thật sự là muốn điên đầu.

"Vương gia nói ngài muốn đến nơi không ai tìm thấy, vì Minh Nguyệt vương phi mà sống thật tốt."

"Ngươi lui xuống trước đi, trước khi vương gia trở về, chuyện trong vương phủ giao cả cho ngươi."

"Rõ."

Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, khá khen cho đệ, cứ thế mà rời đi, để lại bao rắc rối, đệ nói hoàng huynh ta phải làm sao đây? Hách Liên Kiệt ôm đầu, trước tiên phải giải quyết chuyện của Tư Mã Ngọc Cơ, bằng không nếu chiến tranh thực sự nổ ra sẽ khiến biết bao sinh linh đồ thán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui