Trong ngự thư phòng.
"Nghe nói đệ đuổi Nhân Nhân khỏi Vĩnh Lạc vương phủ, có phải hay không?" Hoàng đế Hách Liên Kiệt nhìn Hách Liên Vũ hỏi.
Hách Liên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này hiển nhiên sẽ náo loạn đến tận Hoàng thái hậu và Hoàng thượng. "Thần đệ cảm thấy Nhân Nhân cô nương không thích hợp ở lại Vĩnh Lạc phủ."
"Đệ đừng giả khờ, ý tứ của mẫu hậu không lẽ đệ không hiểu." Nhìn tướng mạo xuất chúng này của đệ đệ cũng khiến tâm lý Hách Liên Kiệt thật hổ thẹn.
Người anh không ưa cũng đã đi, Hách Liên Vũ cũng chẳng nghĩ đến chuyện tái giá. "Ý tốt của mẫu hậu và hoàng huynh đệ xin nhận, nhưng đệ thực chỉ xem Nhân Nhân như muội muội, chưa từng nghĩ sẽ cưới nàng ấy."
"Hoàng đệ à, ta và mẫu hậu đúng là không phải với đệ, cho nên mới nghĩ cách bồi thường cho đệ một chút. Lại nói Nhân Nhân dù sao cũng được coi là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cùng với hoàng đệ chẳng phải là rất xứng đôi sao."
"Hoàng huynh, việc này để sau hẵng nói, hiện tại tình hình ngoài biên cương thế nào?" Hách Liên Vũ sợ rằng cứ nói tiếp như vậy không chừng lại biến thành tứ hôn.
"Sáng sớm nay nhận được tin khẩn từ biên cương báo rằng ôn dịch đã được khống chế, nghe nói là có sự trợ giúp của một vị cô nương. Cô nương này chẳng những khống chế dịch bệnh lại còn đẩy lui tượng quân của Thanh quốc."
"Ô, đúng là tin đáng mừng rồi. Có cô nương lợi hại như vậy sao, cả ôn dịch lẫn voi đều có thể quy phục?"
"Tấu chương cũng không có nói rõ, chỉ đơn giản báo rằng cô nương kia chỉ gảy một điệu khúc tự nhiên khiến đàn voi trở nên ngoan ngoãn."
Cư nhiên lại có chuyện như vậy sao, Hách Liên Vũ có chút nghi ngờ, nói đến nữ nhân đánh đàn, Hách Liên Vũ bỗng nghĩ đến Tần Minh Nguyệt. nàng nói là về nhà mẹ đẻ một thời gian, chớp mắt cũng đã nửa tháng nhưng cũng chưa thấy trở lại, chẳng lẽ nàng không định về vương phủ sao? "Hoàng huynh, Thanh quốc rốt cuộc vì cái gì vô duyên vô cớ khai chiến với nước ta? Hai nước trước nay chẳng phải vẫn luôn duy trì hòa hảo sao?"
"Việc này sao? Ta cũng không rõ, nhưng cũng đã dự định sẽ phái sứ giả đến Thanh quốc gặp hoàng đế nước họ một phen. Nếu ông ta cố ý muốn đánh trận này, ta cũng không ngại mượn lực từ các quốc gia hảo hữu với ta đánh họ. Ta tin các nước khác hẳn cũng không mong chiến tranh nổ ra, nếu như có thể không cần động binh thì còn gì bằng."
"Nếu chiến tranh không nổ ra thì tốt nhất, đệ cũng tin rằng với binh lực của ta chúng ta nhất định không thua họ."
"Đúng vậy, hiện tại ôn dịch chẳng những được trấn áp, lại còn có sự tương trợ của vị cô nương thần bí kia, Tần lão tướng quân cũng đã đem quân ứng cứu, trẫm cũng an tâm."
Khó trách hoàng huynh cố ý bắt anh cưới Tần Minh Nguyệt, Tần gia chẳng những nắm giữ binh quyền, Tần Phi lại còn là tướng quân trọng yếu chỉ huy nơi biên cương, một khi có chuyện, thiếu Tần gia ắt không xong. "Đúng thật là hữu kinh vô hiểm[1]."
"Phải, phải." Hách Liên Kiệt như nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Đệ và vị cách cách Tần gia ấy thế nào?"
Thế nào? Đều tại cái tát kia của anh, giờ thật chẳng biết làm sao. "Là như thế đó." Hách Liên Vũ bâng quơ nói.
"Nghe đồn vị cách cách ấy rất xấu xí, nếu đệ không thích thì nạp thêm vài tiểu thiếp, tin là nàng ta cũng không phản đối."
"Lời đồn thường thất thiệt, nhưng nói ra thì thần đệ cũng chưa từng thấy qua khuôn mặt thật của nàng, không biết nàng ấy rốt cuộc nhìn ra sao."
Kết hôn đã được một tháng, lại chư hề thấy khuôn mặt thật của thê tử, xem ra hai người này không ở chung. Nhưng cũng khó trách, ai lại muốn ngủ cùng giường với người phụ nữ xấu xí chứ, dù sao cũng do ta ban hôn, sao có thể phạm vào cái gọi là 'quân vô hí ngôn'. "Nếu đệ thích cô gái nào thì cứ nói với ta, ta thay đệ làm chủ."
"Tạ hoàng huynh."
________________
[1] Bản gốc : 有惊无险 - Hữu kinh vô hiểm. Giải thích : Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.