Sửu Nữ Dã Khuynh Thành


Nhìn thấy Hách Liên Vũ, Hách Võ tự như thấy được vị cứu tinh. "Thuộc hạ đến tìm Vương gia."
"Tìm ta? Chẳng phải ta dặn ngươi theo Vương phi sao?"
"Dạ phải, nhưng mà. . . ." Hách Võ lắp bắp không biết nên nói như thế nào.
Hách Liên Vũ bỗng luống cuống, chẳng lẽ Tần Minh Nguyệt nàng xảy ra chuyện gì. "Có phải Minh Nguyệt xảy ra chuyện?" Hách Liên Vũ cao giọng, xem lẫn trong đó là sự lo lắng lẫn hoang mang.
"Không phải."
Nghe được câu phủ nhận từ Hách Võ, Hách Liên Vũ nhẹ nhõm thở dài, "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói, ta còn rất nhiều việc."
"Thuộc hạ theo lời dặn của Vương gia đưa Vương phi đến thỉnh an Hoàng thái hậu, nhưng không biết vì sao Thái hậu lại bắt Vương phi hầu ở cửa, đã hàng canh giờ cũng không chịu triệu kiến. Thuộc hạ e Vương phi. . . ."
Còn chưa đợi Hách Võ nói xong, Hách Liên Vũ đã vội đi về phía Cảnh Thọ cung.
Hách Võ cũng vội theo sau.
Đều tại anh lo lắng không chu toàn, biết rõ Thái hậu sẽ vì chuyện của Nhân Nhân giận chó đánh mèo lây sang Tần Minh Nguyệt, mà anh còn đem nàng đưa đến miệng cọp. Hách Liên Vũ bước nhanh đến cửa Cảnh Thọ cung, từ xa đã nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đứng chịu đựng một mình. Anh đau lòng chạy đến ôm lấy nàng, tức giận nói, "Đồ ngốc, sao không sớm kêu Hách Võ đến tìm ta?"
Tần Minh Nguyệt nghe thấy giọng Hách Liên Vũ, giọng anh ngập tràn đau lòng cùng thương yêu, nàng miễn cưỡng cười nói, "Ta không sao, ta còn chịu đựng được." Vừa nói xong thì hai mắt nàng nhất loạt nhắm lại, ngất xỉu.
Chuyện này dọa Hách Liên Vũ sợ hãi tột độ, anh lớn tiếng quát, "Mau truyền ngự y."
Hách Võ vội chạy đến Thái y viện.
Hách Liên Vũ bất chấp lễ tiết, ôm Tần Minh Nguyệt vào Cảnh Thọ cung.
"Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?" Hoàng thái hậu ca giọng hỏi.
Chẳng thấy ai đáp lại, chỉ thấy Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt tiến vào.
"Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương."
"Đứng lên đi." Hoàng thái hậu vừa thấy Hách Liên Vũ, lại thấy anh đang ôm một cô gái liền hiểu được, vội đuổi các tì nữ cùng thái giám lui xuống.
"Tạ ơn Hoàng ngạch nương." Hách Liên Vũ không khách khí đem Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng đặt trên sạp nhỏ.
"Vị này là Tần cách cách sao?" Hoàng thái hậu đánh giá Tần Minh Nguyệt, cũng không có xấu xí như trong lời người ta bàn tán.
Thấy được ánh mắt lo lắng của Hách Liên Vũ, Hoàng thái hậu cũng hiểu được vị trí của Tần Minh Nguyệt trong lòng nhi tử. "Vậy được rồi, Hoàng nhi đã nói thế, ngạch nương cũng không muốn làm mất hòa khí."
"Tạ Hoàng ngạch nương." Hiện tại người anh lo lắng nhất chính là Tần Minh Nguyệt, sốt ruột nhìn ra bên ngoài, ngự y sao bây giờ còn chưa đến, nếu Minh Nguyệt có chuyện gì, ta nhất định không tha cho các ngươi.
"Lão thần tham kiến Thái hậu, tham kiến Vĩnh Lạc vương gia." Lão ngự y tiến vào.
"Được rồi, ngươi nhanh đến xem Minh Nguyệt bị làm sao." Thái hậu còn chưa lên tiếng, Hách Liên Vũ đã kéo ngự y lại.
"Phải, ngươi mau xem xem." Thấy bộ dáng khẩn trương kia của nhi tử, Hoàng thái hậu còn có thể nói gì chứ.
Lão thái y mở mắt Tần Minh Nguyệt ra xem xét, rồi bắt mạch. "Khởi bẩm Thái hậu, Vương gia, Vương phi phơi nắng quá lâu nên ngã xỉu, đợi khi Vương phi tỉnh lại thì cho người uống nước, lão thần cũng sẽ kê một ít được, cũng không có gì đáng ngại."
"Vậy bao lâu nàng mới tỉnh lại?"
"Chuyện này lão thần không thể nói chính xác, nhanh thì nửa canh giờ, chậm thì một hai canh giờ, nhưng lão thần dám cam đoan Vương phi không việc gì." Nhìn Hách Liên Vũ, lão ngự y biết nếu ông không kê thuốc, Vương gia nhất định không buông tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui