“Mau…mau… Bên này, ở đây đâu”. Một đám hộ vệ từ xa tiến lại, Lâm mẹ hổn hển đi đầu tiên, sau khi tìm được đã muốn phủ sáu thước cao không thấy mặt người tuyết đôi, rốt cục yên tâm, trên mặt khẩn trương dần lui.
“Lâm mẹ, nên xử trí như thế nào?”. Cầm đầu đám hộ vệ, Lý Tề chắp tay cung kính hỏi, hắn là trong phủ hộ vệ đứng đầu, bản tính ngay thẳng trung dũng. Các gia đinh trong phủ đều là do Hầu gia tự tay dạy dỗ, uy vũ cường tráng, công phu trác việt, tuân thủ quy củ, cũng không phải nói chơi, bảo vệ an toàn của Quốc công phủ cũng không so với thủ vệ thành kém. Một lòng lấy mệnh lệnh của Hầu gia làm chuẩn mực, Hầu gia rời khỏi phủ, lấy thân phận con vợ cả đại tiểu thư làm đầu, Lâm mẹ là người bên đại tiểu thư, cũng là thay thế đại tiểu thư truyền lời, nghe lời của nàng tất không sai.
“Đem này ăn cây táo, rào cây sung nha đầu ném tới bên ngoài bãi tha ma, nàng cũng dám ở trong lúc tiểu thư bệnh nặng, không biết xấu hổ quyến rũ Chu công tử, may mắn bị phu nhân phát hiện, mới cứu đại tiểu thư một mạng. Này đáng chết không có chỗ chôn”.
Nhớ tới ngày thường Xuân Cầm luôn bên cạnh đại tiểu thư, trở ngại các nàng hành sự, làm việc thời điểm luôn là vướng tay vướng chân. Hiện giờ có cớ trừ bỏ, giải quyết một cái chướng ngại, trong mắt Lâm mẹ dần hiện lên tia vui sướng, khóe miệng lại là cười lạnh, khiến cho nàng vốn tang thương khuôn mặt càng vì thế mà khó coi hơn.
“Vâng”. Lý Tề lưu loát trả lời, chỉ cần liên quan đến sự an nguy của đại tiểu thư, hắn liền nghĩa bất dung từ, Hầu gia đối đại tiểu thư bảo vệ, hắn xem ở trong mắt, bảo vệ đại tiểu thư là hắn quan trọng nhất nhiệm vụ.
“Người tới, đem người tuyết này buộc chặt nâng đi”.
“Vâng”.
Nhìn càng đi càng xa bóng người, Lâm mẹ buộc chặt tâm hoàn toàn buông xuống, khôi phục xưa kia một bộ kiêu ngạo thần sắc. Bãi tha ma phía bên ngoài kia, đó là địa phương ngày thường không người dám đi, sói hoang thường lui tới, ác thú nhiều, đi vào nới đó ắt không còn đường sống. Cho dù đại tiểu thư mọi cách tìm Xuân Cầm, phu nhân ắt sẽ che dấu vết tích. Tưởng tượng đến nha đầu Xuân Cầm, Lâm mẹ liền hận nghiến răng, ánh mắt ngoan độc, lần trước chẳng qua nàng bị Xuân Cầm bắt gặp giấu tiền tiêu hàng tháng của đại tiểu thư, không nghĩ tới bị nàng ta đe dọa, phải trả lại bạc, nàng chính muốn cho những nha hoàn khác xem, dám chống lại nàng sẽ là như thế nào kết cục.
Thanh Ngọc uyển.
“Tiểu thư, không tốt…”. Lâm mẹ vừa chạy tới, vừa khóc lớn: “Sao lại như thế này a? Uổng công tiểu thư hàng ngày đối nàng ưu ái, nàng lại lấy oán trả ơn”.
Còn chưa nhìn thấy nhân, lại nghe được từ xa tiếng khóc nháo, dẫn tới tất cả bọn nha đầu trong Thanh Ngọc uyển buông xuống trong tay công việc, chạy lại an ủi Lâm mẹ. Lâm mẹ chính là nhị di nương đưa đến để hầu hạ đại tiểu thư, nhận được sự tin cậy của tiểu thư, bọn nha đầu tự nhiên phải nịnh nọt nàng.
Sở Ngâm Ngọc đang ngồi bên cạnh giường của Xuân Cầm, chính là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, suy tính Lâm mẹ động tác như thế nào chậm, quả nhiên nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Sở Ngâm Ngọc khóe miệng một núm đồng tiền tươi cười, mở ra hai tròng mắt, trong mắt ánh sáng lạnh càng sâu, quanh thân phát ra âm lãnh hơi thở, cuối cùng đã giải quyết xong Thanh Hòa, tuy chết thống khoái, cũng là tiện nghi cho cô gái kia, bỏ đi, nàng cũng chỉ là một người ham lợi, không đáng nhắc đến! Lập tức muốn gặp này trung nô, nàng muốn xem Lâm mẹ sẽ cho nàng trình diễn như thế nào phấn khích biểu diễn, nếu không có người xem, nàng như thế nào diễn đi xuống. Ai, xem ra không thể thiếu được nàng người xem chính nha!